Chương 5: 05-Cơ hội thôi diễn thành công đến

Vương Khải cùng Chu Bân càng đánh càng kịch liệt,Chu Bân lần đầu tiên gặp được một tông sư cảnh dùng kiếm có thể đánh với hắn đến mức này.

Vương Khải sử dụng cũng không chỉ một loại kiếm pháp,lúc nhanh như điện,lúc hiểm như xà,..một thanh kiếm thiên biến vạn hóa,áp chế khiến Chu Bân càng đánh càng kinh hãi.

Hắn cũng không nghĩ tới kẻ này kiếm pháp lại biến hóa đa đoan,mỗi một loại kiếm pháp đều đã tu luyện đến tông sư cảnh.

Mặc dù chỉ chiến đấu với một người nhưng hắn lại cảm giác như bị mấy người dùng mấy loại kiếm pháp khác nhau vậy công mình,thậm chí hắn còn phát hiện ra kiếm pháp của bản thân cũng ở trong đó.

Tuy lúc không thể sánh kịp hắn,nhưng nó đang dùng tốc độ nhanh chóng tiến bộ,chẳng mấy chốc có thể sánh ngang với hắn hiện tại.

Đánh đến lúc này Chu Bân cũng biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Khải,tuy nhiên cao ngạo của một võ giả không cho phép hắn đầu hàng.

Vương Khải thấy cảnh này cũng vui mừng tiếp tục chiến đấu,từ trên người Chu Bân hắn lĩnh ngộ ra không ít kiếm đạo,cũng lóe lên vài ý nghĩ.

Chỉ cần cho hắn một thời gian,Vương Khải có tự tin sáng tạo ra một môn võ kỹ cấp 3.

Cuộc chiến kéo dài hơn một tiếng,sau khi không cảm thấy không còn gì có thể hao,Vương Khải mới một kiếm kết thúc trận chiến này.

Chờ khi hai người rơi xuống mặt đất,lôi đài gần như không còn tồn tại,mặt đất xung quanh vài trăm mét cũng đầy rẫy vết kiếm.

Vương Khải sắc mặt vẫn như thường,sắc mặt hồng nhuận,hơi thở không gấp,y phục trên thân cũng không nhiễm lấy một hạt bụi.

Ngược lại bên kia Chu Bân sắc mặt trắng bệch,trên thân toàn là vết thương,một thân bạch y hiện tại dính đầy máu tươi.

“Đa tạ đã nhường”Dù bị thương nhưng Chu Bân vẫn trịnh trọng chắp tay thi lễ.

“Không có gì,dù sao trận chiến này cũng chỉ mang tính chất luận bàn mà thôi”

Vương Khải mỉm cười khoát khoát tay,hắn với Chu Bân ngày xưa không oán,ngày nay không cừu,hơn nữa còn hao người ta công pháp cùng võ kỹ,nếu còn nhẫn tâm trọng thương khác nào lòng lang dạ thú.

Đang lúc Chu Bân tính quay người rời đi bỗng cảm nhận có vật được ném tới,không cảm nhận được nguy hiểm hắn cũng tiện tay chụp lấy.

Nhìn về phương hướng vừa rồi,chỉ thấy Vương Khải một mặt mỉm cười gật đầu.

Nhìn vào vật trong tay,một quyển sách làm từ da thú,nhìn tên sách còn là một bản kiếm kỹ.

Chu Bân có chút sững sờ,chờ khi hắn nhìn lại Vương Khải đã biến mất từ lâu.

Mặc dù có chút thấy mình không xứng,nhưng nếu người ta đã cho hắn cũng không có lý do gì từ chối.

Chu Bân cẩn thận cất quyển sách vào người,cả người hóa thành kiếm quang rời đi.

Đám người vây xem đem một cảnh này chứng kiến hết vào mắt,lập tức liền đoán ra quyển sách kia chỉ sợ cũng không đơn giản.

“Xem ra bạch y kiếm tiên là nhận được phần thưởng kia,quả thật là thèm khát a”

“Hừ,với chút thực lực của ngươi đi lên cũng chỉ vài chiêu bị giây,nằm mơ đi thôi”

“Làm sao?Còn không cho ta mơ mộng một chút sao?”

Đối với đám người điên cuồng thảo luận,đám tông sư cảnh cũng không quá quan tâm.

Tất cả đều có suy nghĩ riêng của mình,nếu như Chu Bân đánh một trận có thể nhận được phần thưởng,có phải bọn hắn đánh một trận cũng có thể hay không?

