Chương 67: Sinh tồn gian nan

Chương 67: Sinh tồn gian nan

Kiếm quang màu ô kim rơi xuống như vẫn thạch đột nhiên còn cách mặt đất mấy trượng thì xoay chuyển, sau đó vô cùng mềm mại bồng bềnh rơi xuống đất, ngay lúc sắp tiếp xúc thực sự với mặt đất, đạo huyền thiên kiếm cương lặng lẻ biến mất, Lữ Thần Tịnh và Vương Ly nhẹ nhàng bước trên mặt đất.

"Ta từng gặp ngươi rồi."

Lữ Thần Tịnh không hề nói lời thừa, nhìn Hà Linh Tú nhân tiện nói: "Ngươi là nữ tu đứng phía sau Ô Dương chân nhân, ngươi là đệ tử của Hoa Dương Tông."

Hà Linh Tú nhíu mày.

Lúc này nàng vẫn giữ tướng mạo trong chợ Tiêu Mộc, pháp thuật thay đổi bộ mặt này vô cùng thần diệu, tu sĩ Kim Đan tầm thường không thể nhìn thấu, nhưng tên tu sĩ tàn phế của Huyền Thiên Tông lại nhanh chóng nhìn thấu nàng.

Nhìn Lữ Thần Tịnh ở đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mạnh.

Lúc này nàng cảm thấy Lữ Thần Tịnh có vẻ đang thuộc trạng thái bình thường, nhưng vì sao hình ảnh mà nàng thấy ban nãy lại điên cuồng như vậy, điên cuồng tra tấn sư đệ cùng nàng sống nương vào nhau?

Nghĩ đến tận đây, nàng nhịn không được liếc nhìn Vương Ly.

Điều khiến nàng sửng sốt và không khỏi khẽ nhếch miệng chính là đôi chân trần của Vương Ly.

"Sao nào, ngươi từ Hoa Dương Tông chạy tới nơi này, chẳng lẽ là để ngắm chân của sư đệ ta?" Lữ Thần Tịnh chú ý tới ánh mắt của nàng, giọng nói lập tức bất thiện.

"Ta không phải từ Hoa Dương Tông tới, ta từ chợ Tiêu Mộc tới." Hà Linh Tú nhìn quen sóng gió, nàng vờ như không có chuyện gì dời mắt khỏi đôi chân trần của Vương Ly, nói tiếp: "Ta đến để gặp các ngươi, cũng không phải là vì chuyện Âm Lôi Tán, mà vì một vụ làm ăn trong chợ Tiêu Mộc, cũng muốn hỏi hai vị đạo hữu có dám nhận hay không."

Lữ Thần Tịnh chăm chú nhìn nàng một lúc, không lời nói thừa, nói: "Làm ăn gì?"

"Dẫn đường đến Thất Bảo Cổ Vực, tìm kiếm và giải cứu một số tu sĩ có khả năng đã rơi vào trong đó." Hà Linh Tú bình tĩnh nhìn hai tròng mắt của nàng, nói.

Lữ Thần Tịnh liếc nhìn Vương Ly.

Vương Ly đang đứng nghe chuyện, đồng thời sững sốt quan sát Hà Linh Tú.

Hắn rất ngạc nhiên.

Bởi vì theo lý mà nói, loại chuyện như vậy đều là Lữ Thần Tịnh làm chủ, nhưng ánh mắt này của Lữ Thần Tịnh dường như có ý chuyện này để hắn quyết định.

"Không đi!" Hắn lập tức lắc đầu, rất dứt khoát nói.

Chợ Tiêu Mộc là loại địa phương gì, hắn hiểu rất rõ vụ làm ăn có liên quan đến khu chợ như vậy chắc chắn không phải vụ làm ăn đơn giản.

Huống chi hắn thấy, nữ tu này của Hoa Dương Tông cũng có chút quỷ dị.

Dù hắn gần như hoàn toàn không biết gì về Hà Linh Tú, nhưng ngày Hà Linh Tú ở phía sau Ô Dương chân nhân, hắn cũng có chút ấn tượng.

Tại sao một nữ đệ tử trẻ tuổi của Hoa Dương Tông lại dính líu sâu như vậy với chợ Tiêu Mộc.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có rất nhiều phiền phức.

Thấy hắn từ chối dứt khoát như vậy, Hà Linh Tú cũng cười cười, nói: "7 triệu linh sa."

Vương Ly lập tức nghiêm túc nói: "Cũng không phải không thể đàm luận."

Kết quả như vậy hình như vẫn không ngoài dự liệu của Hà Linh Tú, nụ cười của nàng càng thêm xán lạn, nói: "Nói thật ta cảm thấy ngươi thực sự có thể suy nghĩ về nó, các ngươi mạo hiểm xâm nhập thiên kiếp của Thông Huệ lão tổ để lấy được Âm Lôi Tán, tài vật có được cũng chỉ 7 triệu linh sa. Hơn nữa vụ làm ăn lần này nói đơn giản cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần dẫn vài tu sĩ vào Thất Bảo Cổ Vực, chỉ cần mang xương chôn ở gần tháp, nhiệm vụ này của ngươi coi như hoàn thành. Theo ta biết, ngươi tiến vào Thất Bảo Cổ Vực chí ít hai lần, dù bất cứ ai khác nghe đến châu vực hỗn loạn đều biến sắc, nhưng đối với ngươi thì không cần tốn nhiều sức."

Vương Ly cười lạnh: "Không cần tốn nhiều sức sao có thể trả cái giá 7 triệu linh sa."

Hà Linh Tú cũng không tức giận, cười ha ha, nhìn hai chân của hắn, cố ý nói: "Mát không?"

"Tạm được."

Vương Ly cũng mặt không đổi sắc, nói: "Chí ít ứng trước 6 thành."

Hà Linh Tú khinh bỉ nói: "Quy củ là 4 thành."

Vương Ly nói: "Chí ít năm thành, ngươi cố ý chạy đến nơi này tìm chúng ta, phỏng chừng cảm thấy ta đi sẽ khả năng thành công cao nhất, hơn nữa quan trọng nhất chính là chuyện này rất khẩn cấp, chậm trễ không chừng cho dù có thể thuận lợi tiến vào chỗ sâu trong Thất Bảo Cổ Vực, thì chỉ e những tu sĩ mà ngươi muốn tìm ngay cả tàn cốt cũng không còn."

Hà Linh Tú hơi cau mày: "Thành giao."

Vương Ly lập tức chìa tay về phía nàng.

Tiền vào túi mới an toàn, đây là nguyên tắc lúc hắn và Lữ Thần Tịnh hành tẩu ở bên ngoài.

Bằng không mặc ngươi nói nhăng nói cuội, tiền không thể vào túi, cũng chả khác gì đánh rắm, căn bản vô dụng.

Hà Linh Tú cũng không nói lời thừa, duỗi tay ra, một túi linh thạch trong tay áo bay thẳng vào trong tay của Vương Ly.

Vương Ly bắt lấy túi linh thạch này, vừa cởi ra nhìn, bên trong có 7 viên tinh thạch to bằng quả trứng chim bồ câu, 7 viên tinh thạch có cảm giác giống như một lớp vỏ pha lê mỏng được bọc trong một đoàn dịch thể thật sự.