Chương 2: 02-Xuyên qua, bắt đầu tu luyện.

Sau hai tiếng quan sát Vương Khải mới thành công chỉnh lý khối kiến thức bên trong đầu,nói làm sao đây,hắn hiện tại cũng có thể cảm nhận một phần nào sự bất lực của những người khác khi tu luyện môn công pháp này.

Dù cho thiên phú của hắn hiện tại còn chưa phát triển nhưng cũng không phải thiên tài bình thường có thể sánh bằng,tuy vậy nhưng khi học tập môn công pháp này Vương Khải vẫn gặp không ít khó khăn.

Môn công pháp này độ khó sợ là có thể so với công pháp cấp 4 thậm chí còn hơn,nhưng cường đại cũng thật cường đại.

Chỉ cần nhập môn liền có thể sánh ngang với người khác tu luyện tới viên mãn,tiểu thành liền ngang với người khác tu luyện công pháp cấp 2 tới đại thành.

Một khi viên mãn liền có thể treo đánh võ giả cấp 3,uy lực quả nhiên đủ biến thái.

Với ngộ tính cùng thiên phú của mình,Vương Khải dễ dàng nhập môn,tuy nhiên để đạt tới tiểu thành cũng cần ít nhất vài tháng.

Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ,Vương Khải đã không nhịn được muốn trải nghiệm cảm giác xuyên qua thế giới khác.

Dùng ý niệm tiếp xúc với Hư không môn.

Ông!

Một số tin tức xuất hiện bên trong đầu Vương Khải,sau khi tiêu hóa xong sắc mặt hắn cũng lộ ra vui mừng.

Không nghĩ tới Hư không môn vậy mà chu đáo đến mức cung cấp một số thông tin cho hắn về thế giới hắn sắp xuyên qua,dù chỉ là ý thức xuyên qua nhưng cũng cần một số thông tin cơ bản để có thể ứng đối.

Thế giới này chỉ là một thế giới cấp thấp,võ giả ở thế giới này tu luyện chủ yếu là rèn luyện khí huyết,sử dụng khí huyết để chiến đấu.

Cảnh giới cao nhất mà thế giới này có thể đạt tới cũng chỉ là võ giả cấp 3,thời gian lưu động là 365/1,đồng nghĩa trong thế giới này 1 năm tương đương với thế giới thực 1 ngày.

“Còn tốt,nếu như không có chênh lệch thời gian thì bàn tay vàng này sẽ yếu đi không ít”Vương Khải cũng thở phào nhẹ nhõm,còn may trường hợp xấu nhất cũng không xuất hiện.

Tới đây hắn cũng không có gì để tiếp tục do dự,lập tức dùng ý niệm đẩy ra Hư không môn.

Lập tức Vương Khải liền cảm nhận được một lực hút kinh khủng hút đi ý thức của hắn,chờ khi hắn tỉnh táo lại cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Căn nhà tranh rách nát,quần áo lôi thôi lếch thếch,mọi vật xung quanh đều xuất hiện sự bào mòn của năm tháng.

“Là xã hội phong kiến sao?”Vương Khải đánh giá cảnh vật xung quanh,trong lòng cũng không khỏi trầm xuống.

Xã hội phong kiến,nơi thân phận cùng chênh lệch đều thể hiện rõ ràng,muốn xoay người càng là khó như lên trời.

Tiếp nhận một số ký ức trong đầu,sắc mặt của hắn càng thêm u ám.

Chiến tranh loạn lạc,xuất thân cô nhi,gia cảnh bần hàn,bị người đánh đập tới chết,mỗi một mảnh ký ức đều đang nói rõ độ khó lần này xuyên qua không dễ dàng chút nào.

Còn tốt là hắn đã chuẩn bị từ trước,nếu không lần này xuyên qua chỉ sợ rất khó có thể mang về thứ hữu dụng gì.

Cảm nhận được cơn đói trong cơ thể,Vương Khải đành nén cơn đau bắt đầu tìm kiếm đồ vật trong nhà.

Không gì khác,dù Cửu linh quyết không quá phụ thuộc vào tài nguyên,nhưng một số yêu cầu cơ bản cũng không thể tránh khỏi.

Mà trong chất dinh dưỡng trong cơ thể càng là không thể thiếu,nếu không có đầy đủ chất dinh dưỡng để tu luyện,một khi tu luyện cơ thể sẽ không chịu được áp lực mà sụp đổ.

Tìm kiếm nửa ngày cuối cùng tìm ra được 1 cân gạo,một cái bánh ngô,vài bộ quần áo.

