“Vậy tùy ngươi.”
Hà Linh Tú thì không sao cả, nhưng khi Vương Ly nhảy lên lưng Thanh Điểu, hắn cảm thấy con Thanh Điểu này nhìn có vẻ hơi ghét bỏ mình.
Đối với con Thanh Điểu này, trong lòng hắn lại có chút kính nể.
Tu Chân Giới đối với việc phân loại dị thú cũng là vô cùng đơn giản.
Dị thú có thể bị tu sĩ thuần hóa, sử dụng được gọi là linh thú, dị thú mà tu sĩ không thể dùng được gọi là yêu thú.
Con Thanh Điểu trước mặt nhìn qua chỉ là một con Thanh Điểu trong ánh mắt có chút ghét bỏ, nhưng trong sổ sách của rất nhiều tông môn, nó được xếp vào loại yêu thú.
Đầu tiên nó là dị thú của Tích Chức Châu.
Tích Chức Châu là một Hỗn Loạn Châu Vực tiêu chuẩn, hơn nữa trong đó có hơn một nửa khu vực là Tuyệt Cảnh Chi Địa.
Không phải châu vực do tu sĩ thống trị, đương nhiên dị thú trong châu vực đó không có khả năng sinh ra đã có thể bị tu sĩ sử dụng.
Thứ hai là loại Thanh Điểu này tuy rằng không giống như một số yêu thú trời sinh đã đối địch với tu sĩ, thậm chí coi huyết nhục của tu sĩ là linh đan, nhưng bản tính của chúng cũng không thích tiếp xúc với các chủng tộc khác, hơn nữa thù rất dai.
Chỉ cần tu sĩ không cẩn thận làm chút chuyện khiến chúng nó không vui, loại dị thú này sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để trả thù.
Thực lực của chúng nó cũng không thấp.
Bọn chúng có thể hấp thu ánh sao tu hành, trước khi tuổi thọ của chúng nó hao hết, đại đa số chúng đều có thể sánh với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Cho nên trong yêu điển của Thần Châu, nó được xếp vào yêu thú cấp bốn trong chín cấp.
Nó có thể mô phỏng rất nhiều khí phù, mô phỏng khí thế của tu sĩ, mê hoặc cảm giác của tu sĩ, Phệ Nguyên Chân Viêm của nó có khả năng phá hủy pháp thuật với mức độ nhất định. Rất nhiều tu sĩ không muốn chiến đấu với loại yêu thú này, cũng bởi vì có thể sau một trận chiến đấu, bản thân cũng phải tổn thất không ít pháp bảo.
Lúc trước Vương Ly và Lữ Thần Tịnh cũng chưa từng tiến vào Tích Chức Châu, chưa từng tiếp xúc với loại Thanh Điểu này, bây giờ Vương Ly cũng không có cách nào phán đoán được chính xác tu vi của con Thanh Điểu Tích Chức này cụ thể đạt đến giai đoạn nào, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là con Thanh Điểu này tuyệt đối không phải là chim non, vậy ít nhất thực lực của nó cũng là yêu thú cấp ba trở lên.
Hắn ước tính rằng nếu hắn chiến đấu với con chim này, kết quả có thể sẽ rất thê lương.
Hắn biết Hà Linh Tú nói tại chợ Tiêu Mộc chỉ cần có đủ linh sa quả thật có thể mua được loại dị thú này, hắn rất rõ ràng chợ Tiêu Mộc từ một phương diện nào đó mà nói thì cũng coi như là điểm thương mại của tu sĩ Hỗn Loạn Châu Vực, trong số thương khách lui tới nơi đây cũng có không ít tu sĩ đến từ Hỗn Loạn Châu Vực.
Rất nhiều tài nguyên từ Hỗn Loạn Châu Vực sẽ được bán ở chợ Tiêu Mộc này, sau đó lại mua một ít tài nguyên tu hành không có trong Hỗn Loạn Châu Vực.
Nhưng điểm mấu chốt là mỗi một cuộc giao dịch đều cần linh sa hàng thật giá thật.
Muốn mua được một con yêu thú như thế này, số lượng linh sa cần thiết cũng vô cùng kinh khủng.
“Ngươi có phải là con gái rơi của tông chủ Hoa Dương Tông không?” Khi con Thanh Điểu Tích Chức này bay vào tầng mây, Vương Ly nhịn không được nhìn Hà Linh Tú bên cạnh nói: “Nếu không ở tuổi của ngươi, lấy đâu ra nhiều linh sa như vậy?”
“Ngươi hỏi thế này coi như là đang do thám chuyện riêng tư.” Hà Linh Tú cũng không tức giận, cười ha ha, nàng hơi xoay người nhìn về phía cô phong. Mặc dù kiếm quang của Lữ Thần Tịnh đã hoàn toàn biến mất, nhưng nàng luôn cảm thấy chỉ sợ lúc này Lữ Thần Tịnh đang đứng ở đâu đó lẳng lặng nhìn người sư đệ này.
Đủ loại hình ảnh trước đó, mặc dù làm cho nàng cảm thấy cuộc sống của Vương Ly vô cùng gian khổ, nhưng rất hiển nhiên đôi sư tỷ đệ này thật sự sống nương tựa lẫn nhau.
Hơn nữa nàng biết Lữ Thần Tịnh và Vương Ly này vì sao lại bị Huyền Thiên Tông vứt bỏ ở cô phong. Trong lòng nàng thật ra rất hâm mộ Vương Ly có một người sư tỷ như vậy, đồng thời cũng rất ghen tị Lữ Thần Tịnh có một người sư đệ như này.
Cảm giác này rất phức tạp.
