Chương 55: Sẽ không tách rời (2)

Chương 55: Sẽ không tách rời (2)

Hắn nhanh chóng nói rõ ràng cảm giác khi tòa Đạo Cung này sinh ra và cảm giác khi nó ở trong khí hải của hắn, sau đó nhấn mạnh: "Đạo Cung này dường như là từ nguyên khí hỗn tạp trong cơ thể ta lúc tu luyện bình thường mà chồng chất lại thành, nhưng ý chí bên trong đó... Ta cảm thấy vô cùng khổng lồ, có cảm giác làm cho người ta không thể chống lại."

"Vậy đệ luyện hóa thêm một ít linh sa thử xem, thật sự không được thì đệ luyện hóa thêm một ít đan dược cấp bậc kém xem, xem Đạo Cung này thay đổi như thế nào." Lữ Thần Tịnh nói: "Vậy trong Đạo Cung này còn có cái gì?"

Vương Ly lắc đầu, "Ta còn chưa dám đi vào trong, lỡ như ta vừa đi vào lại có mấy tu sĩ áo xám bị ta đánh bại lúc trước xếp hàng chỉnh tề ở trong đó chờ ta, vậy ta chẳng phải ta tiêu đời rồi sao."

Lữ Thần Tịnh nhìn hắn một cái, "Vậy đệ không vào bên trong xem thử, làm sao biết trong đó có mấy tu sĩ áo xám này hay không? Tu sĩ chúng ta mà lại nhát gan như vậy sao?"

Vương Ly trợn trắng mắt, "Rốt cuộc tỷ có phải là sư tỷ của ta hay không, ta còn chưa hồi sức đã xúi ta mạo hiểm, ta không thể nghỉ ngơi một chút sao?"

Lữ Thần Tịnh gật đầu, "Cũng được, chẳng phải do ta thấy đệ có vẻ nóng vội sao."

"Ta..." Vương Ly nghẹn lời, một lát sau, hắn lại nghiêm túc hỏi: "Tỷ thật sự không biết vì sao đều là tu Huyền Thiên Đạo Quyết, kết quả Huyền Thiên Đạo Quyết của ta lại xảy ra điều kỳ lạ như vậy, tỷ thật sự không biết chút gì sao?"

"Làm sao mà ta biết được."

Lữ Thần Tịnh nói: "Biến hóa lợi hại như vậy, có lẽ là trên cô phong có pháp bảo cấp bậc Hồng Hoang nào đó bị đệ nhặt được, làm cho Huyền Thiên Đạo Quyết của đệ khôi phục diện mạo vốn có của nó. Có lẽ đây mới là Huyền Thiên Đạo Quyết hoàn chỉnh, nó vốn nên lợi hại như vậy mới đúng."

"Pháp bảo cấp Hồng Hoang, bị ta nhặt được? Chắc ta tin!" Vương Ly quay đầu nhìn ba mươi mốt ngọn núi còn lại của Huyền Thiên Tông trong bóng đêm còn có vẻ vô cùng náo nhiệt kia, "Ta thật sự hy vọng ta có thể nhặt được một pháp bảo cấp Hồng Hoang, đến lúc đó ta sẽ làm cho những người này cả đời bị nhốt trong ba mươi mốt ngọn núi đó, không một ai được phép ra ngoài, dù sao bọn họ cũng chỉ là một bọn rùa đen rút đầu."

Hoa Dương Tông đêm cũng như ngày.

Hoa Dương Tông tu luyện Hoa Dương Thiên Đạo Kinh, loại chính pháp tiên môn phối hợp pháp môn này phần lớn đều là hỏa pháp, cho nên khi tu sĩ Hoa Dương Tông tu hành thường có ánh lửa lượn lờ, trong bóng đêm giống như là từng trái Mặt Trời nhỏ.

Ngoài ra, trong sơn môn Hoa Dương Tông còn có năm cây Kim Ô Thụ.

Năm cây Kim Ô Thụ này cao tới trăm trượng, hấp thu Hỏa Ô Tinh Kim từ trong địa mạch mà sinh ra, toàn thân có lửa cháy hừng hực suốt ngày đêm.

Hiện nay Thông Huệ Lão Tổ thành tựu Nguyên Anh, địa vị của Hoa Dương Tông trong toàn bộ Tiểu Ngọc Châu cũng tăng cao. Sau này khi đệ tử Hoa Dương Tông đi ra bên ngoài cũng có thêm chút khí phách, có thêm một chỗ dựa vững chãi nhất.

Tiểu Ngọc Châu có rất nhiều tu sĩ dám động đến tông môn có nhiều tu sĩ Kim Đan, nhưng không có bao nhiêu người dám động đến tông môn có tu sĩ Nguyên Anh.

Trong Tu Chân Giới, tu sĩ Kim Đan đều có danh xưng Chân Nhân, nhưng đến Nguyên Anh, danh xưng này chính là Chân Quân!

Một chữ "Quân" này, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Toàn bộ Hoa Dương Tông đều được bao phủ trong một bầu không khí vui mừng.

Lửa cháy hừng hực, sáng cả bầu trời.

Có nghĩa là thời kỳ hưng thịnh của Hoa Dương Tông đã đến.

Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, có một số người tâm trạng không tốt.

Hà Linh Tú đi trên đường núi bị ánh lửa chiếu rọi sáng đỏ bừng.

Ánh sáng đỏ trên đường núi thậm chí còn nhuộm đỏ mặt giày của nàng.

Tâm trạng của nàng có vẻ không tệ, nhưng ở đoạn đường núi bên kia, Tề Tiễn Chúc xuất hiện trong tầm mắt nàng lại rõ ràng không có tâm trạng tốt.

Ngay cả bầu không khí vui mừng bao phủ toàn bộ Hoa Dương Tông và những ánh lửa sáng ngời kia cũng không tiêu tan được vẻ lo lắng trên khuôn mặt y.

"Ha ha!"

Ngay khi Hà Linh Tú nhìn thấy Tề Tiễn Chúc đã nghĩ đến đối phương đang có ý đồ gì, vì thế nàng nở nụ cười đặc trưng.

"Hà sư muội!"

Tề Tiễn Chúc lại có vẻ nghiêm túc, chờ Hà Linh Tú đến gần, y nghiêm nghị hành lễ, nói: "Làm phiền sư muội một lát."

"Sao, bị người ta nói chuyện chèn ép lấy đi Âm Lôi Tán, sư huynh không phục?" Hà Linh Tú lại cười ha hả.

Tề Tiễn Chúc cảm thấy nụ cười của Hà Linh Tú lúc này có vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nhưng trước đây mỗi lần nói chuyện với Hà Linh Tú dường như nàng cũng không vui vẻ gì, cho nên y cũng không để ý, gật đầu, nói: "Âm Lôi Tán là linh bảo duy nhất của Hoa Dương Tông ta, đáng lý ra, nếu không phải hai đệ tử Huyền Thiên Tông này quấy rầy, thanh Âm Lôi Tán này nên thuộc về sư muội ngươi."

"Cũng chưa chắc." Hà Linh Tú lại thay đổi vẻ mặt, trông hơi ngây thơ chất phác, chớp mắt, nói:" Nói không chừng lão tổ muốn giữ lại cho mình dùng."