Chương 111: 111- BÍ cảnh 2

Tiếp tục đi về phía trước, Vương Khải bắt gặp không ít nhân loại.

Làm hắn không biết nói gì đó là, những người này có thể là do tu vi quá yếu, không kiếm được bao nhiêu tài nguyên.

Nhưng Vương Khải hắn làm chuyến này cũng là vì chơi vui, vì thế cũng không quá để ý.

Bình thường hắn chỉ cần để lộ ra một chút tu vi đám người kia liền trung thực giao ra nhẫn trữ vật, nhưng đôi khi vẫn gặp phải một số cọng rơm cứng.

Vương Khải đương nhiên cũng sẽ không nương tay, trực tiếp đem những người đánh ngã.

Trong quá trình này, Vương Khải cũng bắt gặp được không ít lần cơ duyên.

Có thì là thiên tài địa bảo, nếu không thì cũng là bảo vật, khoáng sản các loại.

Những thứ này Vương Khải đều nhất nhất thu hết, đương nhiên hắn cũng có giới hạn của mình.

Nếu những tài nguyên này không đạt tới cấp 6 hắn đều bỏ qua, để lại những người đến sau một con đường sống.

Vương Khải liên tiếp mấy ngày càn quét, danh tiếng cũng dần dần lan xa.

Có không ít người đối với Vương Khải hành vi biểu thị rất bất mãn, đã có một số đoàn thể muốn tìm hắn lý luận.

Có thể Vương Khải cướp tiền không cướp mạng nguyên nhân, những người này đối với hắn cũng không có quá nhiều sát ý, chủ yếu là muốn trả thù đem hắn đánh một trận, nhục nhã hắn một phen.

Vương Khải thấy thế cũng vui lòng nhìn thấy, có không ít lần hắn cố ý bại lộ hành tung, để một đám người đuổi tới.

Nhưng chờ những người này đuổi tới, hắn đã sớm rời đi.

Không bắt được Vương Khải càng làm đám người này càng thêm quyết tâm, càng thêm nỗ lực tìm kiếm hắn.

Vương Khải chơi đùa đám người một thời gian liền quyết định rời đi, dù sao nơi này cũng đã không có tài nguyên gì có thể khiến hắn hứng thú, hơn 90% người nơi này đều bị hắn cướp bóc qua.

Vương Khải đang bay trên bầu trời, bỗng phát hiện có điều gì đó bất thường.

Ông!

Không chờ hắn phản ứng, hư không bắt đầu xuất hiện lượng lớn trận văn.

Vương Khải nhìn qua liền biết tác dụng của trận pháp này, thuộc loại vây khốn, giam giữ một loại.

Dù vậy nhưng hắn cũng không quá lo lắng, một mặt đầy hứng thú đánh giá đại trận.

“Hahaha, ác tặc, hôm nay để ta xem ngươi còn có thể chạy đi nơi nào?”

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn từ phía dưới xuất hiện.

Mặc dù là cười lớn, nhưng Vương Khải có thể từ tiếng cười này cảm giác ra rất nhiều loại cảm xúc, hưng phấn kích động, ủy khuất, giận giữ, khoái trá,….

Vương Khải cảm giác được những cảm xúc này cũng có chút mộng, chỉ là một tiếng cười mà thôi, làm sao lại ẩn chứa nhiều như vậy cảm xúc.

Vương Khải nhận ra người vừa cười lớn kia, là một tên lục địa thần tiên cảnh hậu kỳ, tu vi ở nơi này có thể xem là cao thủ đứng đầu.

Tên này trước đây không chịu ngoan ngoãn giao ra nhẫn trữ vật, vì thế bị Vương Khải đánh đập một trận.

Hiện tại xem ra, trước đây bị đánh một trận không cam lòng, lên kế hoạch đối với hắn trả thù đây mà.

Nhưng Vương Khải cũng không thể không thừa nhận, đối phương thủ đoạn có chút không tầm thường, vậy mà có thể đánh lừa được hắn.

Hơn nữa thủ đoạn hư không vẽ trận này cũng có chút ý tứ, Vương Khải mặc dù có thể làm được nhưng duy trì không được bao lâu, nếu muốn duy trì lâu thì trận văn không thể rời đi hắn quá xa.

Đương nhiên một phần cũng là do hắn dạo này không quá để tâm vào trận pháp phương diện, vì thế mới bị người qua mắt.

