Chương 65: Hình tra bức cung
"Sư tỷ, tỷ làm gì vậy?"
Hắn còn đang ở trạng thái cạn lời, đã thấy Lữ Thần Tịnh như cơn gió đến trước mặt hắn, tay phải của nàng vươn ra, đầu ngón trỏ toát ra một ánh lửa màu đỏ sậm, giống như một cây kim dài nhọn đỏ rực, hắn lập tức hoảng sợ, kêu lên.
Lữ Thần Tịnh cũng không trả lời, nhăn mặt đưa tay chấm lên trán hắn, ánh lửa màu đỏ sậm này liền thấm vào trán hắn.
Vương Ly lập tức cảm thấy trán mình trầm xuống, giống như trong thần thức của mình đột nhiên có thêm một dòng nước ngầm chảy quanh.
"Sưu Hồn Thuật?"
Hắn hoàn toàn bị hù dọa, không dám động đậy, kêu cũng không dám kêu.
Hắn không biết hiện tại Lữ Thần Tịnh đang sử dụng loại Sưu Hồn Thuật nào, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, bất kỳ loại Sưu Hồn Thuật nào đối với người thi pháp và người bị thi pháp mà nói đều vô cùng nguy hiểm. Nếu người thi pháp không chịu được thần thức của đối phương cắn trả, vậy thì thần thức của mình sẽ bị thương nặng. Mà nếu thần thức của người bị thi pháp bị Sưu Hồn Thuật của đối phương làm cho tan tác, vậy thần thức của người này cũng sẽ bị rối loạn, biến thành một kẻ ngốc thật sự.
"Sẽ không phải là thật sự hoài nghi ta có giấu một pháp bảo cấp Hồng Hoang chứ?" Lúc này trong đầu hắn vo ve vo ve, chỉ cảm thấy mình vô cùng oan uổng.
Lữ Thần Tịnh lại là vẻ nghiêm túc, vô cùng tập trung.
Vầng sáng trong hai tay nàng chớp lên không ngừng, treo thân thể Vương Ly lơ lửng trên không trung tùy ý xoay tới xoay lui. Cũng không biết đã dùng bao nhiêu pháp thuật, ném bao nhiêu vầng sáng lên người Vương Ly, nhưng nàng lại không thu hoạch được gì, trên mặt dần dần xuất hiện vẻ khó hiểu và thất vọng.
Ngoại trừ một tòa Đạo Cung trong khí hải mà Vương Ly nói ra, cho dù nàng đã lục soát khắp thân thể và thần hồn của Vương Ly nhưng vẫn không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
Giống như Vương Ly nói, dường như hắn thật sự không có kỳ ngộ đặc biệt gì, chẳng qua chỉ là Huyền Thiên Đạo Quyết mà hắn tu luyện có thay đổi kỳ lạ.
Nàng cảm thấy tòa Đạo Cung màu xám trong cơ thể hắn dường như cũng chỉ là do những nguyên khí hỗn tạp tạo thành, không thể che dấu khí tức pháp bảo và thai thể nào khác.
Nhưng nếu như vậy, vậy tại sao tòa Đạo Cung màu xám này lại có tác dụng kỳ diệu như vậy?
Nàng thật sự nghĩ không ra.
Điều làm cho nàng càng thêm im lặng chính là sau một buổi nàng vất vả thi pháp như vậy, tầng nguyên khí xám xịt kia trên kim đan trong cơ thể nàng hình như lại có thêm vài tia. Dường như sau một phen thăm dò này của nàng đối với Vương Ly, lại khiến cho có càng nhiều vướng mắc mệnh số.
Rốt cuộc đây là cái quái gì!
Nàng lại nhịn không được mà bắt đầu túm tóc mình.
...
Mấy năm nay khách đến Huyền Thiên Tông cũng không nhiều, hơn nữa bởi vì vòng ngoài lãnh địa Huyền Thiên Tông có một tấm chắn tự nhiên, cho nên tu sĩ Huyền Thiên Tông vẫn lơ là việc phòng thủ ở bên ngoài sơn môn.
Đối với khu vực gần cô phong nhất, tu sĩ Huyền Thiên Tông càng thêm lơ là phòng thủ.
Hai dị chủng này của cô phong, đối với Huyền Thiên Tông, chỉ sợ tốt nhất là một lúc nào đó đột nhiên vô cớ biến mất là tốt nhất.
Bóng dáng Hà Linh Tú xuất hiện bên ngoài cô phong.
Khu vực phía sau nàng, chính là lối đi mà Lữ Thần Tịnh và Vương Ly thường xuyên ra vào, cũng chính là khu vực có cương phong mạnh mẽ nhất trong lớp lá chắn tự nhiên bên ngoài Huyền Thiên Tông.
Mặc dù Lữ Thần Tịnh và Vương Ly ra vào khu vực này có vẻ vô cùng thành thạo, nhưng Hà Linh Tú chẳng qua cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đáng lý ra với tu sĩ như nàng ngay cả pháp bảo phi hành cũng không có đủ chân nguyên để sử dụng. Vậy mà một mình nàng có thể bình yên đi qua khu vực như vậy, tuyệt đối làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Hà Linh Tú đến gần ngọn cô phong này, nhìn dáng vẻ của ngọn cô phong một mình đứng cách xa ba mươi mốt ngọn núi còn lại của Huyền Thiên Tông, trong mắt nàng dần dần tỏa ra vẻ kỳ lạ.
Ba mươi mốt ngọn núi còn lại của Huyền Thiên Tông nhìn có vẻ vô cùng linh thiêng, đúng thật là một nơi tu luyện tốt. Nhưng nếu không tính linh khí và vẻ linh thiêng này, cho dù trong mắt người thường, ba mươi mốt ngọn núi này chỉ giống như bánh bao, trước mặt ngọn cô phong này cũng chỉ xứng quỳ rạp xuống, không thể ngẩng đầu lên được.
Khóe miệng nàng lộ ra vẻ cười khinh bỉ.
Sợ rằng chỉ cần hai người trên ngọn cô phong này còn tồn tại một ngày, những tu sĩ còn lại của Huyền Thiên Tông đúng thật là không ngẩng đầu lên được trước mặt tòa cô phong này.
Nói như vậy, hai tu sĩ trên cô phong cũng là cái đinh trong mắt những người đó, cho dù bọn họ ở trong tông môn của mình thì việc sinh sống cũng rất không dễ dàng.
Nàng hơi xúc động.
Khi nàng dời ánh mắt từ ba mươi mốt ngọn núi đằng xa nhìn về ngọn cô phong phía trước, vẻ kỳ lạ toát ra từ mắt nàng dường như kết thành thực chất, sau đó bắt đầu tụ hợp tại vùng mi tâm của nàng.