Vương Ly lập tức chìa tay về phía nàng.
Tiền vào túi mới an toàn, đây là nguyên tắc lúc hắn và Lữ Thần Tịnh hành tẩu ở bên ngoài.
Bằng không mặc ngươi nói nhăng nói cuội, tiền không thể vào túi, cũng chả khác gì đánh rắm, căn bản vô dụng.
Hà Linh Tú cũng không nói lời thừa, duỗi tay ra, một túi linh thạch trong tay áo bay thẳng vào trong tay của Vương Ly.
Vương Ly bắt lấy túi linh thạch này, vừa cởi ra nhìn, bên trong có 7 viên tinh thạch to bằng quả trứng chim bồ câu, 7 viên tinh thạch có cảm giác giống như một lớp vỏ pha lê mỏng được bọc trong một đoàn dịch thể thật sự.
Linh khí bên trong ngưng tụ thành thể lỏng, như sóng triều cuộn trào ở bên trong tinh thạch.
"Lại là Bảo Cực linh nguyên của Bảo Cực Tông, chẳng lẽ lai lịch của 7 viên linh nguyên này bất chính?" Vương Ly hoài nghi nhìn nàng nói.
Hà Linh Tú lập tức cười ha hả: “Trong chợ Tiêu Mộc có thứ chính hay bất chính sao?"
"Cũng đúng." Vương Ly gật đầu, hắn đã nhìn Hà Linh Tú với cặp mắt khác xưa.
Ngoài việc dễ dàng bỏ ra 7 viên Bảo Vực linh nguyên trị giá 3.500.000 linh sa không nói, chỉ khí chất bình tĩnh này đối mặt hắn và Lữ Thần Tịnh, đủ để chứng minh đối phương tuyệt đối không phải cô gái ngoan có tu vi tích luỹ dưới sự che chở cẩn thận kỹ lưỡng của tông môn trưởng bối.
"Vậy hay là chúng ta đến cô phong ngồi, trao đổi công việc cụ thể?" Vương Ly nói tiếp.
Trong đầu của Hà Linh Tú nhất thời xuất hiện những hình ảnh vừa rồi, nụ cười trên mặt nàng chợt trở nên hơi cứng ngắc: “Không cần, nói ở chỗ này là được rồi."
Vương Ly cảm thấy thần sắc của nàng có chút cổ quái: “Khi nào xuất phát?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Hà Linh Tú liếc nhìn Lữ Thần Tịnh, nói: “Nhưng sư tỷ của ngươi không được đi cùng chúng ta. Chắc các ngươi cũng rõ làm ăn ở chợ Tiêu Mộc là loại làm ăn buôn bán nào, sư tỷ của ngươi quá đặc thù, hơn nữa Thất Bảo Cổ Vực cũng không thích hợp cho những tu sĩ cao giai như nàng tiến vào."
Lữ Thần Tịnh không thèm để ý những câu trước đó của nàng ta, nhưng lại có dị nghị với câu sau cùng: “Ta cũng được coi như tu sĩ cấp cao?"
Hà Linh Tú cười nhạt, nói: “Tự các ngươi chắc rõ ràng hơn ta, hai người các ngươi đều không phải là tu sĩ tầm thường."
"Lẽ nào nữ tu Hoa Dương Tông này có thủ đoạn đặc biệt có thể nhìn trộm nguyên khí?" Đôi mắt của Lữ Thần Tịnh lập tức sáng lên, nàng cũng lập tức trở nên vô cùng hào hứng.
Trong đầu của nàng lập tức xuất hiện một kế hoạch hoàn chỉnh, tra tấn bức bách nữ tu Hoa Dương Tông, sau đó sẽ để cho nàng nhìn Vương Ly rốt cuộc có cổ quái gì.
Vương Ly vừa nhìn sắc mặt của nàng bèn hiểu nàng đang có ý gì, cay đắng nói: “Sư tỷ, chúng ta đang bàn chuyện làm ăn với nàng ta."
"À."
Lữ Thần Tịnh nghĩ cũng đúng, huống chi ngay cả mình dùng hết thủ đoạn cũng không tra ra Vương Ly có dị thường gì, ngẫm lại nữ tu Hoa Dương Tông này dù có gì đặc biệt đi nữa, cũng không thể tìm ra nguyên nhân sản sinh dị biến tu hành Huyền Thiên Đạo Quyết của Vương Ly.