Nhưng tiếp theo mấy ngày,vài vị tông sư cảnh nhảy lên khiêu chiến nhưng cũng không được nhận phần thưởng khiến đám người nhao nhao suy đoán.

Suy đoán có phải Vương Khải đây là không còn võ kỹ có thể tăng hay không?Nhưng nếu như không còn cũng có thể tặng bản võ kỹ kia,làm sao lại không tặng người.

Lời đồn nổi lên bốn phía,ai ai cũng cho mình là đúng,không ai phục ai,thậm chí còn xuất hiện không ít ẩu đả vì tranh luận.

Vương Khải đối với chuyện này cũng không thèm quan tâm,hắn võ kỹ còn rất nhiều,thậm chí có thể chất thành một đống nhỏ.

Tuy nhiên hắn cũng không tính đưa ra tặng người,không gì khác,đám người kia thực lực không được hắn công nhận.

Dù đối với mấy môn võ kỹ cùng công pháp này hắn không quá để ý,nhưng không phải người nào hắn cũng cho.

Chí ít phải có thực lực cùng năng đầy đủ,hắn mới đưa tăng,nếu không dù là nhận tiếng xấu hắn cũng sẽ không tặng.

Đang lúc đám người lao nhao suy đoán,một người xuất hiện khiến cuộc tranh luận này trong nháy mắt kết thúc.

Đại thánh tăng,một vị tông sư cảnh của Phật môn.Danh tính thật của hắn không người biết,người này năm 40 tuổi đột phá tông sư,một thân khổ luyện cực kỳ cường hãn,đao kiếm khó thương.

Kèm theo một chiêu Kim cương uy mãnh tuyệt luận,đại thánh tăng trong cùng giai gần như không có địch thủ.

Thực lực người này so với bạch y kiếm tiên Chu Bân càng thêm đáng sợ,xếp hạng có thể đứng trước năm trong cùng giai.

Đối với đại thánh tăng khiêu chiến Vương Khải,đám người đều ánh mắt chăm chú.

Trận chiến này không chỉ suy đoán thực lực của Vương Khải đến đâu,mà còn kiểm tra xem hắn có phải là không còn công pháp hay không.

Nếu quả thật Vương Khải không thể lấy ra công pháp cũng sẽ có rất nhiều người chạy tới khiêu chiến hắn,nhưng cũng sẽ có rất nhiều lão bất tử rời đi.

Dù sao bọn hắn đến cũng chỉ là phần thưởng,còn danh tiếng đối với bọn hắn chẳng qua cũng là phù vân mà thôi.

Trận chiến này kéo dài hơn 3 tiếng,lực tàn phá so với trận chiến với Chu bân giảm đi không ít,lôi đài tuy cũng không chịu đựng được mà bị phá hủy,tuy nhiên cũng không có người nào bị ngộ thương.

Nhưng so với trận chiến lúc trước,trận chiến này càng khiến đám người càng thêm chấn kinh.

Vương Khải cùng đại thánh tăng hai người chiến đấu quả thật quá cuồng dã,quyền đối quyền,cước đối cước,hai người chiến đấu đều là một dạng mãnh phu.

Vương Khải quả thật là không một chút tránh né,hoàn toàn là dùng ngạnh công để chiến đấu.

Càng làm người ta khiếp sợ là so đấu Vương Khải hoàn toàn không rơi hề rơi vào thế yếu,thậm chí có xu thế càng đánh càng hăng.

Đám người lúc này mới biết được,dù ngạnh công kẻ này cũng tu luyện tới mức mạnh khó tin.

Đến khi trận chiến kết thúc đại thánh tăng một thân máu,mặt mày bầm tím,một cánh tay thậm chí bị đánh gãy.

Vương Khải tuy hơi chật vật,quần áo có chút tàn phá do va chạm,đầu tóc cũng có chút rối bời,tuy nhiên trên người cũng không có lấy một vết thương,khí tức vẫn cho người ta cảm giác sâu không lường được.

Dù khiếp sợ đến tột cùng nhưng cả đám người vẫn chú ý tới một thứ khác,trận chiến chiến đấu tới như vậy,không biết Vương Khải có một lần nữa đưa ra phần thưởng hay không?

Dưới ánh mắt chăm chú của đám người,Vương Khải trước khi đi lần nữa ném cho đại thánh tăng một quyển sách làm bằng da thú.

Đám người nhìn thấy cảnh này ánh mắt co lại,hơi thở dồn dập.

