Chương 66: Hình tra bức cung (2)

Chương 66: Hình tra bức cung (2)

Chỗ mi tâm của nàng có ánh sáng lóe lên, giống như là có một đóa hoa muốn nở rộ, nhưng mà chút ánh sáng này trong nháy mắt đã biến mất. Thiên địa nguyên khí đang di động trong thiên địa này bỗng chậm lại trong tầm mắt của nàng.

Mấy pháp trận che mắt giống như bụi phấn trên tường lâu năm không sửa chữa rơi xuống.

Theo lý thuyết tại vị trí của nàng, tầm mắt cũng sẽ bị núi đá che khuất, không thể nhìn thấy khu nhà đá nơi Vương Ly và Lữ Thần Tịnh ở. Nhưng trong mắt nàng lại xuất hiện rõ ràng hình ảnh của khu nhà đá kia.

Nàng giống như là từ trên trời nhìn xuống, nhìn thấy rõ ràng chuyện đang xảy ra bên ngoài khu nhà đá kia.

Trong mắt tất cả tiền bối Hoa Dương Tông ngoại trừ Tam sư thúc của nàng, nàng chẳng qua chỉ là một cô bé có cá tính đặc biệt, nhưng trên thực tế, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện sóng to gió lớn.

Nhưng ngay khi nhìn rõ hình ảnh bên ngoài khu nhà đá trên ngọn cô phong hiện tại, nàng lập tức trợn mắt lên.

Nàng thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nữ tu tên là Lữ Thần Tịnh, lúc này dường như đang dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ sư đệ tên là Vương Ly của nàng ấy!

Vậy mà lại giống y đúc tra tấn bức cung.

Lúc trước nàng còn hơi nghi ngờ nữ tu Huyền Thiên Tông này cố ý giả ngây giả dại, nhưng giờ xem ra nữ tu này bệnh không nhẹ.

Vương Ly này... thật sự sống khổ quá.

Nhất thời nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cũng không nhịn được đồng tình với Vương Ly.

Đồng thời nàng cũng có chút nhẹ nhõm, chẳng trách thần thức của tu sĩ Luyện khí kỳ này bền bỉ như vậy, dưới tinh thần uy áp của tu sĩ Kim Đan vẫn điềm nhiêm như không, thì ra ngày thường chịu đủ hành hạ như vậy.

"Rốt cuộc đệ có nói hay không?"

Lữ Thần Tịnh dùng Sưu Thần Thuật thất bại, nàng không tìm được đầu mối, lại không muốn từ bỏ nên bèn dùng thủ đoạn khác.

Hơn mười sợi tơ ánh sáng còn nhỏ hơn cọng tóc chảy ra từ đầu ngón tay của nàng, đâm vào trong huyết mạch của Vương Ly.

Toàn thân Vương Ly đều ngứa ngáy không chịu nổi, thân thể hắn không ngừng vặn vẹo trên không trung, gương mặt cũng có chút méo mó: "Sư tỷ, rốt cuộc đệ phải nói gì chứ, tỷ hỏi đệ, đệ còn muốn hỏi tỷ đó."

"Phi, đệ còn dám mạnh miệng!"

Lữ Thần Tịnh trợn mắt nhìn, từng đạo lôi quang sáng ngời trống rỗng rơi xuống từ trên bầu trời, những lôi quang này theo sợi tơ ánh sáng đánh vào thân thể của Vương Ly, Vương Ly nhất thời bị điện giật đến run rẩy, tóc cũng dựng ngược.

Đầu lưỡi của Vương Ly đều bị điện giật tê rần, khóe miệng không ngừng co quắp, hắn đúng là khóc không ra nước mắt.

Trước hắn còn từng nghĩ qua có nên tra tấn bức cung sư tỷ của mình hay không, chỉ khổ nổi căn bản không có cơ hội, giờ sao đột nhiên biến thành sư tỷ của mình đang chân chính tra tấn bức cung mình?

"Ta xem đệ cậy mạnh đến khi nào." Lữ Thần Tịnh thấy những thủ đoạn này đều vô dụng với Vương Ly, nàng hít sâu một hơi, trong khi nhướng mày, đôi giày trên chân của Vương Ly đang bị treo ngược bay ra, hai bàn chân trần hướng lên trời, đồng thời mấy đạo nguyên khí màu trắng mềm nhẹ như lông vũ xuất hiện ở lòng bàn chân của Vương Ly, không ngừng vung vẩy nhẹ nhàng.

Con ngươi của Vương Ly đột nhiên lồi ra.

"Sư tỷ, đừng độc ác như vậy!"

Hắn vừa mới thốt ra một câu hoàn chỉnh như vậy đã nhột nhạt khó nhìn, cơ thể hắn bị nguyên khí trói buộc không thể nhúc nhích, hắn lập tức vừa cười ha ha, vừa kêu rên.

"..." Hà Linh Tú nhìn thôi cũng nổi da gà.

Hình ảnh đáng sợ như vậy, khiến nàng thậm chí bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

Nàng cảm thấy lòng bàn chân của chính mình cũng nhồn nhột.

"Ngươi thật không biết?" Lữ Thần Tịnh đang hành hạ Vương Ly, đột nhiên ngừng lại, chăm chú hỏi.

"Nếu đệ biết thì sớm đã nói với tỷ, đệ còn hỏi tỷ rất lâu, muốn tìm nguyên nhân từ trên người ngươi, tỷ còn hỏi đệ là sao!" Vương Ly quằn quại kêu lên.

"Quái lạ! Làm sao có chuyện đệ thật không biết?"

Lữ Thần Tịnh trầm tư khoảng khắc, cũng đành bất lực, rốt cục quyết định ngừng tay, nàng xoay Vương Ly lại, rồi thả xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhịn không được nói: "Có vẻ trò tra tấn bức cung ban nãy chơi rất vui."

"Tỷ đừng..." Mặt của Vương Ly trắng bệch.

Nhưng ngay trong nháy mắt, cảm giác tê dại, nhột nhạt toàn thân hơi tiêu tan, dường như hắn cảm thấy khá thoải mái.

"Ta không thể có ý nghĩ như vậy." Hắn nhất thời nhịn không được vả mặt của mình, cảm thấy ý nghĩ của mình có chút tà ác và biến thái.

"Có người đến, người này chúng ta từng gặp." Nhưng đúng vào lúc này, Lữ Thần Tịnh cũng hoàn toàn hồi phục bình tĩnh, nói với hắn một câu.

Lúc này Hà Linh Tú vốn còn đang do dự có nên tiếp tục nhìn hai người dưới tòa cô phong bỗng nhiên kinh hãi, nàng bản năng cảm giác có một thần thức như thực chất rơi vào trên người của mình.

Trong nháy mắt ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu ô kim trên đỉnh đầu của nàng giống như vẫn thạch rơi xuống đất.

Mặt của nàng bỗng trở nên nghiêm nghị.

Sức mạnh thần thức của nữ tu vốn vượt xa dự liệu của nàng, hơn nữa độn tốc của kiếm quang... cho dù nàng muốn trốn cũng không còn kịp nữa.