Chương 23: 23-Còn sống, bắt đầu khôi phục tu vi

3 tháng kể từ khi trận chiến kết thúc,trong đống phế tích đổ nát cách trung tâm chiến đấu 2 cây số.

Ầm!

Một cánh tay từ trong đống nát đột nhiên vươn lên,những tảng đá cản đường đều bị đánh bay.

Một thân ảnh nhanh chóng từ đống đổ nát bò ra,cả người đen nhám,không chút quần áo che thân.

Ta vậy mà còn sống?Cảm nhận được cơ thể suy yếu,Vương Khải có chút sững sờ,kinh ngạc cùng khó hiểu.

Lấy tình hình lúc đó dù cho hắn có nhục thân cường đại đến đâu cũng sẽ phải hóa thành nguyên tử,không có một chút khả năng sống sót.

Bỗng Vương Khải chợt nhận ra tầm nhìn của mình có gì đó không đúng,tại sao hai con mắt của hắn lại không thể nhìn thấy nữa rồi.

Lúc mới đầu hắn chỉ lo quan tâm đến việc làm sao hắn còn sống sót mới không chú đến,hiện tại hơi bình phục tâm trạng một chút liền phát giác không thích hợp.

Chẳng lẽ là nhờ nó ta mới có thể sống sót?Dùng cánh tay sờ nhẹ lên mắt của mình,trong lòng của hắn có chút hỗn loạn.

Kết hợp việc hắn còn sống cùng đôi mắt bị mù của mình,Vương Khải rất nhanh cho ra một kết luận,dị năng chân thị chi nhãn là nguyên nhân chính giúp hắn có thể sống sót đến hiện tại.

Nhưng có thể do phải trả một đại giới hoặc có thời gian làm lạnh,đôi mắt của hắn hiện tại không thể nhìn thấy.

Còn may điều này cũng không quá ảnh hưởng tới hắn,dù sao ngoài nhìn bằng mắt ra hắn còn có thể dùng tinh thân lực của mình để cảm nhận xung quanh.

Những điều này cũng khiến hắn có một khuyết điểm đó là,đối thủ nếu có kỹ năng có thể đánh lừa hoặc ngăn cách tinh thần cảm nhận được thì hắn chẳng khác nào người mù.

Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác,đành chỉ có thể tạm chấp nhận tình cảnh như hiện tại.

Nếu có thể sau này nhất định phải nghĩ cách để khôi phục lại tầm nhìn,nếu không sơ hở này cũng quá chí mạng.

Cảm nhận cơ thể của mình hiện tại,Vương Khải cũng chỉ có thể nở một nụ cười đầy đắng chát.

Hắn hiện tại một đêm trở lại trước giải phóng,tuy có thể sống sót nhưng thực lực hầu như đã không còn,chỉ có thể từ đầu tu luyện lại.

Còn may cơ thể không có vấn đề gì quá lớn,chỉ còn hai cây xương sườn là chưa thể khôi phục lại hoàn toàn mà thôi.

Loạng choạng tìm nơi ẩn nấp để tu luyện,nhưng rất nhanh hắn phát hiện chuyện này quả thật là mơ mộng giữa ban ngày.

Ánh mắt phóng tới,khắp nơi đều là kiến trúc sụp đổ,cảnh tượng khắp nơi đều lộ ra tan hoang,rách nát.

Không còn cách nào khác,hắn chỉ có thể tại chỗ tu luyện,hy vọng trước khi hắn đột phá trở lại võ giả cấp 1,đừng có người nào tìm đến nơi này.

Bắt đầu tu luyện hắn liền phát giác thế giới này có sự thay đổi rất lớn,linh khí trên thế giới này đã trở nên dồi dào hơn trước đây rất nhiều,vì thế tốc độ tu luyện hắn cũng tăng lên nhanh chóng.

Vương Khải ước chừng với tốc độ hiện tại,chỉ cần vài ngày hắn liền có thể đột phá võ giả cấp 1,nếu có tinh hạch để tu luyện tốc độ này còn có thể rút ngắn.

Nhưng hắn hiện tại một nghèo hai trắng,đến một bộ trang phục cũng không có nói gì đến tinh hạch.

Nghĩ đến số lớn tinh hạch bị dư ba trận chiến phá hủy,lòng của hắn cũng bắt đầu chảy máu.