Nhưng nói gì thì nói, đối với thủ đoạn này Vương Khải biểu thị muốn.

Nam tử đi ra không lâu, một đám người cũng từ mắt đất bay lên không trung, bốn phương tám hướng bao vây lấy hắn.

“Ắc tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay”

“Hôm nay ta tuyệt đối sẽ cho người một trải nghiệm khó quên, để ngươi mãi không quên được ngày hôm nay”

“Mọi người, để ta lên trước, ta đối với tên khốn kiếp này đã không thể kìm nén được được, hắn vậy mà dám dẫm lên khuôn mặt anh tuấn của ta”

Một đám người nhao nhao muốn lao lên trước, đối với Vương Khải càng là hận ý sục sôi.

Vương Khải thấy thế cũng cảm giác mình làm hơi quá, chỉ là làm làm hắn không nhịn được nhớ tới những hình ảnh của kiếp trước, vì thế không nhịn được bắt chước theo.

Hiện tại nhìn tới, hắn đã là hợp cách phản phái, người hận chó ghét trình độ.

“Khụ Khụ, các vị, các ngươi hình như có gì đó hiểu lầm. Các ngươi không thật sự cho rằng, một cái trận pháp cỏn con này có thể vây khốn được anh minh thần võ ta đây a”

Âm thanh có chút cợt nhả của Vương Khải lúc này vang lên, khiến một đám mắt đỏ lập tức tập trung lại nhìn về phía hắn.

Bị nhiều như vậy ảnh mắt nhìn tới, Vương Khải biểu thị mình cũng có chút hoảng.

Nhưng không chờ đám người lên tiếng, Vương Khải đã vẫy vẫy tay chào tạm biệt, sau đó của người trực tiếp xuyên qua trận pháp chạy đi.

“Các vị, có duyên gặp lại, hy vọng chư vị thượng lộ bình an, phát tài phát lộc a”

Nhìn thấy Vương Khải dễ dàng xuyên qua trận pháp, đám người có chút sửng sốt, nhưng nhìn Vương Khải chạy về phía mình, một đám người không có thời gian để ý.

Tất cả những người này đều không có chút nào do dự, tất cả đều toàn lực sử dụng võ kỹ đánh hướng Vương Khải.

Vương Khải một bên bay nhanh, một bên nắm đao liên tiếp chém ra đao khí.

Đao quang bao phủ khắp một mảnh thời, cùng những công kích kia va chạm, biến mất.

Sau đó liên tiếp tiếng kêu thảm thiết vang lên, vài người như sung rụng bị đánh xuống.

Vương Khải không vết thương từ đám người vây công thoát ra, trước khi đi còn không quên chào hỏi đám người:

“Bái bai ngài lặc”

Nhưng người khác chỉ có thể bất lực nhìn Vương Khải phách lối chạy đi, mặc dù trong lòng không cam lòng nhưng khổ nỗi tốc độ phương quá nhanh.

Vương Khải sau khi chạy thoát đám người vây công, tùy tiện chọn một phương hướng chạy đi.

Theo như mấy ngày nay hắn tìm hiểu, phía trước là khu vực trung tâm, yêu thú nơi này so với nơi này càng thêm mạnh mẽ, nguy hiểm cấm chế cũng nhiều hơn.

Nhưng bù lại nơi này tài nguyên so với những nơi khác cũng cao hơn, phẩm chất càng tốt hơn.

Vương Khải bay tầm mười một, mười hai tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy mục đích cần tới.

Phía trước là một mảnh băng tuyết chi địa, hàn khí nơi này dù là võ giả cũng bị ảnh hưởng.

Dù là lục địa thần tiên cũng bị hàn khí xâm nhập, năng lượng điều động trở nên chậm chạp, cơ thể cũng sẽ trở nên trì độn.

Vương Khải đối với băng hệ áo nghĩa cũng không quá hứng thú, nhưng từ nơi này bay qua là con đường ngắn nhất để đi tới nơi hắn cần đến.

Bay qua một mảnh băng tuyết này chính là một mảnh dung nham chi địa, nghe nói nơi đó hỏa nguyên tố rất nồng đậm, rất thích hợp lĩnh ngộ áo nghĩa, pháp tắc.

Đương nhiên nếu đã đi qua nơi này, Vương Khải cũng sẽ không tay không rời đi.

Nhưng làm Vương Khải thất vọng, số lượng võ giả nơi này so với những nơi khác ít hơn quá nhiều.

