Chương 56: Non như gà con
Tề Tiễn Chúc đờ ra, nhưng lại nghiêm mặt nói: "Cho dù lão tổ muốn giữ lại, cũng vẫn còn trong Hoa Dương Tông, sau này đương nhiên Hà sư muội ngươi chính là người kế thừa linh bảo này."
"Vậy ý của ngươi là nguyền rủa lão tổ chết sớm, sau khi chết truyền lại pháp bảo cho ta. Hay là cảm thấy triển vọng của ta kém như vậy, tu hành một đời cũng không có khả năng đạt được linh bảo tốt hơn Âm Lôi Tán, nhất định phải trông chờ lão tổ hết tuổi thọ, sau đó kế thừa linh bảo này?" Hà Linh Tú cười ha ha.
Tề Tiễn Chúc tức ngực, y hoàn toàn không ngờ Hà Linh Tú lại đáp lại như vậy, đờ người ra.
Một lát sau, y mới bình tĩnh lại, cười khổ nói: "Sư muội đừng trêu ta nữa, ngươi cũng biết ý ta không phải vậy. Chẳng qua ta cảm thấy tất cả đệ tử tu vi cao nhất thế hệ này của Hoa Dương Tông chúng ta đều có mặt ở đó, kết quả lại trơ mắt nhìn một tu sĩ Huyền Thiên Tông mang Âm Lôi Tán đi, chuyện này thật sự là không còn gì để nói."
"Ta hiểu."
Hà Linh Tú giống như cười mà không phải cười, "Ý của Tề sư huynh ngươi là muốn dạy dỗ Vương Ly kia một trận?"
Tề Tiễn Chúc nhoẻn miệng cười, "Đúng vậy, tu vi của tên Vương Ly kia cao nhất cũng chỉ khoảng giữa Luyện Khí tầng năm và Luyện Khí tầng sáu. Nếu chúng ta không làm gì, sau này tu sĩ tông môn khác cho dù tu vi thấp hơn chúng ta rất nhiều, cũng sẽ cho rằng Hoa Dương Tông chúng ta vẫn dễ bắt nạt như trước kia."
"Như vậy thì ta tán thành sư huynh, chúc Tề sư huynh giành được thắng lợi." Hà Linh Tú có vẻ vô cùng tôn kính, chắp tay với Tề Tiễn Chúc, "Dù sao thì tu vi của Tề sư huynh đã đến Luyện Khí tầng tám, Trúc Cơ cũng nằm trong tầm tay, muốn đối phó với một đệ tử Huyền Thiên Tông Luyện Khí tầng năm hay Luyện Khí tầng sáu này, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao."
Nụ cười của Tề Tiễn Chúc lập tức cứng đờ.
"Ta đợi tin vui từ sư huynh, làm cho Hoa Dương Tông chúng ta tự hào." Hà Linh Tú cũng không để ý đến y nữa, vượt qua y đi thẳng về phía trước.
Giọng nói như chuông bạc còn có vẻ ngây ngô của nàng từ trên đường núi truyền đến, "Dù sao Vương Ly kia là tu sĩ trên cô phong của Huyền Thiên Tông. Sư huynh ngươi cũng biết rất rõ, cho dù ngươi có làm gì hắn, Huyền Thiên Tông cũng sẽ không quan tâm, không chừng những người kia của Huyền Thiên Tông sẽ còn rất vui vẻ."
Một lát sau, Hà Linh Tú xuất hiện ở trước một tòa Đạo Điện toàn thân lượn lờ Địa Sát Chân Hỏa màu đen.
Nhiệt độ Địa Sát Chân Hỏa nóng đến mức thiêu đốt không khí xung quanh hoàn toàn vặn vẹo, nhưng trong mắt Hà Linh Tú lại dường như không có sự tồn tại của những Địa Sát Chân Hỏa này, nàng đi thẳng đến.
Ngay khi Địa Sát Chân Hỏa chạm đến nàng liền tự động tách ra, nàng đi thẳng qua, tiến vào tòa Đạo Điện này.
Bốn vách tường của tòa Đạo Điện này không ngừng có ngọn lửa màu đen sền sệt chảy xuôi, giống như vô số con rắn đen bò đầy, chính giữa đại điện có một pháp trận dịch chuyển khảm đầy tinh thạch.
Pháp trận dịch chuyển như thế này ở Tiểu Ngọc Châu cũng không có nhiều, toàn bộ Hoa Dương Tông cũng chỉ có một tòa này.
Nhìn khắp Tu Chân Giới, pháp trận dịch chuyển lợi hại nhất có khoảng cách dịch chuyển đến hơn hai vạn dặm. Pháp trận dịch chuyển này của Hoa Dương Tông chỉ có khoảng cách dịch chuyển tối đa là hơn hai ngàn bảy trăm dặm.
Phía trước tòa pháp trận dịch chuyển này có một bệ đá, phía trên bệ đá có một gã tu sĩ trung niên mặc áo đen ngồi xếp bằng, mái tóc của tên tu sĩ này khô héo, sắc mặt vàng như nến, hai mắt khép hờ, nhìn có vẻ như không có tinh thần, pháp y trên người lão lại khá đáng sợ, trên pháp y màu vàng đen cũng có ba ngọn lửa ngưng tụ thành rắn đen đang trườn bò.
Ba con rắn đen này trông có vẻ chân thật hơn so với rắn đen trên vách tường bốn phía, không chỉ có thể lè lưỡi, ngay cả vảy trên người cũng có vẻ vô cùng sống động. Nhưng khi Hà Linh Tú nhìn tên tu sĩ này cũng không có vẻ kinh ngạc gì.
"Tề Tiễn Chúc thuyết phục ngươi đi đối phó với tên đệ tử Huyền Thiên Tông gọi là Vương Ly kia, sao ngươi không đi?" Tên tu sĩ này rõ ràng cũng quen biết với Hà Linh Tú, đợi đến khi Hà Linh Tú đi đến trước người lão, lão đột nhiên cười tủm tỉm hỏi.
Lão ở trong tòa Đạo Điện này cách chỗ vừa rồi Hà Linh Tú và Tề Tiễn Chúc nói chuyện với nhau cả nửa ngọn núi, nhưng dường như lão vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
"Tam sư thúc, nếu ngài tò mò về tên đệ tử Huyền Thiên Tông kia thì cứ nói thẳng." Hà Linh Tú cũng cười hì hì, "Còn quả hạch đào nào không?"
"Lấy đâu ra nhiều hạch đào linh đài như vậy." Tu sĩ được nàng gọi là Tam sư thúc này cũng không phủ nhận, cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc là tu sĩ Luyện Khí tầng mấy mà lại có thể áp chế kim đan tự bạo?"
"Thật sự là Luyện Khí tầng năm." Hà Linh Tú nghiêm túc, nói: "Nhưng hắn cũng không phải tu sĩ Luyện Khí tầng năm bình thường, theo ta thấy cho dù là chân nguyên của tu sĩ Luyện Khí tầng chín cũng chưa chắc ngưng tụ được như hắn."