Chương 50: Sinh tồn gian nan

Nàng thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nữ tu tên là Lữ Thần Tịnh, lúc này dường như đang dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ sư đệ tên là Vương Ly của nàng ấy!

Vậy mà lại giống y đúc tra tấn bức cung.

Lúc trước nàng còn hơi nghi ngờ nữ tu Huyền Thiên Tông này cố ý giả ngây giả dại, nhưng giờ xem ra nữ tu này bệnh không nhẹ.

Vương Ly này... thật sự sống khổ quá.

Nhất thời nhìn thấy cảnh tượng này, nàng cũng không nhịn được đồng tình với Vương Ly.

Đồng thời nàng cũng có chút nhẹ nhõm, chẳng trách thần thức của tu sĩ Luyện khí kỳ này bền bỉ như vậy, dưới tinh thần uy áp của tu sĩ Kim Đan vẫn điềm nhiêm như không, thì ra ngày thường chịu đủ hành hạ như vậy.

"Rốt cuộc đệ có nói hay không?"

Lữ Thần Tịnh dùng Sưu Thần Thuật thất bại, nàng không tìm được đầu mối, lại không muốn từ bỏ nên bèn dùng thủ đoạn khác.

Hơn mười sợi tơ ánh sáng còn nhỏ hơn cọng tóc chảy ra từ đầu ngón tay của nàng, đâm vào trong huyết mạch của Vương Ly.

Toàn thân Vương Ly đều ngứa ngáy không chịu nổi, thân thể hắn không ngừng vặn vẹo trên không trung, gương mặt cũng có chút méo mó: “Sư tỷ, rốt cuộc đệ phải nói gì chứ, tỷ hỏi đệ, đệ còn muốn hỏi tỷ đó."

"Phi, đệ còn dám mạnh miệng!"

Lữ Thần Tịnh trợn mắt nhìn, từng đạo lôi quang sáng ngời trống rỗng rơi xuống từ trên bầu trời, những lôi quang này theo sợi tơ ánh sáng đánh vào thân thể của Vương Ly, Vương Ly nhất thời bị điện giật đến run rẩy, tóc cũng dựng ngược.

Đầu lưỡi của Vương Ly đều bị điện giật tê rần, khóe miệng không ngừng co quắp, hắn đúng là khóc không ra nước mắt.

Trước hắn còn từng nghĩ qua có nên tra tấn bức cung sư tỷ của mình hay không, chỉ khổ nổi căn bản không có cơ hội, giờ sao đột nhiên biến thành sư tỷ của mình đang chân chính tra tấn bức cung mình?

"Ta xem đệ cậy mạnh đến khi nào." Lữ Thần Tịnh thấy những thủ đoạn này đều vô dụng với Vương Ly, nàng hít sâu một hơi, trong khi nhướng mày, đôi giày trên chân của Vương Ly đang bị treo ngược bay ra, hai bàn chân trần hướng lên trời, đồng thời mấy đạo nguyên khí màu trắng mềm nhẹ như lông vũ xuất hiện ở lòng bàn chân của Vương Ly, không ngừng vung vẩy nhẹ nhàng.

Con ngươi của Vương Ly đột nhiên lồi ra.

"Sư tỷ, đừng độc ác như vậy!"

Hắn vừa mới thốt ra một câu hoàn chỉnh như vậy đã nhột nhạt khó nhìn, cơ thể hắn bị nguyên khí trói buộc không thể nhúc nhích, hắn lập tức vừa cười ha ha, vừa kêu rên.

"..." Hà Linh Tú nhìn thôi cũng nổi da gà.

Hình ảnh đáng sợ như vậy, khiến nàng thậm chí bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

Nàng cảm thấy lòng bàn chân của chính mình cũng nhồn nhột.

"Ngươi thật không biết?" Lữ Thần Tịnh đang hành hạ Vương Ly, đột nhiên ngừng lại, chăm chú hỏi.

"Nếu đệ biết thì sớm đã nói với tỷ, đệ còn hỏi tỷ rất lâu, muốn tìm nguyên nhân từ trên người ngươi, tỷ còn hỏi đệ là sao!" Vương Ly quằn quại kêu lên.

