Chương 3: 03-Mười lăm năm, bắt đầu tìm kiếm công pháp

Một tuần sau,Vương Khải hai mắt nhắm chặt,cả người tỏa ra khí tức cường đại khiến cảnh vật xung quanh không chịu được áp lực bắt đầu phát ra âm thanh.

Oanh!

hai mắt bỗng chốc mở ra,tiếp theo đó khí tức quanh người Vương Khải cũng bắt đầu điên cuồng tăng vọt.

Ầm!Ầm!

Trong chốc lát căn nhà tranh cuối cùng vẫn không thể trụ nổi ầm ầm đổ sập,bụi mù bay tứ tán.

Vương Khải sắc mặt lạnh lùng từ trong đống phế tích bước ra,trên thân không nhiễm một hạt bụi.

Cảm nhận được võ lực đang không ngừng tuôn trào trong cơ thể,Vương Khải liền lập tức cảm thấy an toàn của bản thân tăng lên không ít.

Cửu linh quyết đạt tới tiểu thành,nếu dụng phải võ giả cấp 2 hắn cũng không ngại đánh một trận.

Một tuần này hắn hoàn toàn chỉ tập trung vào tu luyện,vì thế tốc độ tu luyện mới tăng lên nhanh như vậy.

Tuy nhiên không có nghĩa chiến lực của hắn yếu hơn cùng giai,chỉ riêng về sức mạnh hơn đã mạnh gấp 3,4 lần.

Vương Khải hiện tại có thể một quyền đấm chết đối thủ cùng giai,tiếp đến hắn cũng không định tiếp tục ở lại nơi này.

Tuy chỉ cắm đầu tu luyện nhưng không có nghĩa là hắn không biết tình hình xung quanh,chiến tranh ngày càng tăng cao,chiến loạn cũng bắt đầu ảnh hưởng tới nơi này.

Người dân sống xung quanh không ít người đã bị bắt đi chưng binh,do trước đây không ít người chứng kiến cảnh hắn bị người đánh chết vì thế cũng không có người tới làm phiền.

Đối với việc báo thù Vương Khải không quá quan trọng,hơn nữa tên kia cũng đã không còn tại nơi này,nếu sau này gặp lại hắn cũng sẽ tiện tay giết chết.

Mặc dù đã có một chút sức mạnh nhưng Vương Khải cũng không có ý định thể hiện,hắn tới thế giới này cũng chỉ có một việc duy nhất là tu luyện Cửu lin quyết cùng võ kỹ Liệt phong thương.

Nếu như có cơ hội sẽ trải nghiệm một chút thú vui trên đời,tham khảo một số công pháp cùng võ kỹ ở thế giới này mở mang hiểu biết.

Suy nghĩ thông suốt,Vương Khải quay người tiến vào sâu bên trong rừng,sống một cuộc sống ẩn cư tu luyện.

Ngày lại qua ngày,năm lại qua năm.Trong chốc lát mười lăm năm đã trôi qua,mười lăm năm chiến sự cuối cùng cũng đã ổn định,phân ra thắng bại.

Vương Khải trong mười lăm năm này hoàn toàn cắm đầu vào tu luyện,không quan tâm tới thế giới bên ngoài.

Thời gian trôi qua cũng không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt của Vương Khải,khí tức trên người hắn mạnh mẽ mà nội liễm,cả người lộ ra khí độ bất phàm.

Hắn một tay cầm thương,cả người trên cởi trần,dù là trời đang rơi tuyết lớn cũng không ảnh hưởng tới hắn nửa phần.

Chỉ thấy những bỗng tuyết khi tới gần hắn liền sẽ tự động né tránh,cứ như thể không dám làm bẩn thân thể cao quý kia.

Mười lăm năm tu luyện Vương Khải cảnh giới vẫn chỉ là võ giả cấp 1,tuy võ kỹ Liệt phong thương lại đã tu đến viên mãn.

Nhưng điều đó không nghĩa chiến lực hắn vẫn ngừng chân tại chỗ,từ hơn năm năm trước hắn đã tu luyện Cửu linh quyết tới viên mãn,thực lực một thân đã không kém gì võ giả cấp 3.

Lại kèm theo võ kỹ gia trì,dù là gặp phải cường giả của thế giới này cũng chưa chắc rơi vào thế yếu.

Nhưng việc thôi diễn Cửu linh quyết tầng tiếp theo lại rơi vào đình trệ,dù là có ngộ tính như vậy nhưng để thôi diễn Cửu linh quyết tầng thứ 2 cũng rất khó khăn.

Một phần là do môn công pháp này lập ý quá lớn,bao quát rất nhiều mặt,vì thế muốn thôi diễn thôi cũng đã liên quan rất nhiều vấn đề.

