Lúc này trên xe khách, đoàn học sinh của trường Amsterdam vẫn tiếp tục hành trình tiến về phía Vân Hương sơn. Đây cũng chính là địa điểm mà bọn họ sẽ tổ chức cắm trại và đi du lịch khám phá Vườn quốc gia Tử Lâm sâu trong núi Vân Hương.
Đây là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng, núi cao hùng vĩ, rừng dậm tốt tươi, khí hậu trong lành, linh khí rất đậm đặc.
Ngoài ra, Vân Hương Sơn cũng gắn liền với một số điển tích vô cùng kỳ bí. Tương truyền kể rằng, năn xưa quốc thổ Bắc Việt bị ngoại bang phương Bắc xâm chiếm, đô hộ. Để đạt được mục đích đồng hoá dân tộc Bắc Việt ta, hoàng đế phương Bắc khi ấy đã phái một kẻ được xưng là đại sư trong phong thủy tướng số, tinh thông kinh dịch, ngũ hành đến Bắc Việt ta, nghe nói kẻ đó tên là Cao Cấu.
Sau mấy năm dòng rã phưu lưu hết khắp nơi trên lãnh thổ Bắc Việt, hắn đã vẽ nên một bản có tên là Chân Long bảo đồ, trên đó đánh dấu tất cả các vị trí có ẩn chứa long mạch trên lãnh thổ nước ta. Đó chính là những vùng đất sau này sẽ sinh ra mệnh cách đế vương hoặc anh hùng cái thế.
Hoàng đế phương Bắc sau khi nhìn thấy Chân long bảo đồ thì thần sắc vô cùng kinh hãi. Hắn không thể ngờ rằng một vùng đất nhỏ nhoi như Bắc Việt lại có thể ẩn chứa nhiều long mạch đến như vậy.
Sau đó hắn liền sai Cao Cấu tiến hành trấn yểm, phá hoại các long huyệt khắp mọi nơi, tránh việc để Bắc Việt ta có thể quật khởi sau này. Nhưng nghe nói, sau khi Cao Cấu tới Vân Hương Sơn, thấy địa thế nơi này tựa như ngoạ hổ tàng long, linh khí thập phần sung túc, hưng vượng thì liền muốn phong phá. Chẳng qua là hắn còn chưa kịp thực hiện âm mưu của mình thì đã bị La Sơn Lão Thánh phát hiện, một đường truy sát cho đến khi sinh khí cạn kiệt, thân tử đạo tiêu, chôn thân tại Bắc Việt ta.
Chỉ có điều đáng tiếc đó là Chân Long bảo đồ lại lọt vào tay của đám tặc tử phương Bắc rồi biệt tích từ đó đến nay.
Cho đến thời gian gần đây, trên thế giới bỗng xuất hiện một tin đồn, đó là Chân Long bảo đồ đã xuất hiện tại một buổi bán đấu giá tại Mỹ quốc. Sau đó được một thương nhân Bắc Việt bỏ ra một số tiền cực lớn mua lại và đưa về trong nước.
Nhưng khi vị tỷ phú kia với về nước không lâu thì đột nhiên phát sinh dị biến, bản thân gã đột ngột bị nhồi máu cơ tim dẫn tới đột tử, tấm bảo đồ cũng vì vậy mà một lần nữa lại biến mất.
Dương Tử Phong bước xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh núi non hùng vĩ, phong vân hội tụ, hạo khí trùng thiên thì trong lòng bỗng trở nên kích động lạ kỳ, tim đập thình thịch vang lên trong lồng ngực.
Mạc Thiên Dao thấy ánh mắt hắn có chút kỳ quái, cũng chỉ liếc qua một chút rồi đi trước. Lâm Vãn Tình liền tiền tới nắm lấy tay hắn rồi kéo đi sau.
- Phong ca. Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì mà ngây ra thế?
- A. Ta không có. Chỉ là cảnh vật nơi này thật sự rất đẹp.
Xong, hắn liền tùy tiện để nàng kéo đi. Điểm dừng chân của bọn họ chính là Cô Vân thôn. Một thôn trấn của người U Dao, một bộ tộc thiểu số sinh sống ở chân núi Vân Hương và một số vùng lân cận. Bọn họ sinh sống chủ yếu bằng nghề làm nông, rèn đúc nông cụ, cắt thuốc lá và kinh doanh một số mặt hàng thiết yếu cho khách du lịch tới đây.
Nơi mà bọn họ ở chủ yếu là nhà sàn, nhà lá, khách du lịch tới đây cũng vậy. Nếu kẻ nào dám chê bai những căn nhà gỗ đơn sơ, giản dị kia thì có lẽ chỉ còn nước ngủ lại trong rừng.
Khi lão trưởng đoàn dẫn bọn họ tiến vào Cô Vân thôn thì cũng trời cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, ở phía giữa quảng trường của Cô Vân thôn đèn đuốc đã sáng rực, các loại mặt hàng lưu niệm, lâm sản, mỹ nghệ vẫn đang được bày bán la liệt.
Đúng lúc đó thì Vãn Tình hai mắt loé sáng, liền kéo tay hắn lại một gian hàng lưu niệm của một vị lão nhân gần đó.
