Tiếp đó Vương Khải ra lệnh cho thành chủ tập hợp các người đứng đầu của các đại võ quán,sau một phen trao đổi đầy vui vẻ,đám người tất cả đều dâng lên công pháp độc môn của mình.
Vương Khải tuy không để những môn công pháp này vào trong mắt,nhưng có thể từ trong những công pháp này tìm ra ý tưởng mới cũng không tệ.
Ai biết có môn công pháp nào lại gặp phải trường hợp như Cửu linh quyết thì sao,nói chung Vương Khải thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Đối với hành vi cướp bóc trắng trợn của Vương Khải,đám người tuy rất bất mãn nhưng khổ nỗi đánh không lại nên chỉ biết xuôi theo.
Vương Khải ở lại tòa thành này cũng chỉ mấy ngày,sau khi xem xong hết công pháp võ kỹ liền lập tức cáo lui.
Liên tiếp gây họa mấy tòa thành,danh tiếng của hắn cũng ngày càng vang đội.
Không ít đại hiệp nghe tin chạy tới khiêu chiến Vương Khải,muốn đánh bại hắn trả lại thế gian một mảnh an lành.
Đối với đám người chạy tới khiêu chiến mình,Vương Khải cũng vui mừng đồng ý,hắn cũng không nhanh chóng kết thúc trận chiến mà để đám người thỏa thích sử dụng hết tuyệt học của bản.
Sau mấy tháng bôn ba,Vương Khải cũng bắt đầu có chút mệt mỏi,thời gian để hắn quan sát công pháp hầu như chỉ chiến chưa tới 1/10,còn lại thời gian chủ yếu là dùng để đi đường.
Hơn nữa từ trong đống công pháp hắn cũng bắt lấy được lợi ích ngày cảng nhỏ,vả lại đám người kia cũng chưa chắc thành thật giao ra công pháp độc môn.
Ngược lại đám người chạy tới khiêu chiến hắn lại mạng lại rất nhiều chỗ tốt,trong lúc giao chiến hắn có thể vừa lĩnh ngộ kinh nghiệm chiến đấu,vừa có thể quan sát các vận hành công pháp của đám người.
Tuy quan sát không quá rõ ràng nhưng với linh hồn mạnh gấp 3 lần người thường,lại kèm theo tu luyện Cửu linh quyết,hắn vẫn có thể miễn cưỡng quan sát một hai.
Điều này làm cho Vương Khải có chút suy nghĩ mới,nếu quan sát công pháp không có hiệu quả vậy không bằng quan sát người tu luyện công pháp.
Nếu như công pháp có thể làm giả,hoặc cố tình có thể viết sai nhưng người tu luyện công pháp sẽ không gặp phải vấn đề này,dù sao nếu cố tình luyện sai cũng không phải chuyện đùa.
Nhẹ thì trọng thương,tổn hao kinh mạch,cần rất nhiều dược liệu cùng thời gian để khôi phục.
Năng thì tu vi phế hết,cơ thể bất toại,nghịch huyết mà bỏ mình.
Không có ai đám tu luyện bừa một môn công pháp khi chưa hiểu rõ nó,nếu không phải Vương Khải có ngộ tính gia trì nếu không cũng không gan to như vậy.
Hắn cũng không phải người do dự,lập tức tìm kiếm một tòa thành lớn ở lại,bỏ tiền ra thuê một lôi đài,sai người lan truyền tin tức.
Chẳng mấy chốc tin tức này lan ra các thành,chạy tới tai các gia tộc và tông môn.
Đối với Vương Khải đám người này cũng nghe danh không ít,có thể trở tay liền trấn áp một đám tiên thiên cảnh,một ánh mắt có thể cách không đả thương người,…
Mỗi một chiến tích đều đủ mọi người quan tâm,huống hồ tất cả các chiến tích này đều ở trên một người.
Đối với khiêu chiến Vương Khải không ít người cũng có một ít tâm tư,muốn xem xem danh tiếng của kẻ này là hữu danh hay chỉ là hư danh.
Thế là một đám người lên đường chạy tới khiêu chiến Vương Khải,một số là muốn kiểm tra hư thực,một số thì muốn từ đó nổi tiếng.
Vương Khải đối với chuyện này cũng không biết đến,hắn hiện tại mỗi ngày sinh hoạt đều rất quy luật.
Sáng thức dậy vệ sinh,ăn sáng,tiếp nhận khiêu chiến,chiều đọc sách giải trí,tìm hiểu văn hóa của thế giới này.
