Chương 57: Non như gà con (2)
Tu sĩ được nàng gọi là Tam sư thúc cũng không còn cười nữa, giật mình nói: "Đặc biệt như vậy sao?"
"Nếu chỉ vậy thì không sao, nhưng khi hắn đối mặt với uy áp tinh thần của sư tôn ta và Thanh Dương sư bá cũng không có chút phản ứng nào." Hà Linh Tú nghĩ đến Tề Tiễn Chúc, khóe miệng bất giác lộ vẻ buồn cười, "Hơn nữa tốc độ thi pháp của hắn rất nhanh, khi ta ném mười lá bùa chú ra, hắn ít nhất có thể ném ba mươi lá."
"Ta cũng từng nghe nói về hai tên tu sĩ trên cô phong của Huyền Thiên Tông này." Vẻ mặt của tu sĩ này càng thêm nghiêm nghị, "Hai tu sĩ kia vì bất bình chuyện đám tu sĩ Huyền Thiên Tông phản loạn kia, cho nên mới bị Huyền Thiên Tông vứt bỏ ở cô phong, gần như hoàn toàn đoạn tuyệt giao lưu. Chẳng lẽ trong Huyền Thiên Tông có lão tổ nào đang âm thầm trợ giúp, cho nên mới vậy?"
"Tam sư thúc, ý nghĩ này của ngài quá cứng nhắc." Hà Linh Tú cười nhạt, "Trước khi ta trở về Hoa Dương Tông cũng đã tìm cách hỏi thăm, nhưng tin tức ta biết được lại khiến ta không dám tin. Trong mười mấy năm qua, phần lớn thời gian người sư tỷ tên là Lữ Thần Tịnh của hắn mang theo hắn vào Hỗn Loạn Châu Vực. Bây giờ ta vẫn chưa thể có kết luận triệt để, nhưng lần này ta đi ra ngoài, đương nhiên sẽ cho người điều tra kỹ càng. Chỉ sợ tất cả nhu cầu tu hành của hắn và sư tỷ hắn, đều đến từ quá trình lịch luyện của chính bọn họ. Không có liên quan gì đến Huyền Thiên Tông. Trực giác của ta thấy đôi sư tỷ đệ này còn thú vị hơn so với tưởng tượng của ta."
Tên tu sĩ này là tam sư thúc Linh Dương Chân Nhân, khi nghe những lời này của nàng, lông mày Linh Dương Chân Nhân liền nhíu đến mức như bị người ta khắc mấy đao trên trán, "Nếu đã như vậy, ngươi còn cố ý xúi giục Tề Tiễn Chúc đi đối phó Vương Ly, nếu thế hắn chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao."
"Ha ha."
Hà Linh Tú nở nụ cười, nói: "Chết thì chết thôi, dù sao hắn cũng không có ý tốt gì. Hắn cảm thấy ta thật sự rất ngây thơ, xúi giục ta vài câu ta liền đi gây chuyện. Lỡ như ta bị người ta tự bạo kim đan nổ chết, vậy chẳng phải hắn lại trở thành người kiệt xuất nhất Hoa Dương Tông sao, sau này không ngừng có lợi ích. Những người khác của Hoa Dương Tông không hiểu ta, Tam sư thúc ngài còn không hiểu ta sao? Nếu có người ngoài dám trêu chọc ta như vậy, nói không chừng ta đã sai người giết hắn. Năm người đệ tử Thanh Dương sư bá, ngoại trừ tốc độ hấp thu linh khí tu luyện còn khá tốt ra, còn lại mỗi một người đều vô cùng kiêu ngạo, tự cho là thông minh hơn người khác, nhưng thật ra lại non như gà con. Đến lúc nào bị người khác giết chết ở bên ngoài, còn làm mất mặt Hoa Dương Tông. Người như vậy nếu có thể chết trong tay hai người Huyền Thiên Tông kia, cũng coi như là chết sớm đầu thai sớm, không lãng phí linh sa của tông môn."
Linh Dương Chân Nhân nhíu mày, dường như cũng không cảm thấy có gì không ổn, lão cũng không nói gì nữa, chỉ nhắc một câu: "Chính ngươi cẩn thận."
Nói xong câu này, lão ném ra sau lưng một viên linh thạch, tòa pháp trận dịch chuyển mà lão trấn thủ lập tức sáng lên.
Hà Linh Tú đi vào pháp trận dịch chuyển, bước vào trong vầng sáng.
Nàng giống như đi qua một cánh cửa, bước tiếp theo là bóng tối.
Một vùng đất hoang vu bị bóng tối bao trùm.
Trên mặt đất khô cằn có rất nhiều xác bụi cây thấp bé, giống như có ngọn lửa đáng sợ nào đó đã thiêu rụi chúng chỉ trong một khoảnh khắc, nhiệt độ đáng sợ còn nung chảy tro tàn của chúng, ngưng kết thành nhiều tinh thể vặn vẹo với tư thế khác nhau.
Trên những tinh thể cháy đen này có rất nhiều quạ đen đang đậu, chỉ cần tu sĩ đến gần, những con quạ đen này bị sóng linh khí trên người tu sĩ chấn động, lập tức biến thành từng vầng sáng vặn vẹo rồi biến mất. Nhưng đợi đến khi bóng dáng tu sĩ biến mất, sau âm thanh ồn ào kỳ lạ, những con quạ này sẽ xuất hiện lại, đậu trên cành của những xác bụi cây này.
Đây là Tiêu Mộc Nguyên.
Di tích chiến trường của tu sĩ cổ đại.
Sau khi có rất nhiều tu sĩ Tiểu Ngọc Châu phát hiện ra di tích này, liền chen chúc đến đây, trong hơn hai trăm năm kế tiếp, đã tìm ra rất nhiều mảnh vụn của pháp bảo trong di tích này, thậm chí còn phát hiện được một ít linh dược vẫn còn dược lực.
Khu vực lân cận thậm chi có sinh ra một khu chợ tự do giao dịch.
Chợ này dần trở thành chợ Tiêu Mộc hiện nay.
Trong tất cả các khu chợ của Tiểu Ngọc Châu, chợ Tiêu Mộc là một trong những chợ ít nổi tiếng nhất.
Bởi vì nơi này đối với đại đa số tu sĩ của Tiểu Ngọc Châu thì không có tác dụng gì.
Nơi này không có phường giao dịch pháp bảo chính thống, cũng không phải là nơi tập trung vật liệu luyện khí hay vật liệu luyện đan gì, càng không có phường luyện khí cao cấp, phường bảo dưỡng pháp bảo, càng không có luyện đan sư lợi hại nào thường trú ở đây.
Nhưng sự tồn tại của nó cũng là hợp lý.