Hơn ba tháng trôi qua,mặc dù đã không còn lôi đài khiêu chiến nhưng võ giả đến nơi này vẫn rất đông đúc,có không ít người nhìn thấy cơ hội liền nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.
Thế là dù cho không có Vương Khải tồn tại nhưng kinh tế tòa thành này vẫn ổn định tăng trưởng,không biết bao nhiêu hâm mộ đỏ mắt.
Trong một tòa mật thất,Vương Khải sắc mặt trắng nhợt,đầu đầy là mồ đang xếp bằng tu luyện.
Đã hơn ba tháng kể từ khi hắn tuyên bố bế quan,từ đó đến nay hắn không tu luyện mà tập trung hoàn toàn vào việc thôi diễn công pháp.
Nhưng dường như hắn còn đánh giá thấp độ khó của việc này,mặc dù đã rất cố gắng nhưng tiến bộ vẫn rất chậm rãi.
Hôm nay cuối cùng cũng đến giai đoạn mấu chốt,chỉ cần có thể nắm bắt được cơ hội lần này liền có thể thôi diễn thành công.
Tuy nhiên khí thế trên người hắn hiện tại yếu đi rất nhiều,nguyên nhân cũng là vì để thôi diễn công pháp hắn cần sử dụng rất nhiều hồn lực,hơn ba tháng liên tiếp sử dụng không chút nghỉ ngơi,dù là làm bằng sắt cũng không chịu nổi huống hồ là con người.
Tuy đã rất suy yếu nhưng đang là giai đoạn mấu chốt,Vương Khải cũng không dám nghỉ ngơi dù là một giây.
Linh cảm đang không ngừng xuất hiện,va chạm,phá hủy,sinh ra linh cảm mới,vô số liền tiếp diễn như vậy ở trong đầu hắn.
Để rồi khi chúng va chạm đủ nhiều,cuối cùng cũng sinh ra một linh cảm mới.
Là nó!Vương Khải lập tức mở mắt,trong mắt chất đầy kinh hỷ cùng ngoài ý muốn,hắn cũng không nghĩ tới mình lại may mắn đến vậy.
Phải biết muốn có linh ngộ thích hợp mà hắn cần cũng không phải muốn là được,cái này cũng cần rất lớn vận khí gia trì.
Có người mặc dù ngộ tính không quá được,nhưng đang tu luyện bỗng sinh ra một ý nghĩ liền có thể đột phá.
Có người mặc dù ngộ tính rất cao nhưng vẫn không thể đột phá,điều đó không có nghĩa là hắn không được mà là do hắn còn thiếu,thiếu chính là một chút vận khí.
Vương Khải mặc dù tự tin hắn sẽ đột phá,nhưng thời gian bao lâu chính hắn cũng không nắm chắc.
Nếu không có may mắn lần này,chỉ sợ hắn còn cần phải mấy tháng mới có thể thành công.
Cửu linh quyết tầng thứ 2 vừa thôi diễn thành công,khí thế trên người Vương Khải cũng lần nữa tăng mạnh.
Oanh long!
Cả cái mặt đất đều bị rung chuyển,mặt đất bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt,tòa mật thất cũng ẩn ẩn có xu thế sụp đổ.
Vương Khải thấy thế liền thu lại khí thế xung quanh,trên mặt không nén được ý mừng.
Thử nghĩ cảm giác kẹt ở một cảnh giới gần chục năm không thể đột phá,không một chút tiến bộ khó chịu đến mức nào.
Nhất là đối với người có thiên phú tốt như hắn,cảm giác khó chịu này phải tăng thêm vài chục lần.
Cảm nhận được sức mạnh tràn đầy trong cơ thể mình,Vương Khải hiện tại có tự tin tại thế giới này hắn gần như chạm tới cảnh giới vô địch.
Hắn hiện tại lật tay liền có thể dễ dàng trấn áp mình trước đây,thực lực hoàn toàn không nằm cùng một chiều không gian.
Hắn thậm chí còn cảm giác nếu như mình muốn liền khí thế thiên địa cũng có thể điều động.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu đây chẳng qua cũng chỉ là ảo giác nhất thời của bản thân mà thôi,muốn điều động được khí thế thiên địa cho mình sử dụng chí ít cũng phải là võ giả cấp 4.
Cửu linh quyết cấp 2 tuy rất mạnh nhưng cũng chưa đủ đến san bằng chênh lệch giữa võ giả cấp 3 và cấp 4.
Đơn giản mà nói,võ giả cấp 4 chỉ cần dùng ý niệm liền có thể trấn sát võ giả cấp 3,đến cảnh giới này số lượng hoàn toàn đã không còn ý nghĩa.