Đám người lúc đầu vốn không dám chạy lên khiêu chiến Vương Khải,nhưng sau khi một người lớn gan chạy lên khiêu chiến,được hắn chỉ điểm sau thì số lượng người khiêu chiến xếp hàng dài.
Vương Khải đối với chuyện này cũng không thấy phiền,ngược lại hắn còn rất vui vẻ,công pháp tuy không thay đổi nhưng mỗi một người tu luyện lại có hiệu quả khác nhau.
Hắn từ trên đám người học được không ít bản lĩnh,sáng tạo ra không ít võ kỹ cùng công pháp.
Thậm chí còn có một môn đạt tới cấp 2,cấp 2 tuy nhìn rất yếu nhưng ở thế giới này không biết bao nhiêu người cầu còn không được.
Mỗi một lần xuất hiện đều sẽ mở ra một trận chiến giết đẫm máu,Vương Khải vì muốn tăng lớn cường độ vì thế cũng mở ra phần thưởng.
Chỉ cần để cho hắn chiến một trận cao hứng liền có thể nhận được một môn công pháp tông sư cảnh,tin tức vừa ra giang hồ sôi trào,vốn một số kẻ không thèm quan tâm cũng bắt đầu chạy tới.
Dù là đại tông sư cảnh cũng không nhịn được dụ hoặc bắt đầu lên đường,dù sao một môn công pháp tông sư cảnh cũng không phải chuyện đùa,dù là đại tông sư cũng có thể từ trong đó học được không ít đồ vật.
Hơn nữa ai lại ngại mình có nhiều bảo vật đâu cơ chứ,có thể lấy về cho con cháu,đồ đề tu luyện cũng không lãng phí.
Quan trọng hơn là chỉ cần chiến đấu một trận,cũng không cần phải đả sinh đả tử,tu luyện đến cảnh giới này ai còn không phải là thiên tài.
Chỉ trong một thời gian ngắn,số lượng người trong thành tăng mạnh,các tửu lâu,khách sạn đều chật kín người.
Tùy ý quét mắt liền có thể nhìn thấy tiên thiên cảnh đi đầy đất,hậu thiên nhiều như chó.
Đám người ánh mắt đều chăm chú nhìn về một hương,sắc mặt tràn đầy nghiêm túc cùng xem kỹ.
Trên lôi đài,một tên nam tử đang liên tiếp múa đao tấn công về phía Vương Khải,đao quang bay tứ tung,đao này vừa chém ra đao tiếp theo đã tới,thế công như vũ bão không cho người cơ hội phản ứng.
Dù vậy nhưng Vương Khải thần sắc vân ung dung,có thể trong nháy mắt tránh né hết tất cả đòn tấn công.
Mặc kệ nam tử kia cố gắng bao nhiêu nhưng lưỡi đao thủy chung vẫn chỉ cách người hắn không tới 1 phần,ai cũng có thể nhìn ra nam tử hoàn toàn không phải là đối thủ.
“Thật mạnh thân pháp,nhìn qua chắc hẳn cũng đã là tông sư võ kỹ”
“Không biết kẻ này tới từ đâu,ta quan sát đã hai ngày rồi nhưng vẫn chưa thể nhìn thấu được thực lực của hắn”
“Tên này quả thật tà môn,thân pháp,đao,kiếm,…tất cả hắn đều có thể sử dụng,hơn nữa nhìn qua đều đã đạt tới tông sư cấp”
“Không biết kẻ nào có thể bức ra toàn lực của hắn”
“Điều này chỉ sợ khó,ít nhất cũng phải là Tông sư cảnh”
“Xem ra đồn đại là đúng,kẻ này trẻ tuổi như vậy đã tu luyện tới tông sư cảnh”
Đám người bên dưới ồn ào bàn tấn,không người nào có thể bình tĩnh trước cảnh chiến đấu như thế này.
Bên trên nóc nhà có không ít thân ảnh lẳng lặng quan sát,khác với những người bên dưới trên này không một ai nói chuyện,tất cả đều chăm chú quan sát.
Chờ đến khi trận chiến kết thúc,một người trong đó mới từ từ lên tiếng.
“Các ngươi thấy thế nào?”