Đó còn chưa kể hắn còn cần quan tâm tới việc phối hợp các mặt sao cho hợp lý,không ảnh hưởng tới những thứ khác thậm chí còn mang hiệu quả tăng phúc,…

Nói chung có rất nhiều lý khiến việc thôi diễn Cửu linh quyết tầng tiếp theo rơi vào bình cảnh,mặc dù đang không ngừng tiến bộ,nhưng ngắn nhất cũng phải mất trên chục năm thời gian.

Vì thế Vương Khải không thể ngừng bế quan,hắn quyết định du lịch thế giới này một phen,đọc hết các công pháp,võ kỹ của thế giới này để tìm kiếm ý tưởng.

Biết đâu thời cơ đột phá lại nằm ở trên một môn công pháp ở trên thế giới này đâu,dù sao với tốc độ hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Nghĩ liền làm,Vương Khải nhanh chuẩn bị một chút đồ đạc bắt đầu lên đường.

Trải qua mấy ngày đi đường,hắn cuối cùng đã tới một tòa thành.

Giao một chút bạc vụn cho binh lính coi thành,Vương Khải hòa vào dòng người đông đúc bắt đầu quan sát xung quanh.

Chiến tranh mặc dù qua đi nhưng hậu quả nó để lại vẫn còn ảnh hưởng tới nơi này,Vương Khải chứng kiến không ít người thường trên thân mang theo một chút vết thương cũ,người cụt tay,người cụt chân,…

Tuy nhiên như vậy cũng không thể che giấu được sức sống đang tỏa ra từ tòa thành này,chiến tranh kết thúc đồng nghĩa với một thời gian hòa bình ổn định.

Với tư cách là nước chiến thắng,dân chúng trong nước chắc cũng sẽ nhận được không ít chiếu cố xem như chúc mừng.

Nhưng làm Vương Khải quan tâm hơn là số lượng võ giả,mặc dù có thể nhìn ra không ít người có dấu vết luyện võ,nhưng tất cả cũng đều chưa có thể thành công tu luyện trở thành võ giả cấp 1.

Sau một hồi nghe ngóng hắn cũng hiểu được cảnh giới võ giả phân chia của thế giới này,bao gồm:Hậu thiên,tiên thiên,tông sư,đại tông sư.

Tiên thiên cảnh tưởng ứng với võ giả cấp 1,cứ như vậy là mà suy ra.

Do là thành nhỏ nên tiên thiên cảnh cũng chỉ có một người,người kia cũng là thành chủ của tòa thành này,địa cực lớn,nắm giữ quyền sinh sát rất nhiều người.

Vương Khải cũng quan sát một số công pháp của các võ quán,tuy nhiên tất cả trong mắt hắn đều là bất nhập lưu công pháp,tuy có một chút tác dụng nhưng không nhiều.

Cũng có thể là đám người này thiên phú quá kém,tu luyện công pháp không tới nơi nên nhìn qua mới yếu đuối như vậy nhưng Vương Khải cũng không muốn tốn thời gian vào những môn công pháp này.

Hắn hiện tại chỉ muốn tham khảo một chút công pháp của vị thành chủ kia,hy vọng vị thành chủ này không quá kích động.

Phủ thành chủ,thành chủ đang cùng một số nữ nhân đùa giỡn bỗng phát hiện trong phòng không biết từ khi nào vậy mà xuất hiện một người lạ.

Thành chủ cả người hoảng sợ không thôi,phải biết nếu kẻ này có ý xấu đánh lén hắn,hắn chỉ sợ không chút phản kháng bị đánh chết.

Đuổi một đám nữ nhân ra bên ngoài,thành chủ sắc mặt ngưng trọng nhìn thân ảnh trước,trong lòng lóe qua vô số suy nghĩ:

“Không biết các hạ danh tính đại danh,tìm tới ta không biết có mục đích gì?”

Thành chủ cần thận hỏi thăm,nếu kẻ này không ra tay đồng nghĩa là có chuyện tới tìm hắn.

“Ta cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi,thành chủ không cần quá để tâm.Hôm nay ta đến nơi này mục đích cũng rất đơn giản,ta muốn quan sát công pháp của ngươi một lát”Vương Khải sắc mặt lạnh nhạt nói.

Thành chủ nghe vậy sắc mặt đen lại,kém chút không nhịn được mắng ra.

Người này là đầu óc có vấn đề sao?Mượn công pháp quan sát một chút,người nào không biết người võ giả kỵ nhất là để người khác quan sát công pháp của bản thân,nếu không phải người chí thân hoặc đồ đệ thì đều không được.