Cho nên ngày đó cho dù Âm Lôi Tán của Thông Huệ lão tổ bị hai người này đoạt lấy, nàng cũng không vì vậy mà ghi hận hai người này.
“Nếu muốn cùng đi Thất Bảo Cổ Vực, vậy song phương cũng cần hiểu biết và tín nhiệm nhau nhiều hơn.” Cho nên sau khi cười ha hả, nàng như cười mà không phải cười nhìn Vương Ly, nói: “Chỉ là muốn biết chút bí mật của ta, vậy ngươi cũng cần phải trả một cái giá tương đương có phải hay không?”
Ánh mắt Vương Ly lập tức tỏa sáng, “Ha Ha đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thật sự là con gái rơi của tông chủ Hoa Dương Tông?”
“Suy nghĩ của ngươi và những người khác quả nhiên không giống nhau.” Hà Linh Tú im lặng nhìn Vương Ly, chợt lại nghiêm túc, nói: “Lúc đó sư tỷ của ngươi không phục, sau này khi nàng ta Trúc Cơ ngưng đan liền xảy ra vấn đề. Ngươi sẽ không cảm thấy nàng ngưng đan thất bại là nguyên nhân tự nhiên, thật sự là bởi vì vấn đề của chính nàng chứ?”
Vương Ly nhíu mày thật sâu.
Nụ cười trên khuôn mặt của hắn cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn nhìn Hà Linh Tú một cái, nói: “Ít nhất cũng không phải do những người kia của Huyền Thiên Tông động tay động chân.”
Hà Linh Tú thản nhiên nói: “Làm sao ngươi biết.”
Vương Ly Đạo: “Lòng can đảm của bọn hắn quá nhỏ, bọn hắn không dám. Hơn nữa sư tỷ cũng không ngốc, nếu thật sự là do bọn hắn động tay động chân thì mấy năm nay sư tỷ đã sớm không nể mặt nữa.”
Hà Linh Tú cười trào phúng, nói: “Cho nên thật ra trong lòng ngươi cũng biết rõ, chỉ sợ môn hạ của Tam Thánh cũng có rất nhiều người kiêng kỵ khả năng trưởng thành của một tu sĩ Tiên Linh Căn.”
Vương Ly hơi ngửa đầu, hờ hững nói: “Ai có thể chắc chắn được, Trung Thần Châu đối với chúng ta quá xa xôi, Tam Thánh thống trị các châu, ai có thể biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.”
“Thân là đệ tử Huyền Thiên Tông, bị xa lánh ở cô phong nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ đến việc dạy dỗ đám người của ba mươi mốt ngọn núi kia một trận sao?” Hà Linh Tú hơi nheo mắt, nói: “Theo lời sư tỷ ngươi, chỉ sợ mấy người của tông chủ Huyền Thiên Tông cũng chưa chắc đã là đối thủ của sư tỷ ngươi.”
“Vậy thì sao?”
Vương Ly cũng cười lạnh: “Giết chóc một trận, sau đó chúng ta trốn vào Hỗn Loạn Chi Địa sao?”
Hà Linh Tú gật đầu, nói: “Hình như cũng không phải không được.”
“Nếu thế Huyền Thiên Tông cũng không còn nữa.”
Vương Ly khôi phục bình tĩnh, lắc đầu, nói: “Huyền Thiên Tông không nên bị hủy diệt như vậy, kết quả cuối cùng không nên như thế này. Chỉ cần ba mươi mốt ngọn núi kia còn ở đó như đồ rùa đen rút đầu, sẽ làm cho người ta nhớ kỹ chuyện đã xảy ra, nhớ kỹ những tu sĩ Huyền Thiên Tông đã chết ở Hỗn Loạn Châu Vực.”
Hà Linh Tú cũng bình tĩnh lại, nàng im lặng một lát, gật đầu, nói: “Cũng có lý.”
Vương Ly quay đầu nhìn nàng: “Vậy rốt cuộc ngươi có phải là con gái rơi của tông chủ Hoa Dương tông hay không?”
Hà Linh Tú suýt chút nữa nhịn không được mà đá cho Vương Ly một phát.
Đây thực sự là một bước ngoặt thần thánh.
Cách chuyển chủ đề này quả thật là không thể hiểu nổi.
“Chó cắn là chó không sủa, chó không cắn lại luôn thích sủa.” Nàng hít sâu một hơi, nhìn Vương Ly, chậm rãi nói, “Ngươi có từng nghe nói Tiểu Ngọc Châu chúng ta có một ít tu sĩ trẻ tuổi lập ra một tổ chức gọi là Bối Kinh Ly Đạo Minh?”
Vương Ly kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ngươi chính là người của Bối Kinh Ly Đạo Minh này?”
Hà Linh Tú biết suy nghĩ của Vương Ly khá kỳ lạ, nếu không trả lời thẳng, thỉnh thoảng hắn sẽ nói ra một hai câu khiến người ta cảm thấy không thể trao đổi được. Vì thế lần này nàng rất dứt khoát lắc đầu, “Đương nhiên ta không phải là người của Bối Kinh Ly Đạo Minh, rốt cuộc ngươi đã nghe nói về cái Bối Kinh Ly Đạo Minh này chưa.”
Vương Ly nhìn sắc mặt nàng, cảm thấy nếu mình lại nói lung tung nữa, rất có thể sẽ bị con Thanh Điểu này ném xuống không trung, vì thế hắn thành thật gật đầu, nói: “Có nghe nói qua.”
“Nếu ta đã nói chúng ta cần phải hiểu rõ và tin tưởng nhau nhiều hơn, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ba tu sĩ mà chúng ta phải cứu lần này chính là người của Bối Kinh Ly Đạo Minh.” Hà Linh Tú nói.