Một lát sau, Hà Linh Tú xuất hiện ở trước một tòa Đạo Điện toàn thân lượn lờ Địa Sát Chân Hỏa màu đen.
Nhiệt độ Địa Sát Chân Hỏa nóng đến mức thiêu đốt không khí xung quanh hoàn toàn vặn vẹo, nhưng trong mắt Hà Linh Tú lại dường như không có sự tồn tại của những Địa Sát Chân Hỏa này, nàng đi thẳng đến.
Ngay khi Địa Sát Chân Hỏa chạm đến nàng liền tự động tách ra, nàng đi thẳng qua, tiến vào tòa Đạo Điện này.
Bốn vách tường của tòa Đạo Điện này không ngừng có ngọn lửa màu đen sền sệt chảy xuôi, giống như vô số con rắn đen bò đầy, chính giữa đại điện có một pháp trận dịch chuyển khảm đầy tinh thạch.
Pháp trận dịch chuyển như thế này ở Tiểu Ngọc Châu cũng không có nhiều, toàn bộ Hoa Dương Tông cũng chỉ có một tòa này.
Nhìn khắp Tu Chân Giới, pháp trận dịch chuyển lợi hại nhất có khoảng cách dịch chuyển đến hơn hai vạn dặm. Pháp trận dịch chuyển này của Hoa Dương Tông chỉ có khoảng cách dịch chuyển tối đa là hơn hai ngàn bảy trăm dặm.
Phía trước tòa pháp trận dịch chuyển này có một bệ đá, phía trên bệ đá có một gã tu sĩ trung niên mặc áo đen ngồi xếp bằng, mái tóc của tên tu sĩ này khô héo, sắc mặt vàng như nến, hai mắt khép hờ, nhìn có vẻ như không có tinh thần, pháp y trên người lão lại khá đáng sợ, trên pháp y màu vàng đen cũng có ba ngọn lửa ngưng tụ thành rắn đen đang trườn bò.
Ba con rắn đen này trông có vẻ chân thật hơn so với rắn đen trên vách tường bốn phía, không chỉ có thể lè lưỡi, ngay cả vảy trên người cũng có vẻ vô cùng sống động. Nhưng khi Hà Linh Tú nhìn tên tu sĩ này cũng không có vẻ kinh ngạc gì.
“Tề Tiễn Chúc thuyết phục ngươi đi đối phó với tên đệ tử Huyền Thiên Tông gọi là Vương Ly kia, sao ngươi không đi?” Tên tu sĩ này rõ ràng cũng quen biết với Hà Linh Tú, đợi đến khi Hà Linh Tú đi đến trước người lão, lão đột nhiên cười tủm tỉm hỏi.
Lão ở trong tòa Đạo Điện này cách chỗ vừa rồi Hà Linh Tú và Tề Tiễn Chúc nói chuyện với nhau cả nửa ngọn núi, nhưng dường như lão vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.
“Tam sư thúc, nếu ngài tò mò về tên đệ tử Huyền Thiên Tông kia thì cứ nói thẳng.” Hà Linh Tú cũng cười hì hì, “Còn quả hạch đào nào không?”
“Lấy đâu ra nhiều hạch đào linh đài như vậy.” Tu sĩ được nàng gọi là Tam sư thúc này cũng không phủ nhận, cười tủm tỉm nói: "Rốt cuộc là tu sĩ Luyện Khí tầng mấy mà lại có thể áp chế kim đan tự bạo?”
“Thật sự là Luyện Khí tầng năm.” Hà Linh Tú nghiêm túc, nói: “Nhưng hắn cũng không phải tu sĩ Luyện Khí tầng năm bình thường, theo ta thấy cho dù là chân nguyên của tu sĩ Luyện Khí tầng chín cũng chưa chắc ngưng tụ được như hắn.”
Tu sĩ được nàng gọi là Tam sư thúc cũng không còn cười nữa, giật mình nói: “Đặc biệt như vậy sao?"