"Quái lạ! Làm sao có chuyện đệ thật không biết?"

Lữ Thần Tịnh trầm tư khoảng khắc, cũng đành bất lực, rốt cục quyết định ngừng tay, nàng xoay Vương Ly lại, rồi thả xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại nhịn không được nói: “Có vẻ trò tra tấn bức cung ban nãy chơi rất vui."

"Tỷ đừng..." Mặt của Vương Ly trắng bệch.

Nhưng ngay trong nháy mắt, cảm giác tê dại, nhột nhạt toàn thân hơi tiêu tan, dường như hắn cảm thấy khá thoải mái.

"Ta không thể có ý nghĩ như vậy." Hắn nhất thời nhịn không được vả mặt của mình, cảm thấy ý nghĩ của mình có chút tà ác và biến thái.

"Có người đến, người này chúng ta từng gặp." Nhưng đúng vào lúc này, Lữ Thần Tịnh cũng hoàn toàn hồi phục bình tĩnh, nói với hắn một câu.

Lúc này Hà Linh Tú vốn còn đang do dự có nên tiếp tục nhìn hai người dưới tòa cô phong bỗng nhiên kinh hãi, nàng bản năng cảm giác có một thần thức như thực chất rơi vào trên người của mình.

Trong nháy mắt ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu ô kim trên đỉnh đầu của nàng giống như vẫn thạch rơi xuống đất.

Mặt của nàng bỗng trở nên nghiêm nghị.

Sức mạnh thần thức của nữ tu vốn vượt xa dự liệu của nàng, hơn nữa độn tốc của kiếm quang... cho dù nàng muốn trốn cũng không còn kịp nữa.

Kiếm quang màu ô kim rơi xuống như vẫn thạch đột nhiên còn cách mặt đất mấy trượng thì xoay chuyển, sau đó vô cùng mềm mại bồng bềnh rơi xuống đất, ngay lúc sắp tiếp xúc thực sự với mặt đất, đạo huyền thiên kiếm cương lặng lẻ biến mất, Lữ Thần Tịnh và Vương Ly nhẹ nhàng bước trên mặt đất.

"Ta từng gặp ngươi rồi."

Lữ Thần Tịnh không hề nói lời thừa, nhìn Hà Linh Tú nhân tiện nói: “Ngươi là nữ tu đứng phía sau Ô Dương chân nhân, ngươi là đệ tử của Hoa Dương Tông."

Hà Linh Tú nhíu mày.

Lúc này nàng vẫn giữ tướng mạo trong chợ Tiêu Mộc, pháp thuật thay đổi bộ mặt này vô cùng thần diệu, tu sĩ Kim Đan tầm thường không thể nhìn thấu, nhưng tên tu sĩ tàn phế của Huyền Thiên Tông lại nhanh chóng nhìn thấu nàng.

Nhìn Lữ Thần Tịnh ở đối diện, cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng mạnh.

Lúc này nàng cảm thấy Lữ Thần Tịnh có vẻ đang thuộc trạng thái bình thường, nhưng vì sao hình ảnh mà nàng thấy ban nãy lại điên cuồng như vậy, điên cuồng tra tấn sư đệ cùng nàng sống nương vào nhau?

Nghĩ đến tận đây, nàng nhịn không được liếc nhìn Vương Ly.

Điều khiến nàng sửng sốt và không khỏi khẽ nhếch miệng chính là đôi chân trần của Vương Ly.

"Sao nào, ngươi từ Hoa Dương Tông chạy tới nơi này, chẳng lẽ là để ngắm chân của sư đệ ta?" Lữ Thần Tịnh chú ý tới ánh mắt của nàng, giọng nói lập tức bất thiện.

"Ta không phải từ Hoa Dương Tông tới, ta từ chợ Tiêu Mộc tới." Hà Linh Tú nhìn quen sóng gió, nàng vờ như không có chuyện gì dời mắt khỏi đôi chân trần của Vương Ly, nói tiếp: “Ta đến để gặp các ngươi, cũng không phải là vì chuyện Âm Lôi Tán, mà vì một vụ làm ăn trong chợ Tiêu Mộc, cũng muốn hỏi hai vị đạo hữu có dám nhận hay không."