Cầm lên bánh ngô,Vương Khải thử dùng nó gõ vào góc giường.

Xúc cảm truyền lại cùng âm thanh phát ra đều đang nói rõ một điều,cái bánh này có thể đem ra gõ người.

Không kìm được lại thở dài,Vương Khải đành cố gắng dùng nước bọt từ từ thẩm thấu khiến nó mềm đi.

Sau một tiếng,mất đi chín trâu hai hồ cuối cùng Vương Khải cũng thành công nuốt xong cái bánh ngô vào trong bụng.

Nói thật,dù hắn là người không quá quan tâm vào ăn uống ngưng khẩu vị của cái bánh này quả thật quá tệ.

Nói là bánh ngô nhưng ngô bên trong chỉ sợ chiếm chưa tới 3/10,còn lại hầu như là cỏ dại giã kỹ ra trộn lại.

Nhưng quả thật rất có hiệu quả,chí ít cơn đói bụng đã biến mất,bụng cũng căng lên không ít.

Gian nan ngồi dậy,Vương Khải bắt đầu chăm chú tu luyện.

Cửu linh quyết là một môn công pháp tĩnh tu,tuy nhiên để nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện Vương Khải còn cần đánh một bộ quyền để điều động các cơ quan trong cơ thể.

Sau khi tu luyện nhập môn rồi cũng không cần trải qua làm nóng người,nhưng cơ thể này quả thật quá yếu,nếu không làm nóng người không biết mất bao nhiêu thời gian mới có thể tiến vào trạng thái tu luyện.

Vài bộ quyền pháp cơ bản Vương Khải đương nhiên nắm vững không ít,lựa chọn hai môn có thể rèn luyện toàn bộ cơ thể,hắn bắt đầu chăm chú đánh quyền.

Vì là luyện võ thời đại nên quyền pháp dường như là môn bắt buộc,tất cả học sinh dù lớn dù nhỏ đều phải nắm vững vài bộ quyền pháp,vì thế hắn đánh quyền cũng không có chút xa lạ.

Tuy nhiên do hạn chế của cơ thể hiện tại,hắn đánh quyền trông cứ dở dở ương ương,nhưng hiệu quả mong muốn cũng không vì thế giảm đi.

Sau khi liên tiếp đánh vài bộ quyền pháp,Vương Khải bắt đầu chăm chú tập trung tinh thần cảm nhận cơ thể.

Hít vào!Thở ra

Hít vào!Thở ra

….

Chăm chứ điều khiển tốc độ hít thở của bản thân,chẳng mấy chốc Vương Khải liền tiến vào trạng thái tu luyện.

Cơ thể đang không ngừng được cường hóa,chữa trị,các tế bào đang được không ngừng đổi mới,thay thế bằng những tế bào mạnh mẽ hơn.

Vương Khải cũng không vội vã tu luyện ra võ lực,hắn cần làm hiện tại là đánh vững căn cơ cho cơ thể này,chỉ có như vậy mới có thể đi lâu dài được.

Vô số cảm ngộ cũng cùng lúc đó xuất hiện,đang không ngừng giúp hắn,chỉ đường cho hắn phải nên làm thế nào để đánh vững căn cơ cơ,xây dựng một cơ thể hoàn mỹ.

Dù trước đây chưa có kiến thức về mảnh này nhưng trong lúc rèn luyện cơ thể Vương Khải đã tự động lĩnh ngộ ra,nếu để người khác biết được chỉ sợ sẽ khiếp sợ không thôi.

Cứ thế Vương Khải chìm đắm trong việc điều chỉnh lại cơ thể của bản thân,mỗi một lần thức hiện hắn đều có lĩnh ngộ mới,chờ đến khi nhìn lại sẽ phát hiện ra thiếu sót của bản thân.

Lặp đi lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần,chờ đến khi cơ thể truyền tới tín hiệu cảnh báo hắn mới từ từ lấy lại tinh thân.

Không nghĩ tới một chiếc bánh ngộ vậy mà đã bị tiêu hóa hết,phải biết đó là khẩu phần lương của bốn miệng ăn,không nghĩ tới không trụ được tới hai tiếng đã bị tiêu hóa xong xuôi.

Nhưng khi cảm nhận được lực lượng từ cơ thể,Vương Khải nở một nụ cười đầy hài lòng.

So với cơ thể ban đầu,cơ thể hiện tại sức mạnh tăng lên gấp ba có thừa,càng quan trọng hơn là thay đổi bên trong.

Khả năng hồi phục,lực bộc phát,tính dẻo dai,…tất cả đều đã tăng lên cấp số nhân,hiện tại hắn có thể một mình đánh bay trăm hắn trước kia mà không tốn một chút sức.