Hà Linh Tú hơi biến sắc, trực giác của nàng giống như thể mình đã đi vào một vòng nguy hiểm nào đó không thể đoán trước.
"Nếu không có công việc đặc biệt, ngươi lập tức theo ta xuất phát." Nàng lập tức hướng về phía Vương Ly nói.
Cho dù là nàng, đối mặt Lữ Thần Tịnh cũng khó tránh khỏi có chút thiếu tự tin, dù sao một nữ tu như vậy không thể nào suy đoán theo lẽ thường.
Vương Ly liếc nhìn Lữ Thần Tịnh.
Lữ Thần Tịnh lập tức xem hiểu ý của hắn, khoát tay áo, nói: “Ngươi đi đi, ta cam đoan không tự bạo Kim Đan."
Vương Ly ngượng ngùng cười, nhưng vẫn còn chút phân vân, dựa theo thói quen giữa hắn và Lữ Thần Tịnh, chỉ cần hắn không ở cô phong, Lữ Thần Tịnh sẽ bế quan tĩnh tu, kể từ đó tránh cho trong lúc thần trí hỗn loạn kích động. Nhưng giờ đã khác, bởi vì 31 phong của Huyền Thiên Tông muốn chia một chén canh mà hắn đã được lợi từ trong độ kiếp của Thông Huệ lão tổ, sau khi bị hắn kiên quyết từ chối, hắn rất sợ ngay trong khoảng thời gian này những người đó đến gây rắc rối. Huống chi lần này sau khi hắn cùng Lữ Thần Tịnh ra ngoài quay về, còn chưa kịp đến hậu sơn, con Thôn Kim Thú phía sau núi cũng cần chăm sóc.
"Ngươi yên tâm, thanh Huyền kiếm cương tưởng muốn đại thành còn phải mất một thời gian." Lữ Thần Tịnh lại chẳng coi ra gì, nói: “Trước khi thanh Huyền kiếm cương đại thành, hắn nào dám tới tìm ta gây phiền phức, trừ phi đệ một đi không trở lại, bằng không trước khi đệ trở về, làm sao có thể gặp chuyện không may."
Vương Ly thấy cũng phải, nhưng câu này của Lữ Thần Tịnh cũng nhắc nhở hắn, hắn bèn quay đầu nhìn về phía Hà Linh Tú, nói: “Ngươi tên là Hà Linh Tú? Ngoại trừ Hà Linh Tú, ngươi còn có tên khác hay không?"
Hà Linh Tú hơi nhíu mày
Vào ngày thường, nàng khiến người khác nhìn không thấu, nhưng lúc đối mặt Vương Ly và Lữ Thần Tịnh, thì nàng lại hoàn toàn không nhìn thấu hai người này.
"Trong Hoa Dương Tông, ta đương nhiên dùng tên thật, về phần ra bên ngoài... ta thường gọi Hà Hà."
"Hà Hà... A A? Cái tên này dường như không có gì điềm xấu." Vương Ly suy nghĩ, nhìn nàng vô cùng nghiêm túc nói: “Sau khi rời khỏi địa giới của Huyền Thiên Tông, ngươi cũng không nên gọi Vương Ly ta, ngươi có thể gọi Vương Tất Hồi, hoặc là Vương An Toàn?"
Chân mày của Hà Linh Tú nhíu chặt hơn.
Tu sĩ hành tẩu ở bên ngoài, nhất là hành tẩu châu vực hỗn loạn không có ước thúc chút nào, quả thực cần phải che giấu thân phận, nhưng điềm xấu là cái quỷ gì?
"Để ta nói cho ngươi biết, cái tên rất quan trọng." Vương Ly lại nghiêm túc nhắc nhở lần thứ hai.
"Có thể." Hà Linh Tú nói: “Nếu như bắt buôcj phải xưng danh đạo hiệu, ta sẽ gọi ngươi là Vương Tất Hồi đạo hữu."
"Sư tỷ, hay là tỷ tiễn chúng ta đi ra ngoài, kể từ đó tiết kiệm thời gian, ta có thể đi nhanh về nhanh." Lúc này Vương Ly mới yên lòng, nói câu này với Lữ Thần Tịnh, sau đó trực tiếp đưa túi linh thạch vào trong tay của nàng.
