Chương 22: 22-Chiến đấu kết thúc

Đón vô số đòn tấn công từ bôn phương tám hướng,Vương Khải hai tay xoay thương tạo thành một vòng tròn,bảo hộ lấy hắn.

Dù trong mưa bão tấn công,Vương Khải vẫn không một chút vết thương.

Từ sau lưng con quái vật móc ra những dây leo điên cuồng phóng tới tấn công,dù vậy nhưng Vương Khải vẫn ung dung không vội.

Hắn ngưng tụ một lớp năng lượng bao quanh bản thần,những đòn công kích tấn công vào lá chắn đột nhiên bị lệch hướng bắn đi nơi khác.

Vô số đòn công kích bị lá chắn là lệch hướng,va chậm lấy lẫn nhau,lớp lá chắn tuy có chút tiêu hao nhưng rất nhanh liền khôi phục.

Vương Khải hiện tại không thiếu nhất là linh khí,cứ cách vài phút chiến đấu hắn liền cho nổ một viên linh hạch hạch bổ sung linh lực hao tổn.

Còn may hắn trước đây cũng đã ngờ tới trường hợp này,vì thế bình thường ngoài tu luyện ra,những lúc rảnh rỗi hắn đều sử ngưng tụ linh lực hóa thành linh hạch ẩn giấu trong cơ thể.

Chiến đấu nãy giờ hắn cũng đã cho nổ hơn chục viên linh hạch,vì thế mới có thể cùng con quái vật cấp 5 cầm cự đến bây giờ.

Ngăn cản được những đòn công kích bình thường,Vương Khải bắt đầu chú tâm đối phó với những dây leo được quái vật phóng tới.

Trường thương nhanh chóng biến hóa thành một thanh đao,Vương Khải dơ đao liền chém tới những dây leo kia.

Nhưng những dây leo này rất,dù là bị hắn chặt một đao nhưng cũng không bị chặt đứt.

Đã vậy nó còn nhân cơ hội kẹp lấy đao hắn,những dây leo còn lại thì nhân cơ hội tấn công.

Nếu như bình thường chiêu này còn rất có tác dụng,nhưng đối với Vương Khải hoàn toàn là vô ích.

Võ lực nhanh chóng biến đổi tránh thoát khỏi sự giữ chặt của dây leo,hắn liên tiếp chém ra vào đao đẩy lui các dây leo,đồng thời sử dụng tinh thần lực ngưng tụ thành những cây kim đâm tới con quái vật.

Con quái vật rất nhanh thông qua lĩnh vực cảm nhận được tinh thần công kích,nó nhanh chóng vận dụng tinh thần hóa thành công kích tấn công trở lại.

Tinh thần công kích hai bên va chạm,tinh thần của Vương Khải mặc dù rất mạnh nhưng so với quái vật cấp 5 cũng không chịu nổi một kích.

Nhưng dựa vào võ kỹ tăng phúc,cả hai miễn cưỡng có thể ngang nhau.

Hai đòn công kích tinh thần va chạm nhau,cùng nhau hóa thành mảnh vụn tinh thần từ từ biến mất.

Cảm nhận được đầu óc truyền đến nhói nhói,Vương Khải liền từ bỏ suy nghĩ dùng tinh thần công kích đánh bại đối phương.

Đối phương tồn tại linh vực,có thể dễ dàng phát giác ra công kích tinh thần,hơn nữa còn có thể thông qua linh vực từ đó phản đòn trở lại.

Nếu so sánh tinh thần lực song phương,Vương Khải không chút nghi ngờ gì mình sẽ bị nghiền ép.

Nếu như vậy còn còn cách liều võ lực,để xem võ lực của hắn nhiều hơn hay là năng lượng của quái vật nhiều hơn.

Hơi dung một ý niệm,vô số võ lực hóa thành thanh kiếm lao tới tấn công quái vật.

Nhưng rất nhanh chúng bị lĩnh vực bóp méo,ngăn cản lại rồi bị nghiền nát hóa thành năng lượng tan biến.

“Quả thật khó chơi”Vương Khải có chút đau đầu,đối phương ỷ lấy có lĩnh vực chiếm lấy ưu thế quá lớn,dù cho hắn dùng biện pháp gì cũng bị nó nhanh chóng hóa giải.

Không có lĩnh vực hắn chỉ có thể từ từ bị nó mài chết,nếu hắn muốn chiến thắng cũng chỉ có cách nhân lúc nó chưa phát động lĩnh vực toàn lực tấn công.

Nhưng rất nhưng bỗng Vương Khải thông qua chân thị chi nhãn phân tích đến một thông tin khiến hắn chú ý đến,sau khi xem xong hắn liền lập tức kinh hỷ.