“Kẻ này thực lực khó lường,chỉ sợ phải có người trong chúng ta ra tay mới có thể bắt hắn lộ ra một hai”
“Không sai,kẻ này chỉ sợ không phải tông sư cảnh tầm thường,ta nhìn chỉ sợ muốn có được phần thưởng không dùng toàn lực là không thể nào”
Đám người nghe vậy cũng không ai phản bác,ánh mắt của bọn hắn so với đám người bên dưới cao hơn quá nhiều,có thể nhìn ra được Vương Khải trong trận chiến này hoàn toàn dùng lực lượng ở tiên thiên cảnh,thậm chí còn chưa một lần sử dụng chân khí để chiến đấu.
Dù vậy nhưng hắn vẫn có thể ung dung đánh bại cuồng đao,một lão bài cường giả ở tiên thiên cảnh.
Cuồng đao tuy chỉ là tiên thiên cảnh nhưng một thân chiến lực có thể ép sát tông sư,một số yếu tông sư cũng chưa chắc là người này đối thủ.
….
Buổi chiều,Vương Khải từ từ bước lên lôi đài chờ người khiêu chiến,vốn còn tưởng vẫn như cũ là tiên cảnh chạy tới khiêu chiến,nhưng hắn cũng không nghĩ tới lại có bất ngờ chào đón mình.
“Ừm?,Tông sư cảnh”Vương Khải có chút bất ngờ,không nghĩ tới nhanh như vậy đã có tông sư cảnh chạy tới khiêu chiến.
Đối với sự xuất hiện của đám người hắn luôn biết rõ,hắn cũng biết đám người này không có chuyện gì làm thường thường leo lên nóc nhà quan sát hắn chiến đấu,vốn còn tưởng đám người này phải quan sát thêm 2,3 ngày nữa mới quyết định,không nghĩ tới nhanh như vậy đã không nhịn được.
“Tại hạ Vương Khải,mời”
“Tại hạ Chu Bân,mời”
Cả hai hơi cúi đầu chào hỏi một cái liền lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu,trên lôi đài cũng không có trọng tài vì thế khi nào chiến đấu đều dựa vào hai người quyết định.
Chủ Bân cũng không phải người thích khách sáo,cả người trong chớp mắt biến mất,hóa thành một đạo kiếm quang đâm tới.
Vương Khải ánh mắt hừng hực,cả người cũng hóa thành một đạo kiếm quang lao tới.
Keng!
Keng!
Keng!
Tiếng binh khí va chạm vang lên,chỉ trong chớp mắt hai người đã chém ra mười mấy kiếm,lôi đài cũng bị tác động xuất hiện vô số đạo vết chém.
Đám người bên dưới ánh mắt đầy khiếp sợ,một mặt như nhìn thấy quỷ.
Dù là tiên cảnh cảnh bình thường cũng không thể bắt kịp được động tác của hai người,chỉ có thể nhìn thấy tia lửa lóe ra do binh khí va chạm.
Chỉ có tiên thiên hậu kỳ hoặc viên mãn trở lên mới có thể miễn cưỡng quan sát được trận chiến này,nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi.
Chỉ cần không chú ý một cái liền có thể không còn nhìn thấy thân ảnh của hai,cấp độ chiến đấu này dù là quan sát cũng yêu cầu thực lực cực cao mới có tư cách quan sát.
So với đám người khiếp sợ bên dưới,đám tông sư cảnh bên trên thần sắc đều rất ngưng trọng.
“Không nghĩ tới bạch kiếm Chu Bân vậy mà vẫn không thể bức ra tên này toàn lực,quả thật đủ đáng sợ,xem ra ta không có duyên với phần thưởng này rồi”Một tên lão giả thần sắc đầy phiền muộn lắc đầu.
Chu Bân tuy trẻ tuổi nhưng xét về thực lực ở trong đồng cảnh giới cũng đứng trước 10,vậy mà vẫn không thể bức ra được Vương Khải dùng toàn lực,một lão già chiến lực mười chỉ còn có thể phát huy ra 7,8 như hắn làm sao lại có cơ hội.
Đám người đối với lão giả cũng không lộ vẻ khinh thường,trong đám người lại có mấy người có thể sánh bằng Chu Bân.
Trở lại với lôi đài.
Lôi đài hiện tại hoàn toàn đã bị biến dạng,khắp nơi đều là vết chém,mặt đất cũng bị chém vô số hố sâu.
Đám người đứng quan sát cũng không thể không lùi lại mười mấy mét để không bị ảnh hưởng tới,nếu không may bị kiếm khí lướt qua một cái chỉ sợ thấy bà nội.
Không ít người đã dùng thân thể của mình để chứng minh hậu quả khi bị kiếm khí chém trúng,hắn hiện tại trên dưới mỗi nơi một chỗ đây.