Chương 53: Ý tưởng rõ ràng

“Không đúng.”

Vương Ly đột nhiên nhíu mày, nói: “Câu trước đó ngươi mới nói là gì?”

Hà Linh Tú khó hiểu nhìn hắn, nói: “Câu trước nào?”

“Ta đột nhiên nhớ, vừa rồi ngươi nói hai bên cần hiểu rõ và tín nhiệm lẫn nhau, trước đó một câu là nếu muốn cùng đi Thất Bảo Cổ Vực, vừa rồi ta còn chưa kịp phản ứng lại... Ngươi cũng muốn đi Thất Bảo Cổ Vực?” Vương Ly nghi ngờ nhìn nàng, “Ta không nghe nhầm chứ?”

Hà Linh Tú cười ha hả: “Vì sao ngươi cảm thấy mình nghe nhầm?”

“Có lẽ ta có hơi nhiều tai?” Vương Ly cẩn thận nói.

Hà Linh Tú lập tức thở không đều.

Mạch suy nghĩ của người này quá kỳ cục, cách trả lời câu hỏi quả thật làm cho người ta không thể tin được.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, kiểm soát cảm xúc của mình, sau đó nói: “Ngươi không nghe nhầm, ta thực sự sẽ cùng đi với ngươi đến Thất Bảo Cổ Vực.”

Vương Ly trầm ngâm nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là người trung gian. Theo như ta biết, rất nhiều người làm ăn ở chợ Tiêu Mộc cũng sẽ không mạo hiểm như vậy. Với thân phận con gái rơi của tông chủ Hoa Dương Tông như ngươi, hoàn toàn không thiếu linh sa tu hành, không cần vì kiếm được một ít linh sa mà mạo hiểm như vậy.”

Sắc mặt của Hà Linh Tú vẫn như thường, nhưng khớp xương hai nắm tay của nàng lại phát ra tiếng kèn kẹt.

Làm sao mà nàng đã trở thành con gái rơi của tông chủ Hoa Dương Tông rồi?

Hơn nữa vẻ mặt của Vương Ly bây giờ vẫn vô cùng nghiêm túc.

“Ngươi có thể sống cho đến bây giờ cũng thật sự là kỳ tích.”

Nàng nghiêm túc nói một câu này với Vương Ly, sau đó mới nói tiếp: “Ngươi cũng không cần dùng phương pháp này để dò xét lai lịch của ta, nếu ta đã nói ta không phải là người của Bối Kinh Ly Đạo Minh thì ta không thể nào là một thành viên trong số bọn họ. Huống chi ngươi cũng có nghe nói qua Bối Kinh Ly Đạo Minh thì cũng biết rất rõ, những tu sĩ của Bối Kinh Ly Đạo Minh này đều là một đám con nít chưa làm gì đã bô bô cái miệng ra cho người ta biết.”

“Nếu vậy thì chúng ta có thể dứt khoát nói thẳng ra, đừng vòng vo nhiều như vậy được không?” Vương Ly cười nhạt một tiếng, nói: “Tuy rằng ta không biết một nữ đệ tử Hoa Dương tông có quan hệ với chợ Tiêu Mộc như thế nào, nhưng nhìn điệu bộ này của ngươi, hẳn là đã ở chợ Tiêu Mộc không chỉ ba năm năm. Loại kinh doanh tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực cứu người hoặc giết người này, phường chủ bình thường cũng không tiếp xúc được. Quái thai như ngươi, vì một vụ làm ăn như vậy mà phải lấy thân mạo hiểm, vậy là mặc dù ngươi không thích cách làm của những người Bối Kinh Ly Đạo Minh kia, nhưng thật ra vẫn cảm thấy những người này ngốc đến đáng yêu, nếu có thể giúp thì vẫn cố giúp một chút?”

“Mạch suy nghĩ của ta có kỳ lạ như vậy sao?”

Hà Linh Tú khẽ nhíu mày nhìn Vương Ly, nàng rất muốn nói một câu như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thôi.