- Phong ca. Chúng ta đi qua đó xem.
Tử Phong thấy Vãn Tình hào hứng nên hắn đành phải chiều lòng, lững thững bước qua đó. Nhưng cũng chính vào lúc này, lão nhân vốn đang cầm một khúc gỗ đang không ngừng điêu khắc kia liền dừng tay lại, mắt loé hàn quang, chỉ xoay qua nhìn hắn một chút rồi lại cúi đầu, tiếp tục điêu khắc.
Bỗng trực giác của hắn nổi lên một tia hiếu kỳ, lão giả này tuyệt đối không tầm thường. Hắn liền giả bộ lững thững bước tới, tiện tay cầm lấy một con rồng được điêu khắc khá tỉ mỉ lên giả bộ nhìn ngắm.
Bỗng hai mắt hắn liền loé lên, thập phần kinh ngạc, hắn có thể cảm nhận thấy đường nét điêu khắc thật là sắc bén, sâu bên trong ẩn chứa một đạo kiếm khí thật đáng sợ. Hắn chợt giả bộ cười ha hả rồi hỏi:
- Lão thúc, con rồng này thật tinh thế? Nó thực sự là do ngươi khắc ra sao? Thật không thể tin nổi.
Lúc này, lão nhân kia cũng hiếu kỳ, chậm rãi quan sát hắn một lượt rồi hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu huynh đệ. Ánh mắt thật tinh tường. Xem ra ngươi không chỉ đơn thuần đến đây để ngắm cảnh?
Đúng lúc đó thì Lâm Vãn Tình liền chen vào:
- Phong ca. Ngươi thích con rồng gỗ này sao? Vậy để Tình nhi mua tặng cho ngươi.
- Lão bá. Con rồng gỗ này, ngươi bán bao nhiêu?
- Nếu ngươi mua, ta bán cho ngươi 200 ngàn, còn nếu là hắn mua, ta sẽ bán 200 triệu.
Lâm Vãn Tình nghe tới đây thì thần tình sửng sốt, vội vàng nói:
- Lão bá. Ngươi không nói đùa đấy chứ? Sao lại như vậy được.
- Phong ca. Thôi bỏ đi. Vị lão bá này cố ý làm khó ca ca. Vậy chúng ta bỏ đi. Mắc vậy , ta cũng không mua nữa.
Nhưng lúc này Dương Tử Phong lại chẳng hề để tâm những gì nàng nói, ánh mắt vẫn dán chặt lên người lão nhân kia. Chỉ thấy lão nhân kia hai mắt hẹp lại, cũng đang nhìn hắn chằm chằm:
- Tiểu huynh đệ. Ngươi thấy cái giá này rất đắt sao?
- Không hề đắt. Ngược lại có chút rẻ đến bất ngờ a.
Lâm Vãn Tình nghe vậy thì vội đưa tay lên trán hắn rồi xoa nhẹ.
- Phong ca. Ngươi không có làm sao đó chứ? Vậy mà ngươi còn kêu rẻ sao?
- Được rồi. Vậy ta theo ý nàng, sẽ không mua nữa là được chứ gì.
Nói tới đây, hắn liền quay sang nói với lão giả kia:
- Vị đại thúc này, đồ của ông ta không mua nữa. Ta không có hứng thú với nơi này, mà chỉ vì muội muội của ta mà đến.
Dứt lời, hắn liền dứt khoát kéo Vãn Tình rời đi. Chỉ là khi mới cách ra quầy hàng của lão giả kia chưa tới 30m, thì hắn chợt cảm thấy từ phía sau lưng, một cơn cuồng phong cuốn đến, mang theo một luồng kiếm khí sắc bén, âm u lạnh lẽo, thập phần đáng sợ. Chỉ có điều kiếm khí này lại ẩn vào trong cơn cuồng phong khiến người khác thập phần khó đề phòng.
Bất giác, hắn liền kéo tay, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Vãn Tình ép sát vào lồng ngực mình rồi lặng lẽ quan sát cơn cuồng phong đang nổ ra tứ phía.
- Lão nhân này quả nhiên là cao thủ kiếm đạo, kiếm phong này tuyệt không kém hơn lão sư phụ của ta. Xem ra y cũng là một cao thủ tuyệt đỉnh. Không ngờ là lại ẩn cư ở nơi đây.
- Muốn thử thực lực của Tử Phong ta sao, vậy để ta sẽ cho ngươi thấy?
Tử Phong tuyệt không tỏ ra yếu thế, Vô Thượng kiếm khí xuất phóng ra ngoài. Một luồng kiếm khí hạo thiên, mang theo khí thế chí cao vô thượng phóng thẳng lên trời cao.
Chỉ trong nháy mắt, hai luồng kiếm khí không ngừng giao phong, khiến bốn phương tám hướng cuồng phong bão vũ nổi lên, kiếm quang không ngừng va chạm. Bất cứ nơi nào kiếm khí đi qua đều để lại những vết chém sâu hoắm.
Vị lão nhân kia nhìn thấy Vô Thượng kiếm khí thì lập tức thất kinh, hai mắt chợn tròn:
- Không thể nào, khốn kiếp. Lại là Vô Thượng kiếm khí.