Có thể là do không thích ứng được hàn khí nơi này, hơn nữa chủ tu băng hệ cũng rất ít, chí ít so với ngũ hành thuộc tính băng thuộc tính chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Vì nhiều nguyên nhân đưa tới, vì thế võ giả nơi này ít hơn những nơi khác cũng là điều dễ hiểu.

Vương Khải đang kiểm kê thu hoạch, bỗng cảm nhận được có một cỗ khí tức quen rất quen thuộc ở gần khiến hắn chú ý.

Chăm chú nhớ lại, một thân ảnh hiện lên trong đầu Vương Khải.

“Là nàng”

Vương Khải rất nhanh nhớ ra đối phương là người nào, chính là nữ tử dẫn đầu Trấn kinh các đệ tử mà lần trước gặp phải.

Trước đó thăm dò tu vi đối phương, Vương Khải thuận tiện đem khí tức của nàng cũng nhớ xuống.

Đối với nữ tử này, Vương Khải rất có hứng thú.

Thần bí mà cường đại, lại thêm khuôn mặt cùng đáng người đều là đỉnh cấp, rất khó không đối với nàng không có hứng thú.

Đương nhiên hắn cảm thấy hứng thú chẳng qua là muốn cùng nữ tử này giao thủ một phen, cũng không tồn tại loại suy nghĩ kia.

Tìm một nơi đáp xuống, nhìn về hướng xuất hiện khí tức.

Nữ tử lúc này đang cùng một sinh vật kỳ lạ giao chiến, hai bên đánh nhau rất kịch liệt.

Sinh vật này Vương Khải cảm giác có chút quen mắt, cứ cảm giác như người tuyết nhưng đầy đủ hơn, càng thêm giống nhân loại.

Dù bị nữ tử đánh bể nửa cái đầu, người tuyết này vẫn không chút nào ảnh hưởng, tiếp tục hung hãn tấn công.

Người tuyết phất tay, vô số băng tuyết hóa thành băng tinh đâm tới, số lượng lên tới hàng vạn.

Mỗi một viên băng tinh đều có uy lực có thể đả thương một tên tông sư viên mãn, lên tới hàng vạn băng tinh, dù là lục địa thần tiên cảnh viên mãn cũng không chịu nổi.

Nữ tử thấy cảnh này sắc mặt không chút thay đổi, cánh tay hóa thành một băng thuẫn to lớn chắn trước người.

Hàng vạn băng tính đánh tới, băng tinh va chạm băng thuẫn bốc lên một mảnh lớn bông tuyết, che lấp tình hình trận chiến.

Tiếng va chạm vẫn không ngừng vang lên, sau một phút, hàng vạn băng tinh lúc này mới tiêu hóa hết.

Một ngọn gió xuất hiện, thổi tan bông tuyết để lộ khung cảnh bị che lấp.

Nữ tử lúc này thần sắc có chút nhợt nhạt vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, trên thân xuất hiện một ít vết thương ngoài da, quần áo cũng bị cắt đứt vài mảnh.

Nhưng thần sắc của nàng vẫn như cũ không chút thay đổi, lúc này đang lấy một thanh băng cung ngắn thẳng vào người tuyết.

Không cho người tuyết cơ hội tránh né, một mũi tên chớp mắt bắn tới, vừa đâm trúng người tuyết liền trực tiếp nổ tung.

Oanh!

Nử tử thấy thế cũng không dừng lại, tiếp tục bắn ra mũi tên.

Chờ bắn hơn mười mũi tên về sau, nàng mới dừng lại, hơi thở có chút gấp gáp.

Băng tuyết dần tản đi, để lộ người tuyết đang bị băng phong không thể nhúc nhích.

Nữ tử nhìn thấy cảnh này khuôn mặt lúc này cũng không nhịn được nở một nụ cười, có thể dùng băng hệ công kích đóng băng một yêu thú băng hệ, chuyện này không phải ai cũng có thể là được.

Khôi phục một chút năng lượng tiêu hao, nữ tử lúc này mới bay tới.

Chạm vào băng điêu, nàng hơi dùng sức liền khiến băng điêu vỡ thành mấy khối, người tuyết cũng theo đó chết không thể chết lại.

Nhặt lên yêu đan, nữ tử lúc này mới quay đầu muốn rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm nam tử từ phía sau vang lên khiến nàng lập tức cảnh giác.