Tên đệ tử Huyền Thiên Tông này mặc dù có vẻ buồn vui thất thường, đổi chủ đề quá nhanh, nhưng trong mắt nàng, tên này thực ra rất thông minh, tâm tư kín đáo, quay tới quay lui rất có thâm ý.

Giao tiếp với những người như vậy, dường như nói thẳng ra một chút thì tốt hơn.

Vô hình trung, nàng đánh giá Vương Ly cao hơn vài phần.

Lúc trước nàng rất ít khi coi trọng tu sĩ cùng thế hệ, nàng gần như chưa bao giờ coi tu sĩ cùng thế hệ ở Tiểu Ngọc Châu là đối thủ của mình, như Hoa Dương Ngũ Tử trong tông môn, trong mắt nàng cũng chỉ là mấy tên non như gà con, nhưng bây giờ trong lòng nàng lại vô cùng kiêng kị Vương Ly.

Nhưng càng như vậy, nàng càng cảm thấy rằng mình đi chuyến này cũng không sai.

“Mặc dù ta cảm thấy những người này ngây thơ quá mức, khinh thường làm bạn với họ, nhưng những người này so với những sư huynh của ta trong Hoa Dương Tông thì đáng yêu hơn nhiều, nếu có thể cứu thì cứu.” Nàng thành thật nói: “Nhưng đây chỉ là nguyên nhân không quan trọng nhất, ta muốn cùng ngươi đi Thất Bảo Cổ Vực là bởi vì bản thân ta rất muốn thử đi đến những nơi Hỗn Loạn Chi Địa mà tu sĩ bình thường không đến được. Mà dựa theo phán đoán từ những tư liệu mà ta có, thì tỷ lệ ta sống sót trở về nếu có ngươi làm hướng dẫn viên ít nhất cũng hơn tám phần mười. Còn về nguyên nhân cuối cùng, tuy rằng ba tu sĩ Bối Kinh Ly Đạo Minh bị kẹt trong Hỗn Loạn Châu Vực miệng còn hôi sữa, nhưng cha mẹ sư trưởng của bọn họ lại có thể trả đủ tiền, bản thân vụ làm ăn này cũng có thể kiếm cho ta không ít lợi nhuận.”

Vương Ly không cười nữa, trầm ngâm nói: “Vậy ý của ngươi là, mặc dù những người Bối Kinh Ly Đạo Minh này ngây thơ đến buồn cười, nhưng một số người trong bọn họ lại có bối cảnh không tầm thường, có lẽ là con cái của tông chủ một số tông môn hùng mạnh của Tiểu Ngọc Châu chúng ta? Những người này vào Hỗn Loạn Châu Vực chắc hẳn cũng có liên quan đến công việc của Bối Kinh Ly Đạo Minh, chỉ là sợ vi phạm điều lệ của Tam Thánh, nếu bị người khác phát hiện sẽ bị định tội, có lẽ những tông môn này cũng sẽ bị liên lụy. Nên để không bị việc này ảnh hưởng đến, những tông môn này cũng không dám công khai đi cứu người mà phải làm ăn với người ở chợ Tiêu Mộc.”

Sắc mặt Hà Linh Tú lập tức nghiêm nghị.

Vương Ly này, dường như còn lợi hại hơn nàng tưởng tượng một chút.

Hắn chỉ dựa vào những cuộc đối thoại với nàng mà đã đoán được bảy tám phần.

“Ta cũng chỉ dựa vào lượng tin tức hạn chế để đoán, nhưng cũng đại khái là vậy.” Nàng chậm rãi gật đầu, nói: “Theo suy đoán của ta thì mặc dù những tu sĩ miệng còn hôi sữa này thành lập cái gọi là Bối Kinh Ly Đạo Minh, trong mắt những người thay Tam Thánh giám sát các châu cũng chỉ là đồ chơi của đám con nít ranh mà thôi, không cần phải nghiêm túc. Nhưng lần này ba tu sĩ Bối Kinh Ly Đạo Minh kia mạo hiểm tiến vào Hỗn Loạn Châu Vực, việc này khẳng định đã vượt qua giới hạn của sự khoan dung của những người đó. Nếu ba người Bối Kinh Ly Đạo Minh bị bắt, xác định tội danh, vậy chắc chắn tông môn của bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.”