Mà Cửu linh quyết hiện tại cũng chỉ cấp 2 nhập môn,những tầng sau hắn còn chưa thể thôi diễn ra.
Tuy nhiên khó khăn nhất luôn là lúc bắt đầu,hiện tại đã đột phá điểm khó khăn nhất thì thôi diễn những phần sau hoàn toàn không thành vấn đề.
Hơn nữa Vương Khải cũng có thể cảm nhận được,kèm theo hắn đột phá Thiên phú cùng ngộ tính của hắn cũng lần nữa tăng lên một tầng cao mới.
Trước đây thiên phú cùng ngộ tính của Vương Khải vẫn luôn tăng trưởng,nhưng dùng tốc độ rất chậm chạp tăng lên.
Hiện tại đột phá một đại cảnh giới,Đại đạo hóa thân thiên phú cũng bắt đầu mạnh lên.
Nói cách khác,chỉ cần thực lực của hắn vẫn tăng trưởng thì thiên phú cùng ngộ tính hắn sẽ ngày càng mạnh,nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ bình cảnh đối với hắn cũng chỉ là chuyện đùa.
Nếu như lúc đầu Vương Khải còn có thể gặp một chút bình cảnh do thiên phú cùng ngộ tính không đủ,nhưng cứ tiếp tục biến cường,chuyện gặp phải bình cảnh sẽ không còn tồn tại.
Hiện tại đối với hắn,công pháp cũng võ kỹ cấp ba đều là có thể sản xuất hàng loạt,chỉ cần hắn muốn liền có thể sáng tạo ra.
Nhưng kèm theo đó chỉ sợ hiện tại việc quan sát công pháp cùng võ kỹ của thế giới này đối với hắn hiện tại chỉ sợ không còn quá nhiều tác dụng,bởi lẽ ngộ tính của hắn liền có thể trong nháy mắt sáng tạo ra,hơn nữa còn có thể tốt hơn.
Tuy nhiên Vương Khải cũng không tính hủy lôi đài khiêu chiến,hắn dự tính thay đổi một chút quy tắc mà thôi.
Đơn giản là từ người khác khiêu chiến Vương Khải đổi thành hai người khiêu chiến nhau,chỉ cần thực lực hợp cách đều có thể nhận được phần thưởng.
Còn đám người có dị nghị gì hắn cũng không quan tâm,nếu không phải mong chờ một chút may mắn hắn cũng đã hủy đi trò nhàm chán này.
Từ mật thất đi ra,Vương Khải quan sát xung quanh.
Nơi này là một biệt viện ở trong rừng sâu,hắn trước đây tiêu một số tiền lớn thuê người xây dựng nơi này cũng là muốn ngắm cảnh thiên nhiên lúc rảnh rỗi.
Ba tháng không có người quét dọn nơi này đã bị bụi bặm cùng rác rưởi chất đầy,không khí cũng lộ ra mùi ẩm mốc.
Hơi nhíu mày đánh giá,chỉ thấy Vương Khải khẽ phẩy tay áo,một cơn gió lớn xuất hiện lập tức cuốn bay tất cả rác rưởi ra bên ngoài,thổi chúng bay đi xa.
Cơn gió mạnh thổi rác rưởi đi xa hàng trăm mét mới từ từ yếu bớt,cuối cùng mới từ từ tan biến trong thiên địa.
Cảm nhận được không khí tươi mát trở lại,Vương Khải mới nhàn nhã ngồi xuống một chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi.
Mặc dù tiêu hao mấy tháng nay trong lúc đột phá đã khôi phục không ít,tuy nhiên hắn vẫn muốn thả cho mình một hai ngày nghỉ.
Dù sao người sống cũng là để hưởng thụ,trước đây thực lực không đủ mới điên cuồng tu luyện,hiện tại hắn gần như đã vô địch,nghỉ ngơi một chút cùng có làm sao.
Thế là Vương Khải lười biếng nằm nghỉ,hai mắt nhắm lại,cả người toát ra khí chất lười biếng.
Hắn một nằm chính là mười ngày,mười ngày không ăn không uống chỉ lười biếng nằm ngủ nhưng đối với Vương Khải hiện tại ăn uống đã không cần thiết.
Mặc dù Cửu linh quyết cấp 2 chưa thể sánh ngang võ giả cấp 4,tuy nhiên một chút thần dị của nó hắn vẫn có một hai.
Hắn hiện tại có thể hấp thụ tinh hoa đất trời mà sống,không còn phụ thuộc vào thức ăn bình thường.
Đương nhiên nên ăn hắn vẫn sẽ ăn,nên uống hắn cũng sẽ uống,dù sao ăn uống cũng là quá trình hưởng thụ cuộc sống.