Lữ Thần Tịnh cực kỳ thẳng thắn, một đạo kiếm quang màu ô kim trực tiếp xuất hiện dưới chân ba người, tiếp đó điên cuồng gia tốc, bay nhanh ra ngoài.
Đôi lông mày cau có của Hà Linh Tú thủy chung không buông lỏng.
Nàng đã ngồi lên rất nhiều phi độn pháp bảo, nhưng phi độn pháp bảo do Lữ Thần Tịnh loại này ngự sử, ngự sử kinh tâm động phách đến vậy, thậm chí có thể nói dị thường cuồng bạo và không hề quan tâm sống chết của những tu sĩ còn lại trên đó, nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn thấy rất nhiều cương phong vĩ đại đập tới giống như núi đè, thường xuyên chỉ thiếu chút nữa đánh lên trên người nàng, nàng rất vất vả mới đứng vững, không kìm được nghĩ tu sĩ như Lữ Thần Tịnh dù ở nơi đại chiến hỗn loạn, cũng vô cùng quen thuộc, ứng phó như thường.
Chẳng trách 2 tu sĩ như vậy có thể sống sót sau nhiều lần ra vào hỗn loạn châu vực.
"Vậy thứ kia đi cùng ngươi?" Lữ Thần Tịnh ngự kiếm đưa Vương Ly và Hà Linh Tú tới địa giới bên ngoài Huyền Thiên Tông, bèn thấy có một ánh sáng xanh lẳng lặng lơ lửng giữa những đám mây trên bầu trời.
"Là do ta an bài ở chỗ này chờ tiếp chúng ta." Hà Linh Tú gật đầu.
"Vậy tự ngươi cẩn thận."
Lữ Thần Tịnh liếc nhìn Vương Ly, bèn thu lại kiếm quang, khiến cho Vương Ly và Hà Linh Tú rơi xuống đất.
Nàng xoay người muốn đi, nhưng lại nghĩ đến một việc quan trọng, nói với Vương Ly: “Dù sao cũng phải đến Thất Bảo Cổ Vực, đệ cũng đã đọc pháp môn luyện khí của Thông Huệ lão tổ, thuận tiện mang chút linh tài luyện khí trở về."
"Tốt, sư tỷ, tỷ cứ trở về yên tâm tu hành, Vương Tất Hồi ta đi một lát sẽ trở lại." Vương Ly lớn tiếng cáo biệt.
Lữ Thần Tịnh chân đạp kiếm quang mới vừa rời đi, luồng ánh sáng màu xanh từ trên bầu trời cao rơi xuống, lại không phải là phi độn pháp bảo gì của tu sĩ, mà là một con chim lớn toàn thân màu xanh.
Lông vũ trên khắp con chim lớn màu xanh này như ngọc bích chiếu lấp lánh, linh khí trên người nhộn nhạo, hình như không phải là dị thú, ngược lại giống như khí tức của tu sĩ tu hành tiên môn chính pháp nào đó.
Vương Ly vừa nghĩ có người đang điều khiển phi độn pháp khí trong không trung, còn tưởng rằng dị điểu màu sắc thật ra hình như đã lừa gạt nhận thức của Lữ Thần, hắn càng thêm kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, hắn nhìn thấy con ngươi của con chim lớn màu xanh không ngừng biến ảo giữa màu vàng chói và đỏ rực. Hơn nữa một vầng hào quang tuyệt đẹp tự nhiên xuất hiện quanh con ngươi, hắn lập tức phản ứng: “Đây là Tích Chức Thanh Điểu?"
"Ở chợ Tiêu Mộc chỉ cần có đủ linh sa, đừng nói là Tích Chức Thanh Điểu, dù là Si Tinh Thú cũng mua được, có gì đáng ngạc nhiên." Đôi chân của Hà Linh Tú khẽ động, lướt đến trên lưng của chim xanh, ánh mắt lại rơi vào đôi chân trần của Vương Ly: “Còn ngươi, ngươi dùng chân trần đi đến Thất Bảo Cổ Vực?"
Vương Ly do dự, nói: “Cũng không sao, dù sao chân của ta không thúi."