Lữ Thần Tịnh chăm chú nhìn nàng một lúc, không lời nói thừa, nói: “Làm ăn gì?"

"Dẫn đường đến Thất Bảo Cổ Vực, tìm kiếm và giải cứu một số tu sĩ có khả năng đã rơi vào trong đó." Hà Linh Tú bình tĩnh nhìn hai tròng mắt của nàng, nói.

Lữ Thần Tịnh liếc nhìn Vương Ly.

Vương Ly đang đứng nghe chuyện, đồng thời sững sốt quan sát Hà Linh Tú.

Hắn rất ngạc nhiên.

Bởi vì theo lý mà nói, loại chuyện như vậy đều là Lữ Thần Tịnh làm chủ, nhưng ánh mắt này của Lữ Thần Tịnh dường như có ý chuyện này để hắn quyết định.

"Không đi!" Hắn lập tức lắc đầu, rất dứt khoát nói.

Chợ Tiêu Mộc là loại địa phương gì, hắn hiểu rất rõ vụ làm ăn có liên quan đến khu chợ như vậy chắc chắn không phải vụ làm ăn đơn giản.

Huống chi hắn thấy, nữ tu này của Hoa Dương Tông cũng có chút quỷ dị.

Dù hắn gần như hoàn toàn không biết gì về Hà Linh Tú, nhưng ngày Hà Linh Tú ở phía sau Ô Dương chân nhân, hắn cũng có chút ấn tượng.

Tại sao một nữ đệ tử trẻ tuổi của Hoa Dương Tông lại dính líu sâu như vậy với chợ Tiêu Mộc.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy trong đó có rất nhiều phiền phức.

Thấy hắn từ chối dứt khoát như vậy, Hà Linh Tú cũng cười cười, nói: “7 triệu linh sa."

Vương Ly lập tức nghiêm túc nói: “Cũng không phải không thể đàm luận."

Kết quả như vậy hình như vẫn không ngoài dự liệu của Hà Linh Tú, nụ cười của nàng càng thêm xán lạn, nói: “Nói thật ta cảm thấy ngươi thực sự có thể suy nghĩ về nó, các ngươi mạo hiểm xâm nhập thiên kiếp của Thông Huệ lão tổ để lấy được Âm Lôi Tán, tài vật có được cũng chỉ 7 triệu linh sa. Hơn nữa vụ làm ăn lần này nói đơn giản cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần dẫn vài tu sĩ vào Thất Bảo Cổ Vực, chỉ cần mang xương chôn ở gần tháp, nhiệm vụ này của ngươi coi như hoàn thành. Theo ta biết, ngươi tiến vào Thất Bảo Cổ Vực chí ít hai lần, dù bất cứ ai khác nghe đến châu vực hỗn loạn đều biến sắc, nhưng đối với ngươi thì không cần tốn nhiều sức."

Vương Ly cười lạnh: “Không cần tốn nhiều sức sao có thể trả cái giá 7 triệu linh sa."

Hà Linh Tú cũng không tức giận, cười ha ha, nhìn hai chân của hắn, cố ý nói: “Mát không?"

"Tạm được."

Vương Ly cũng mặt không đổi sắc, nói: “Chí ít ứng trước 6 thành."

Hà Linh Tú khinh bỉ nói: “Quy củ là 4 thành."

Vương Ly nói: “Chí ít năm thành, ngươi cố ý chạy đến nơi này tìm chúng ta, phỏng chừng cảm thấy ta đi sẽ khả năng thành công cao nhất, hơn nữa quan trọng nhất chính là chuyện này rất khẩn cấp, chậm trễ không chừng cho dù có thể thuận lợi tiến vào chỗ sâu trong Thất Bảo Cổ Vực, thì chỉ e những tu sĩ mà ngươi muốn tìm ngay cả tàn cốt cũng không còn."

Hà Linh Tú hơi cau mày: “Thành giao."