Hắn phát hiện xung quanh lĩnh vực này ẩn chứa rất nhiều tinh thần lực,những tinh thần lực này đều là của quái vật.

Nó thông qua năng lượng cùng tinh thần vực cấu tạo nên lĩnh vực này,nhưng do lần đầu sử dụng,lại phải tập trung tinh thần để cùng hắn chiến đấu nên lĩnh vực này cũng chưa hoàn thiện.

Năng lượng và linh lực cũng chưa hoàn toàn dung hợp,nếu như hiện tại xuất hiện một bên thứ ba phá vỡ cân bằng yếu ớt này,lĩnh vực sẽ nhanh chóng đổ vỡ.

Một khi lĩnh vực bị phá vỡ,chủ nhân nó là quái vật chắc chắn cũng sẽ không tránh thoát được,sẽ phải nhận phản phệ.

Nghĩ liền làm,Vương Khải mặt ngoài gia tăng cường độ tấn công khiến quái vật phải cẩn thận đề phòng.

Đồng thời bắt đầu điên cuồng tiêu hao tinh thần lực ngưng tụ nhất kích,hắn phải đảm bảo một kích này chắc chắn phải thành công,nếu không lấy thiên phú của quái vật sơ hở này rất nhanh sẽ bị khắc phục.

Tiêu hao quá nhiều tinh thần lực cũng khiến sắc mặt hắn trắng bệch,khí thế trên người trong nhất thời cũng giảm đi không ít.

Con quái vật nhìn thấy cảnh này cũng có chút bất ngờ,nhưng cũng không nghĩ nhiều,dù sao có thể chống đỡ với nó lâu như vậy cũng đã rất thần kì,hiện tại năng lượng trong cơ thể chắc hẳn cũng chẳng còn bao nhiêu nữa đi.

Thấy thế nó liền lập tức gia tăng cường độ tấn công,không chỉ Vương Khải năng lượng sắp hao hết,nó hiện tại cũng chỉ còn phân nửa năng lượng.

Sau một trận chiến này,nó còn phải mất mấy ngày khôi phục mới có thể bắt đầu tiêu diệt những sâu bọ đáng chết kia,điều này khiến nó cảm giác có chút bực mình.

Đúng lúc này,tinh thần lực của Vương Khải cũng tiêu hao 1/3,nếu tiếp tục tiêu hao sẽ ảnh hưởng đến chiến lực của hắn hiện tại.

Không chút do dự hắn lập tức thả ra một đòn này,trong nhất thời một kích tinh thần lực dùng thế không thể đỡ từ mi tâm hắn bắn ra.

Một kích này ẩn chứa rất nhiều tinh thần lực,con quái vật trong nhất thời không thể kịp điều động tinh thần lực để đối kháng.

Nhưng rất nhanh nó phát hiện đòn tấn công này cũng không phải hướng về phía nó,điều này làm cho nó có chút bất ngờ.

Nhân lúc nó phân tâm,Vương Khải không chút do dự toàn lực chém ra một đao.

Đao mang dài cả chục mét được chém ra,dễ dàng cắt nát những sợi dây leo chém tới quái vật.

Cảm nhận được năng lượng cuồng bạo trong một đao này,quái vật cũng rất nhanh lấy lại tinh thần ngưng tụ năng lượng đón đỡ.

Oanh!

Va chạm lớn nổ ra,quái vật bị một đao này chém bay ra xa cả mấy chục mét,trên ngực xuất hiện một đạo vết đao,chất lỏng màu xanh đang không ngừng từ miệng vết thương chảy ra.

Nhưng chưa chờ nó lấy lại tinh thần,đầu nó bỗng truyền tới đau đớn.

Cơn đau khiến nó không nhịn được mà hai tay ôm lấy đầu,lĩnh vực cũng bắt đầu không ổn định ầm ầm vỡ nát.

Chờ quái vật lấy lại tinh thần,lĩnh vực đã hoàn toàn sụp đổ,cần một khoảng thời gian để khôi phục mới có thể lần nữa sử dụng.

Nhìn thấy cảnh này,con quái vật lóe lên chút điên cuồng,,năng lượng điên cuồng tuôn ra không ngừng ngưng tụ tại trước ngực của nó.

Hiện tại mất đi chỗ dựa lớn nhất,nó biết mình nếu không liều mạng sẽ không thể nào đánh lại tên nhân loại này.

Dù trước đây tồn tại lĩnh vực,nó cũng bị tên nhân loại này tổn thương xém chết,huống hồ là hiện tại,vì thế nó đã là không còn đường lùi.