Lười biếng duỗi người Vương Khải lúc này mới từ từ đứng dậy,tuy có chút không muốn nhưng việc chính sự vẫn nên đặt lên hàng đầu.
Cả ngày của hắn trong nháy mắt tan biến,chờ khi xuất hiện đã cách đó vài trăm mét.
Cả người hắn đứng sừng sững trên trời cao,dưới chân không có một vật gì để chống đỡ nhưng hắn vẫn không rơi xuống.
Ngự không phi hành!
Vương Khải hiện tại cũng miễn cưỡng có thể làm được,đương nhiên tốc độ không thể nào so với ngư không phi hành chân chính.
Hơn nữa hắn cũng chỉ có thể duy trì vài tiếng,nếu kéo dài hơn tinh thần của hắn có chút không chống đỡ được.
Đây cũng là một trong những thiếu sót của hắn hiện tại,phần mềm tất cả đều đã đạt điều kiện nhưng phần cứng lại không thể chống đỡ.
Việc này cũng rất dễ giải quyết,chỉ cần hắn tiếp tục tu luyện liền có thể nâng cao phần cứng.
Nói một cách khác,Vương Khải hiện tại yêu hơn võ giả cấp 4 cũng chỉ vì hắn vừa đột phá cấp 2,cho hắn một thời gian tu luyện liền có thể sánh ngang.
“Cũng còn may ta tu luyện là Cửu linh quyết,nếu những công pháp khác sợ không thể chèo chống ta thực hiện những chuyện này”Vương Khải không khỏi suy nghĩ.
Nếu hắn tu luyện những công pháp khác,chỉ sợ đột phá cấp 3 viên mãn mới có thể sánh ngang hiện tại.
Đương nhiên cái gì cũng có cái tốt cái xấu,nếu hắn tu luyện môn công pháp khác chỉ sợ từ lâu đã đột phá cấp 3,không phải đau khổ thôi diễn công pháp.
Nhưng nếu không có quá trình thôi diễn công pháp,chỉ sợ hắn cũng không có được nhiều cảm ngộ như hiện tại,nói chung cũng có chỗ tốt chỗ xấu,không thể đánh giá cái nào tốt cái nào xấu.
Nhưng Vương Khải nếu được chọn lại hắn vẫn sẽ chọn Cửu linh quyết,thân là người mang treo,đương nhiên càng phải quan tâm tới chiến lực,phải là cùng giai vô địch.
Nếu bỏ gốc mà lấy ngọn thì hắn chẳng khác nào người thường,dù sau này tỉnh ngộ trùng tu lại thì hiệu quả cũng chưa bằng tu luyện ngay từ đầu.
Bởi vì khi đã tu luyện một con đường khác,khi đổi con đường những vô tình hay cố ý cũng sẽ lấy con đường mình đi trước đây làm tham khảo.
Chỉ có hiện tại như hắn,một tờ giấy trắng chưa nhiễm một vết mực nào mới có thể một lòng tiến thẳng về phía,không bị những thứ khác ảnh hưởng.
Vương Khải chỉ tốn hơn mười mấy phút liền tiến đến thành trì,phải biết quãng đường di chuyển dài hơn 30 cây số.
Tiến vào thành trì Vương Khải liền lập tức tuyên bố quy tắc mới,kèm theo đó cũng tiết lộ có thể sẽ có công pháp đại tông sư làm tặng thưởng.
Tin tức vừa lan ra liền lập tức gây chấn động giang hồ,nổ ra không biết bao nhiêu lão quái vật xuất thế.
Đối với quy tắc lôi đài thay đổi không ít người chú ý đến,nhưng so với tin tức sau thì nó lộ ra chẳng mấy quan trọng.
Đại tông sư cấp công pháp,võ kỹ điều này có ý vị gì,điều đó có người Vương Khải chỉ không cũng là một vị đại tông sư.
Nếu không thì trong tay cũng không thể sợ hữu loại công pháp này,hơn nữa nếu không có đại tông sư thực lực chỉ sợ cũng không có tư cách sở hữu.
Càng làm người khiếp sợ hơn là Vương Khải vậy mà đem đại tông sư cấp công pháp làm tăng thưởng,điều này quả thật kinh thiên địa,khiếp quỷ thần.
Một môn đại tông sư cấp công pháp xuất hiện,kéo theo đó chính là chiến tranh giữa các quốc gia,lúc đó máu chảy thành sông không chủ là câu cảm thán mà là câu trần thuật.
Trong nhất trời,giang hồ chỉ vì một tin tức mà bắt đầu ám vân hung dũng.