Tài nguyên của hắn a,số lớn tài nguyên hắn dành dụm để luyện ra lĩnh vực nay đã không còn,hóa thành linh khí tiêu tán trong thiên địa này.

….

Mấy ngày tiếp theo Vương Khải chìm đắm trong tu luyện,rất may mắn có thể do nơi này bị tàn phá quá triệt để,vì thế cũng không có người chạy tới để tìm kiếm tài nguyên,hắn cũng có thể an an tĩnh tĩnh tu luyện.

Chẳng mấy chốc Vương Khải liền có thể dễ dàng đột phá,tu vi cũng khôi phục đến võ giả cấp 1.

Hắn hiện tại có thể nói mình chính là người hiểu rõ cảnh giới này nhất,dù là các võ giả cấp 8,cấp 9 cũng không thể sánh bằng.

Không gì khác,lấy ngộ tĩnh hiện tại của hắn tu luyện một lần cũng có thể thấu hiểu hết thảy sự huyền diệu của cảnh giới này.

Huống hồ hắn còn ở cảnh giới này tu đi tu lại 4,5 lần,cảnh giới này đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay,quen không thể nào quen hơn nữa.

Cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trong cơ thể,Vương Khải cũng không biết nên vui hay buồn.

Không tiếp tục suy nghĩ nhiều,hắn cần làm là phải nghĩ cách giải quyết tình hình oái ăm hiện tại.

Hắn hiện tại trên người không có lấy một mảnh vải,lớp da cháy cũng đã bóc ra để lộ lớp da non trắng bóc,dù là nữ nhân cũng chỉ có thể ghen tị đỏ mắt.

Hiện tại xung quanh nơi này đừng nói tìm đến quần áo,cho dù một miếng vải rách để che thân cũng phải kiếm lòi con mắt.

Sau một hồi tìm kiếm cuối cùng cũng để hắn tìm được một miếng vải đen,dùng nó quấn quanh cơ thể cũng có thể tránh bị lộ hàng.

Sau khi miễn cưỡng giải quyết vấn đề y phục,Vương Khải bắt đầu lựa chọn rời đi nơi này.

Dù sao ở lại nơi này cũng chẳng có tác dụng gì,nơi này không có lấy một bóng người,dù là tang thi cũng không có lấy một con.

Không có người,không có tang thi bảo hắn làm sao có thể bắt đầu vơ vét tinh hạch,đừng nên quên hắn còn cần một đống tài nguyên để xây dựng lĩnh vực của mình.

Còn may tuy tu vi mất hết nhưng tinh thần lực của hắn cũng không theo đó mà giảm đi,vì thế hắn cũng có thể câu thông thiên địa để phi hành,nếu không chạy bộ cần tốn bao nhiêu thời gian.

Sau mười mấy phút bay lượn trên bầu trời,Vương Khải hiện tại cách vị trí ban đầu đã hơn chục cây số.

Hắn nhanh chóng cảm nhận được một cửa hàng quần áo dành cho nam,không chút suy nghĩ hắn liền lao xuống.

Sau một hồi ăn mặc đàng hoàng về sau,Vương Khải lúc này mới dám thở phào một hơi.

Lan tỏa tinh thần lực ra bốn phía xung quanh,hắn nhanh chóng cảm nhận được hơn chục con tang thi tồn tại.

15 con cấp 2,1 con cấp 3,Vương Khải hơi dùng ý niệm liền có thể giết chết.

Nhanh chóng thu lấy tinh hạch,Vương Khải cũng phát hiện chất lượng của tang thi hiện tại ngày càng cao,hầu như rất khó có thể gặp phải tang thi cấp 1.

Theo linh khí tăng cao,đám tang thi cũng theo đó biến mạnh,tuy hiện tại chưa bắt gặp tang thi cấp 4,nhưng hắn đoán chừng tang thi đẳng cấp này hiện tại chắc hẳn xuất hiện không ít.

Điều này đối với Vương Khải mà nói là có lợi,bởi vì như vậy tốc độ thu gom tài nguyên của hắn sẽ trở nên nhanh hơn.

Nhưng đối với những người còn sống sót thì lại không như vậy,tang thi biến mạnh so với nhân loại biến mạnh càng nhanh chóng,đã vậy không chỉ xuất hiện ở 1 vài con,mà là xuất hiện ở cả một tộc quần.

Vì thế người mạnh sẽ chỉ mạnh hơn,còn kẻ yếu sẽ chỉ yếu hơn,dần dần hình thành giai cấp giữa hai kiểu người này.