“Các hạ là đang đùa giỡn ta hay sao?Mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh,nhưng không đồng nghĩa có quyền làm nhục ta”Thành chủ ánh mắt lộ ra vẻ tức giận,nếu không phải không nắm chắc thực lực của người này,nếu không hắn đã lao lên tấn công.

“Không đùa,ta đến thực sự là muốn quan sát công pháp của ngươi một lát,yên tâm ta tuyệt đối sẽ không truyền nó ra ngoài”Vương Khải thấy thế liền biết không ổn,nhưng cuối cùng vẫn có gắng cam đoan.

“Sĩ khả sát bất khả nhục,xem chiêu”

Thành chủ nghe vậy cũng không tiếp tục nói chuyện,lập tực liền là một chưởng chụp tới.

“Aizz,làm sao lại nóng tính như vậy đâu”

Vương Khải thấy thế thở dài một hơi,lắc lắc đầu đầy cảm thán.Không nghĩ tới người này sống nhiều năm như vậy,tính tình vẫn cứ như mấy tên mao đầu tiểu tử,dụng chút là kêu đánh kêu giết.

Hắn cũng không ra tay,chờ khi một chưởng cách chỉ còn mấy mét mới nhẹ nhàng dơ tay đón lấy một chưởng này.

Oanh!

Dư ba phát ra chấn mấy bộ bàn ghế bị đánh bay,nhưng thân ảnh của Vương Khải vẫn không chút sứt mẻ đứng đó.

Cảm nhận được lực lượng từ cánh tay truyền tới,thành chủ liền lập tức nhận ra chênh lệch của song phương.

Cả hai chênh lệch quá lớn,không phải hắn liều mạng là có thể bù đắp được,người này chí ít cũng đã là tông sư cảnh.

Thành chủ không tiếp tục làm ra giãy dụa,ánh mắt có chút tức giận nhìn về phía Vương Khải.

“Muốn đánh giết,muốn róc thịt tùy ngươi.Là do ta tu luyện không đến nơi đến chốn,chỉ hy vọng ngươi bỏ qua cho gia đình ta một mạng.

Vương Khải nghe vậy sắc mặt có chút đen,làm như hắn là phản diện vô cớ kiếm chuyện đánh giết người khác như vậy.

“Ta đã nói rồi,ta chỉ cần công pháp của ngươi mà thôi,còn cái mạng của ngươi ta không quan tâm”Vương Khải có chút tức giận nói.

“A”Thành chủ có chút khó tin,thật là chỉ đến để quan sát công pháp của hắn.

Nhưng đối với người tu luyện đến cảnh giới này,công pháp tiên thiên cảnh thì có lợi ích gì cơ chứ.

Sau khi phát hiện sự chênh lệch của hai bên,thành chủ cũng không cho rằng Vương Khải là đang đùa giỡn hắn.

Giữa công pháp mà mệnh,thành chủ đương nhiên cũng biết nên lựa chọn cái nào.

Chẳng phải là một bộ công pháp thôi sao,làm sao có thể so với mạng nhỏ của mình quan trọng hơn,hơn nữa vị tiền bối này cũng chỉ là mượn xem mà thôi,cũng không phải muốn lấy đi luôn.

Sau một hồi tự thôi miên bản thân,thành chủ lúc này cảm thấy mình bị vị tiền bối này nhìn trúng công pháp chứng tỏ điều gì,chứng tỏ công pháp hắn tu luyện không tầm thường,dù là tông sư cảnh cũng không nhịn được muốn quan sát.

Còn vì sao mình cũng tu luyện lại yêu như vậy,đơn giản đó là mình tu luyện còn chưa tới nơi tới chốn mà thôi.

“Tiền bối,đây là công pháp ta tu luyện,mời ngài quan sát”Thành chủ cung kính dâng lên công pháp của bản thân.

Đối với sự chuyển biến thái độ trước sau của thành chủ Vương Khải cũng không quan tâm,nhìn môn công pháp trước mắt hắn không nhịn được bắt đầu mở ra quan sát.

Không tới mười mấy phút Vương Khải cũng đã xem xong,chỉnh đốn lại kiến thức trong đầu,hắn hài lòng gật đầu.

Môn công pháp này cũng chỉ tính là đúng quy đúng củ,không có nơi nào đặc biệt,cũng không có nơi này thiếu sót.

Quan trọng nhất là từ trong môn công pháp này hắn nhận được không ít lĩnh ngộ,những lĩnh ngộ này rất có ích cho việc hắn thôi diễn công pháp.

Quả nhiên kết tinh trí tuệ của bao đời người cũng không phải hắn suy nghĩ trong chốc lát có thể so sánh.

Sau khi xác nhận suy đoán của mình,Vương Khải đối với chuyện cần làm tiếp theo cũng đã xác định được.