Lần này cũng xem như chứng thực,không phải là do Vương Khải không còn công pháp,mà là đám người kia chưa đạt tới yêu cầu đặt ra.

Tiếp đó làn sóng khiêu chiến Vương Khải càng diễn ra kịch liệt,đám người đến không chỉ vì phần thưởng,mà còn đến để thể hiện bản thân.

Chỉ cần nhận được Vương Khải phần thưởng chẳng khác nào gián tiếp chứng minh,Vương Khải chính là thừa nhận thực lực chính mình.

Lúc đầu còn có không ít tiếng chất vẫn,cho rằng Vương Khải có tư cách gì đánh giá người khác có tư cách hay không.

Nhưng chờ khi một tên tông sư không phục,chạy tới khiêu chiến một tên được Vương Khải tặng thưởng đám người liền phát hiện.

Tên tông sư kia vậy mà bị người ta một tay trấn áp,không tới trăm chiêu đã bị đánh bay hộc máu.

Lúc này phần thưởng của Vương Khải càng thêm có giá trị,nó không chỉ là một môn công pháp tông sư cảnh,còn là một minh chứng cho thực lực của bản thân.

Việc này càng trở nên điên cuồng hơn khi mà bạch y kiếm tiên Chu Bân sau một quãng thời gian bế quan tu luyện,vừa xuất quan liền đánh bại kẻ từng đánh bại mình.

Chu Bân còn xác nhận mình tiến bộ nhanh như vậy là nhờ tham khảo võ kỹ Vương Khải trước đó tặng,giúp hắn kiếm ý càng thêm tinh tiến.

Tiếp đó liên tiếp là Đại thánh tăng cùng một số kẻ đã từng được Vương Khải tặng võ kỹ nhao nhao đánh ra chiến tích,càng xác sự thật công pháp cùng võ kỹ Vương Khải tặng tất cả đều thích hợp với mỗi người,hơn nữa đều có thể giúp người ta tăng mạnh.

Trong lúc nhất thời,danh tiếng của Vương Khải ẩn ẩn có xu thế tông sư cảnh đệ nhất.

Đương nhiên cũng có không ít người nhìn thấy cảnh này không vừa mắt,tuy nhiên cũng không dám chạy lên khiêu chiến Vương Khải,chỉ đám ở phía sau mạnh miệng.

Dù không thích nhưng bọn chúng quả thật phải thừa nhận,thực lực của Vương Khải xứng với cái danh tiếng này.

Đến này không biết bao nhiêu tông sư cảnh chạy tới khiêu chiến hắn,nhưng đến giờ vẫn chưa từng có một người có thể đánh bại Vương Khải,thậm chí khiến hắn bị thương cũng không thể.

Thậm chí không ít người suy đoán,Vương Khải chỉ sợ đã không còn là tông sư cảnh,nếu không ai có thể nói được làm sao tông sư cảnh lại có thể mạnh tới mức này.

Vương Khải chỉ là một lão bất tử tu luyện đến đại tông sư,vì quá nhàm chán liền cải trang thành thiếu niên chạy đi khiêu chiến mọi người tìm thú vui.

Nhưng người nào có thể đoán được,Vương Khải mà đám người đang không ngừng suy đoán kia cảnh giới cũng chỉ là tiên thiên cảnh.

Vương Khải đối với danh tiếng gì gì đó cũng không có quá nhiều ham muốn,hắn sau mấy năm lập khôi đài cũng đã tích lũy không ít kinh nghiệm.

Cửu linh quyết thôi diễn cũng đã ẩn ẩn có xu thế thành công,hiện tại hắn cần là thời gian để lắng đọng cùng suy tính,chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ.

Vì thế Vương Khải không thể tạm thời dừng lôi đài khiêu chiến một đoạn thời gian,đồng thời cũng đưa ra hứa hẹn,lần sau mở ra thậm chí sẽ có bất ngờ.

Đám người đối với Vương Khải tạm thời đóng lôi đài khiêu chiến có chút bất mãn,vốn mấy năm nay cũng đã quen chứng kiến cảnh tông sư chiến đấu,nay đóng lại khiến đám người có chút không thích ứng.

Nhưng dù không muốn nhưng không có người nào dám làm càn,dù sao danh tiếng của Vương Khải mấy năm này cũng không phải để chưng,tất cả đều từ từng trận chiến mà đánh ra.

Hiện tại dù là tông sư cảnh cũng xem việc được hắn tặng thưởng làm vinh,không có người nào muốn chọc giận vị cường giả bí ẩn này.