Cơ thể cũng từ 1m6 tăng lên 1m7,phải biết trung bình người ở thế giới này cũng chỉ cao tầm 1m66,đó còn là nhờ vào thế giới này xuất hiện võ đạo cùng linh khí,nếu như kiếp trước 1m6 cũng đã là tiểu cự nhân.

Bộ dạng ốm yếu gầy trơ xương kia cũng đã biến mất,hiện tại cơ thể hắn có thể xưng cơ bắp quái,mỗi một thớ cơ đều ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.

Đương nhiên,để có được thành quả như hiện tại một chiếc bánh ngô không thể nào có thể đạt tới.

Như đã nói từ trước,chất dinh dưỡng cũng chỉ là chất để có thể tu luyện,còn lại hầu hết đều dựa vào linh khí để sử dụng.

Có thể nói,có được thành quả như hiện tại,chiếc bánh ngô kia chỉ sợ chiến công lao không tới 1/ ngàn vạn.

Dù vậy nhưng chất dinh dưỡng của nó vẫn không thể chống đỡ tiêu hao,đủ để biết hắn đã sử dụng bao nhiêu linh khí để biến đổi cơ thể.

Có thể nói vài cây số xung quanh đây đều bị hắn rút khu,muốn khôi phục chỉ sợ phải mất mấy tháng mới có thể trở lại như cũ.

Còn nếu thắc mắc làm sao hắn có thể điều động toàn bộ linh khi xung quanh vài cây số,câu trả lời cũng rất đơn giản.

Ban đầu hắn cũng chỉ có thể điều động linh khí xung quanh vài mét,nhưng hắn không trực tiếp hấp thụ mà điều động nó thành một cơn vòi rồng nhỏ.

Vòi rồng nhỏ bắt đầu kéo linh khí xung quanh để trưởng thành hóa thành vòi rồng to,cứ làm theo như vậy hắn thành công điều động linh khí xung quanh vài cây số cho mình sử dụng.

Đương nhiên cách làm này không phải ai cũng có thể thực hiện,dù là ngộ tính gia trì nhưng Vương Khải vẫn cảm thấy áp lực không nhỏ,huống chi người khác.

Nhìn cân gạo trước mắt,Vương Khải cuối cùng vẫn lắc đầu bỏ đi suy nghĩ ngu xuẩn kia của mình.

Hiện tại nếu ăn hết cơ thể sẽ có thể tiếp tục mạnh lên,nhưng mạnh lên đồng nghĩa với việc tiêu hao lớn hơn,nếu không kịp thời kiếm được thức ăn chỉ sợ sẽ bị chết đói.

Hắn cũng không muốn mình bị lý do ngu xuẩn kia mà chết,tuyệt đối không.

Nắm lấy thanh dao bổ củi,Vương Khải bắt đầu tiến vào rừng săn thú.

Với thực lực của hắn hiện tại,dù là đánh nhau với võ giả cấp 1 cũng không thất bại,một chút thú rừng mà thôi,hắn còn chưa để vào mắt.

Nhưng làm hắn đau đầu là thú rừng quá khó tìm,chí ít đối với một tên không có chút kiến thức săn bắn nào như Vương Khải là như vậy.

Biết nếu tiếp tục như vậy cũng không phải là cách,Vương Khải bắt đầu chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh.

Ngộ tính bắt đầu phát huy tác dụng,vô số cách truy tìm dấu vết bắt đầu xuất trong đầu Vương Khải.

Cái này là thỏ rừng,cái này là của gà rừng,cái này là của rắn,…,cái này là của heo rừng.

Đến!Vương Khải kinh hỷ không thôi,cuối cùng cũng để hắn tìm được.

So với mấy con động vật khác,heo rừng càng thêm to lớn,chất dinh dưỡng cũng là rất đủ,đủ để hắn tu luyện trong một ngày.

Hơn nữa săn bắt heo rừng càng thêm hiệu suất cao,dù sao một con heo rừng có thể so với mấy chục,mấy trăm con rắn,hơn nữa làm thịt cũng rất dễ dàng.

Ngay lập tức Vương Khải lập tức cẩn thận di chuyển mò theo dấu vết con heo rừng để lại,đối với hắn hiện tại chuyện này quả thật quá dễ dàng.

Chờ hắn tìm tới nơi thì sắc mặt cũng lộ ra vẻ hài lòng,không nghĩ tới mua một còn tặng ba.

Kinh hỷ đến cũng quá đột nhiên!