Vương Khải cũng nhận ra động tĩnh bất thường này,cảm nhận được năng lượng cuồng bạo ẩn chứa trước ngực của con quái vật,ánh mắt hắn điên cuồng giật giật.

Nếu ăn trung một đòn này,đừng nói sống sót,còn nguyên vẹn thi thể cũng là một vấn đề.

Nhưng hắn cũng biết quái vật đây là đến nước đường cùng,nếu sau đòn này hắn còn sống sót thì nó ắt hẳn phải chết.

Chênh lệch thực lực hai bên là quá lớn,nếu không phải hắn nhân cơ hội quái vật chưa kịp thích ứng sức mạnh của mình ra tay tấn công,nếu không hắn cũng không thể ép quái vật đến nước này.

Nhưng cũng chỉ có thể giới hạn đến này,bởi vì hắn hiện tại hoàn toàn không còn cách nào có thể tránh thoát.

Càng chết cha nữa là,khí tức trên người hắn cũng bắt đầu giảm đi,linh khí trên người cũng bắt đầu biến mất.

Vừa rồi tung ra nhất kích kia,lớp lá chắn cũng không thể giữ vững,cơ thể liền lập tức hứng chịu không ít vết thương.

Hắn lúc này cũng không quản mình có bị thương nữa hay không,một chút võ lực còn lại điên cuồng tràn vào thân thương,tinh thần lực cũng nhanh chóng bị rút khô,bị hắn dồn hết vào một đòn này.

Võ kỹ đã lâu hắn không sử dụng đến lần nữa được thể hiện uy lực đáng sợ của mình,khí tức cuồng bạo khiến không gian cũng xuất hiện run rẩy.

Võ kỹ [Phá Thiên].

Cắn chặt răng dồn hết chút sức lực cuối cùng ném ra một thương này,sau đó hắn như một hòn đá bất lực rơi xuống.

Lúc này trên thân thể hắn xuất hiện vô số vết thương,có những vết thương sâu đến tận xương,có thể thông qua vết thương nhìn thấy cả nội tạng.

Tuy đang rơi tự do nhưng Vương Khải vẫn chăm chú nhìn một chiêu của đánh ra,hắn muốn xem xem uy lực của một chiêu này hiện tại mạnh đến mức nào.

Cảm nhận được tử vong khí tức nồng nặc từ cây thương kia truyền tới,quái vật biết nếu mình không cản một thương kia nó sẽ chết.

Giữa giết chết đối thủ và mạng sống của mình,quái vật đương nhiên chọn cái sau.

Hơn nữa nhìn bộ dáng của Vương Khải hiện tại,dù là nó cũng chưa chắc có thể sống sót nói gì một tên nhân loại chưa đạt tới cấp 4.

Không chút do dự,luồng năng lượng được nó ngưng tụ trước ngực liền hóa thành một cột sáng phóng tới cây thương bị Vương Khải ném đi.

Cột sáng cùng cây thương va chạm nhất khắc,một luồng dư ba tràn đầy năng lượng cùng khí tức cuồng bạo điên cuồng tỏa ra.

Năng lượng cuồng bạo dùng tốc độ nhanh chóng lan tràn ra,cắn nuốt hết thảy những gì nó chạm được,biến chúng hóa thành dạng nguyên tử.

Dù là Vương Khải hay con quái vật đều không thể tránh thoát được luồng năng lượng cắn nuốt,cả hai nhanh chóng bị năng lượng cuồng bạo bao phủ.

Năng lượng không chút dấu hiệu dừng lại,đợi nó lan tràn hơn một cây số về sau mới từ từ biến mất.

Tiếp đó là vô số luồng gió lớn xuất hiện,càn quét bốn phía xung quanh,dư ba chiến đấu khiến các tòa nhà ầm ầm sụp đổ.

Hậu quả một trận chiến này lan rộng cả 5,6 cây số mới dừng lại,dù chiến đấu kết thúc nhưng năng lượng cuồng bạo vẫn còn tồn tại,như những quả bom nổ chậm có thể nổ tung bộc phát bất cứ lúc nào.

Đến cả mấy tháng sau những năng lượng này mới hoàn toàn tiêu tán,một tòa thành phố cũng bị một trận chiến này gần như hủy diệt.

Hai kẻ tạo ra trận chiến này hiện tại như thế nào cũng không một ai biết được,nhưng nhìn đáng sợ lực phá hoại này ai cũng có suy đoán của riêng mình.

Đồng thời trận chiến này cũng rất nhanh truyền đến tai các người sống sót,được đám người xưng là thần chiến.

Bời vì hai người tham gia trận chiến này đã không còn có thể coi là con người,uy lực này đã có thể sánh ngang hạch bạo phá.