Khóe miệng Vương Ly lộ ra vẻ cười nhạt, chỉ là đối tượng mà hắn cười cũng không phải Hà Linh Tú.

“Chẳng trách đi chuyến này lại đáng giá nhiều linh sa như vậy.”

Ánh mắt của hắn cũng hơi híp lại, “Không phải đơn giản chỉ là làm hướng dẫn viên, không chỉ đơn giản là cứu ba gã tu sĩ lạc đường từ Hỗn Loạn Châu Vực trở về, mà người truy bắt bọn họ hẳn cũng sẽ vào Hỗn Loạn Châu Vực, không chừng sau khi đi vào còn phải đấu tranh sinh tử với những người này. Vậy tu sĩ truy bắt bọn họ là người của tông môn nào? Là tu sĩ Tiên Thiềm Cung ở Độc Sơn Châu, hay là người của Tiên Đô Tông ở Kỳ Tiên Châu?”

“Bây giờ còn chưa biết.” Hà Linh Tú cũng cười nhạt, nụ cười này của nàng cũng không phải nhằm vào Vương Ly, “Có liên quan gì sao, cũng đều là chó giữ nhà quỳ rạp dưới chân môn hạ của Tam Thánh, bảo vệ điều lệ mà thôi!"

Vương Ly quay đầu nhìn nàng, chỉ liếc mắt một cái hắn đã đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng lúc này, “Không hổ là người quanh năm trà trộn ở chợ Tiêu Mộc, ngươi cũng đủ tàn nhẫn, ngươi cảm thấy dù là người của Tiên Thiềm Cung, hay là người của Tiên Đô Tông, trên người bọn họ đương nhiên có rất nhiều thứ tốt, tại Hỗn Loạn Châu Vực bọn họ lại trở thành dê béo trong mắt ngươi.”

“Dê béo hay không không quan trọng.” Hà Linh Tú điềm nhiên nói: “Chủ yếu là ta muốn gặp những người này.”

“E rằng những người này vươn tay quá dài, cũng sắp nhúng tay vào chợ Tiêu Mộc rồi. Giết chết một ít tu sĩ như vậy trong Hỗn Loạn Châu Vực, không có ai có thể quản, nhưng nếu bọn họ chết ở Tiểu Ngọc Châu, chắc chắn cũng khá dễ dàng truy ra.” Vương Ly nghiêm túc, nói: “Nhưng ta và ngươi không giống nhau, ngay từ đầu ngươi đã nói rồi, ta chỉ dẫn đường.”

Hà Linh Tú nói: “Vậy là ngươi không dám?”

Vương Ly vô cùng nghiêm túc nói: “Phải thêm tiền.”

“Vậy thì thêm bốn triệu linh sa, theo quy tắc của ngươi, trả trước một nửa.” Hà Linh Tú lập tức lấy ra bốn viên linh nguyên tỏa ra linh khí kinh người, “Nếu gặp phải người của Tiên Thiềm Cung hay Tiên Đô Tông... Những thứ tìm thấy trên người họ, chúng ta mỗi người một nửa.”

“Lại là Bảo Cực Linh Nguyên?”

Vương Ly đón lấy bốn viên linh nguyên này, hắn hơi ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, “Ha ha đạo hữu, thật ra ngươi vốn cắt xén bốn triệu linh sa, bây giờ thêm bốn triệu linh sa này mới là giá thật của vụ làm ăn này đúng không?”

Hà Linh Tú cười ha hả, lắc đầu, “Giá thực là mười triệu linh sa, thỏa thuận làm ăn giữa ta và ngươi bây giờ thật ra có thêm một triệu linh sa, một triệu linh sa này là ta cho thêm.”

“Ngươi cho thêm một triệu linh sa?” Vương Ly nhìn vào mắt nàng, đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, “Vì sao phải cho thêm?”

Hà Linh Tú thản nhiên nói: “Ngươi sắp được biết rồi.”