“Nếu chỉ vậy thì không sao, nhưng khi hắn đối mặt với uy áp tinh thần của sư tôn ta và Thanh Dương sư bá cũng không có chút phản ứng nào.” Hà Linh Tú nghĩ đến Tề Tiễn Chúc, khóe miệng bất giác lộ vẻ buồn cười, “Hơn nữa tốc độ thi pháp của hắn rất nhanh, khi ta ném mười lá bùa chú ra, hắn ít nhất có thể ném ba mươi lá.”
“Ta cũng từng nghe nói về hai tên tu sĩ trên cô phong của Huyền Thiên Tông này.” Vẻ mặt của tu sĩ này càng thêm nghiêm nghị, “Hai tu sĩ kia vì bất bình chuyện đám tu sĩ Huyền Thiên Tông phản loạn kia, cho nên mới bị Huyền Thiên Tông vứt bỏ ở cô phong, gần như hoàn toàn đoạn tuyệt giao lưu. Chẳng lẽ trong Huyền Thiên Tông có lão tổ nào đang âm thầm trợ giúp, cho nên mới vậy?”
“Tam sư thúc, ý nghĩ này của ngài quá cứng nhắc.” Hà Linh Tú cười nhạt, “Trước khi ta trở về Hoa Dương Tông cũng đã tìm cách hỏi thăm, nhưng tin tức ta biết được lại khiến ta không dám tin. Trong mười mấy năm qua, phần lớn thời gian người sư tỷ tên là Lữ Thần Tịnh của hắn mang theo hắn vào Hỗn Loạn Châu Vực. Bây giờ ta vẫn chưa thể có kết luận triệt để, nhưng lần này ta đi ra ngoài, đương nhiên sẽ cho người điều tra kỹ càng. Chỉ sợ tất cả nhu cầu tu hành của hắn và sư tỷ hắn, đều đến từ quá trình lịch luyện của chính bọn họ. Không có liên quan gì đến Huyền Thiên Tông. Trực giác của ta thấy đôi sư tỷ đệ này còn thú vị hơn so với tưởng tượng của ta.”
Tên tu sĩ này là tam sư thúc Linh Dương Chân Nhân, khi nghe những lời này của nàng, lông mày Linh Dương Chân Nhân liền nhíu đến mức như bị người ta khắc mấy đao trên trán, “Nếu đã như vậy, ngươi còn cố ý xúi giục Tề Tiễn Chúc đi đối phó Vương Ly, nếu thế hắn chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao.”
“Ha ha.”
Hà Linh Tú nở nụ cười, nói: “Chết thì chết thôi, dù sao hắn cũng không có ý tốt gì. Hắn cảm thấy ta thật sự rất ngây thơ, xúi giục ta vài câu ta liền đi gây chuyện. Lỡ như ta bị người ta tự bạo kim đan nổ chết, vậy chẳng phải hắn lại trở thành người kiệt xuất nhất Hoa Dương Tông sao, sau này không ngừng có lợi ích. Những người khác của Hoa Dương Tông không hiểu ta, Tam sư thúc ngài còn không hiểu ta sao? Nếu có người ngoài dám trêu chọc ta như vậy, nói không chừng ta đã sai người giết hắn. Năm người đệ tử Thanh Dương sư bá, ngoại trừ tốc độ hấp thu linh khí tu luyện còn khá tốt ra, còn lại mỗi một người đều vô cùng kiêu ngạo, tự cho là thông minh hơn người khác, nhưng thật ra lại non như gà con. Đến lúc nào bị người khác giết chết ở bên ngoài, còn làm mất mặt Hoa Dương Tông. Người như vậy nếu có thể chết trong tay hai người Huyền Thiên Tông kia, cũng coi như là chết sớm đầu thai sớm, không lãng phí linh sa của tông môn.”
Linh Dương Chân Nhân nhíu mày, dường như cũng không cảm thấy có gì không ổn, lão cũng không nói gì nữa, chỉ nhắc một câu: “Chính ngươi cẩn thận.”
Nói xong câu này, lão ném ra sau lưng một viên linh thạch, tòa pháp trận dịch chuyển mà lão trấn thủ lập tức sáng lên.