Các căn cứ người sống sót cũng mọc lên như nấm,căm cứ càng mạnh thì yêu cầu gia nhập lại càng cao.

Những người không đủ điều kiện gia nhập chỉ có thể lang thang bên ngoài một mình,hy vọng không có tang thi nào gặp được mình.

Mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ và bất an,một số người không cam tâm chịu chết liền nghĩ cách giết tang thi,nuốt tinh hạch,tìm mọi cách để mạnh lên.

Cũng có người không chịu nổi được áp lực,lựa chọn kết thúc cuộc đời để tránh khỏi sợ hãi.

Các cơ quan chính phủ sẽ còn một số người còn sống sót,những người này sẽ kêu gọi mọi người gia nhập,xây dựng căn cứ bảo vệ người bình thường.

Các cơ quan bên quân đội trong tận thế càng nắm giữ cực lớn địa vị,kèm theo đó là đãi ngộ cũng tốt hơn so với những người khác.

Đương nhiên hưởng càng cao phúc lợi thì đi kèm với đó là càng cao nguy hiểm,những người này hằng ngày phải cung tang thi chém giết,không cẩn thận liền có thể mất mạng như chơi.

Cục diện của thế giới hiện tại cũng bắt đầu ổn định lại,tang thi từ sau cấp 4 tốc độ mạnh lên cũng bắt đầu chậm đi,cho nhân loại thời gian để thở dốc.

Những ngày tiếp theo Vương Khải cũng chỉ săn giết tang thì cùng tu luyện,ngoài ra không còn làm bất cứ điều gì khác.

Những ngày này hắn cũng có vài lần bắt gặp được thi triều,điều này cũng đồng nghĩa gặp phải tang thi cấp 4.

Mặc dù rất muốn xông ra loạn giết một đợt nhưng hắn vẫn kìm nén lại,tranh thủ thời gian bắt đầu khôi phục tu vi.

Ngoài ra hắn cũng bắt gặp không ít nhân loại còn sống sót,nhưng tất cả hắn đều chủ động né tránh,không muốn tiếp xúc.

Hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp để cùng những người này tiếp xúc,bản chất của nhân loại đã là xấu,hắn cũng không dám cam đoan những người hắn gặp phải là người tốt hay xấu.

Nhất là khi thực lực hắn mười không còn một như hiện tại càng là không nên,nếu chẳng may có người nảy lòng tham tấn công chẳng phải chết cha sao.

Dù có thể cảm nhận được cảnh giới của những người này,nhưng hắn lại không biết dị năng những người này là gì,nếu chẳng may gặp phải 1 tên thực lực yếu nhưng có dị năng khắc chế hắn,lúc đó chỉ sợ muốn trốn đã không kịp.

Vương Khải bình thường tính cách cũng rất cẩu,lần trước là đo hắn một thời gian không gặp phải đối thủ,lại sơ sài để con quái vật tiến vào trạng thái mạnh nhất.

Lúc con quái vật phá kén mà ra hắn đã cảm thấy không ổn,hắn bắt đầu cảm giác được uy hiếp từ người quái vật.

Nhưng lúc đó uy hiếp cũng rất nhạt,vì thế hắn cũng không quá để ý,muốn đánh một trận thống khoái.

Nhưng ai biết cảm giác nguy hiểm này còn chơi bộ thăng cấp này,khi quái vật mở ra lĩnh vực hắn liền biết mình không xong.

Giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm giác rất oan,rõ ràng là cục diện mười phần nắm chắc,tuy có chút mạo hiểm nhưng vẫn nằm trong tầm không chế,ai ngờ chính trực giác của mình lại đi lừa dối mình,chuyện này khiến hắn trở tay không kịp.

Cũng nhờ chuyện này hắn cũng rút ra kinh nghiệm,không thể quá tin tưởng vào trực giác bản thân.

Hắn quyết định nếu không khôi phục đến võ giả cấp 3,hắn tuyệt đối sẽ không cùng bất cứ nhân loại cường giả nào giao lưu,bàn chuyện giao dịch công pháp,võ kỹ.

Hắn cũng quyết định từ nay về sau cũng sẽ không chờ kẻ địch buff đầy trạng thái,vừa vào chiến đấu liền nhanh chóng một bộ liên chiêu tiêu diệt,tuyệt không cho chúng bất cứ cơ hội mở lớn nào.