Cảm giác thân thể nhỏ bé của mình bị nam nhân kia mạnh mẽ đè lên, điên cuồng chiếm hữu, trà đạp khiến Diễm Vân cảm thấy vô cùng thống khổ cùng sung sướng và thoả mãn. Có lẽ nữ nhân trời sinh ủy mị yếu đuối nên sâu bên trong tâm hồn luôn muốn có cảm giác bị nam nhân của mình chinh phục. Nay bị cả thân hình cường tráng của hắn liên tục đè lên rồi dập xuống điên cuồng khiến nàng như muốn chết đi sống lại nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy hạnh phúc như vỡ oà, vô cùng thoả mãn.
Cũng chính bộ dáng cam chịu của nàng lại khiến hắn hưng phấn đến điên cuồng, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc, con cc vĩ đại kia tận tình đại triển hùng phong, khiến hai mép l-n sưng tấy của nàng như muốn toét ra, âm đạo trở nên nhày nhụa dâm khí, tử cung như thắt lại liên hồi cho đến khi một dòng tinh khí đặc quánh, nóng hổi của hắn tràn vào như đẩy nàng lên tới chốn thiên thai cực lạc, điên cuồng ngây ngất rồi từ từ lịm đi.
Dương Tử Phong cũng vì sự thoả mãn đó mà toàn thân nhẹ nhàng thư thái, từ từ trìm vào giấc ngủ trên thân thể đã mềm nhũn của nàng, mặc kệ con cc đã bị siết chặt cứng lại sâu trong cái âm đạo nhỏ bé kia.
Hai người cứ như vậy quấn lấy thân thể đối phương mà ngủ cho tới khi mặt trời đã lên cao, từng tia nắng chiếu xuyên qua ô cửa sổ vô tình đánh thức hai người.
Sau khi thức dậy hắn mới nhớ ra rằng ngày hôm nay, hắn còn có một cuộc hẹn rất quan trọng khác. Đó chính là việc cùng Vãn Tình đi cắm trại dã ngoại. Chút xíu nữa thôi có lẽ là hắn đã ngủ quên mất.
Nhớ tới thân thể mịn màng tinh tế, hoàn mỹ tới cực điểm của Lâm Vãn Tình, rồi lại nhìn xuống bên dưới mẫu thân nàng vẫn còn đang hung hăng dùng cái l-n nhỏ bé ngậm chặt lấy con cc hắn, càng khiến hắn trở nên phấn khích.
- Tình nhi. Lão công tới đây.
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Diễm Vân một cái, hắn liền rút con cc của mình ra khỏi cái l-n khít chặt của nàng rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi đã chuẩn bị xong, hắn liền phi thẳng xuống lầu, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến điểm hẹn với Vãn Tình.
Khi chiếc taxi dừng lại ở cổng trường Amsterdam, hắn liền nhìn thấy phía trước là gần 10 chiếc xe khách chất lượng cao đã trật cứng người vây quanh. Đám học sinh đang chen chúc lên xe với những chiếc túi sách, ba lô căng đét. Ngoài ra còn có một số thân nhân đại diện phụ huynh được trường mời tới tham dự, hắn liền bước tới gần đám đông để tìm kiếm thân ảnh của Tình nhi.
Đúng lúc này, bên trong một đám đông túm tụm, hắn đã nhìn thấy Lâm Vãn Tình và Mạc Thiên Dao, hai người đang đứng giữa vòng vây của một đám nam sinh si ngốc, đang mải mê chiêm ngưỡng vẻ đẹp trời xinh của hai người.
Nếu Lâm Vãn Tình mang vẻ đẹp của một thiên thần thánh thiện thì Mạc Thiên Dao lại chính là mỹ nhân tiên tử. Hai người dù đi đến bất cứ đâu, chắc chắn cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Dương Tử Phong còn chưa kịp lên tiếng thì đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Mạc Thiên Dao như xuyên qua đám người rồi phóng thẳng về phía mình.
Rồi nàng liền ghé vào tai Vãn Tình nói nhỏ vài tiếng rồi khẽ chỉ về phía hắn. Ánh mắt Lâm Vãn Tình liền hiện lên vẻ tinh mang rồi khẽ tách ra khỏi đám đông chạy về phía hắn.
- Phong ca ca. Tình nhi ở đây. Phong ca ca.
Tử Phong cũng dừng lại, đôi bàn tay to lớn vươn tới đón lấy thân ảnh mềm mại, thuần khiết ấy vào lòng.
Nhìn Vãn Tình sung sướng lọt vào vòng tay của một nam nhân xa lạ, rất nhiều nam sinh của trường Amsterdam đã trợn trừng hai mắt, hai hàm răng khẽ nghiến lại, nắm đấm siết chặt, chỉ hận chẳng thể xông tới xé tên nam nhân kia thành vạn mảnh.
Lâm Vãn Tình thần sắc vui mừng khôn siết, đôi tay mềm mại cố gắng ôm chặt lấy thân hình cường tráng của hắn rồi ôn nhu nói:
- Phong ca. Sao ngươi đến muộn vậy? Khiến Tình nhi lo muốn chết?
- Tình nhi, đều tại ca ca không tốt, khiến ngươi phải đợi lâu. Xin lỗi ngươi a.
Tử Phong vừa nói, vừa đưa bàn tay lên khẽ vuốt ve gò má trắng hồng nhẵn mịn của nàng, rồi bất chợt cúi xuống định đặt lên đôi môi hồng mềm mại kia một nụ hôn thì Vãn Tình liền a lên một tiếng. Thần thái xấu hổ, ngượng ngùng nép chặt vào trong lồng ngực hắn rồi rên lên khe khẽ:
- Ca ca. Ở đây không được. Người muốn ta ngại chết sao?
Tử Phong nghe vậy thì khẽ cười lên ha hả rồi ôn nhu vuốt ve mái tóc dài đen mượt của nàng. Khi hai người còn đang mải mê tình chàng ý thiếp thì mọi người đã lũ lượt tiến vào trong xe, cho đến khi một âm thanh mềm mại vang lên bên tai, khiến hai người bừng tỉnh.
- Vãn Tình, mọi người đã lên xe hết rồi. Ngươi còn ở đó mà tình chàng ý thiếp sao?
- A.
Vãn Tình chợt nảy mình, nhìn qua chỉ thấy Mạc Thiên Dao khẽ liếc nàng một cái rồi nhìn chằm chằm vào Dương Tử Phong nhưng cũng chẳng nói gì, vẻ mặt lãnh đạm tiến lên xe.
- Dao Dao, ta tới đây.
Dứt lời, Vãn Tình liền kéo theo Tử Phong lên xe khách. Hai người họ lên muộn nhất, nên đành phải ngồi ở vị trí cuối cùng.
Nhưng bọn họ đâu có biết rằng khi bọn họ bước chân lên xe, cũng là lúc một kế hoạch kinh thiên động địa nhắm vào bọn họ đã được một thế lực hắc ám điên cuồng triển khai.
Cùng lúc đó, bên trong một toà nhà tối đen như mực, giữa đại sảnh chỉ khẽ loé lên những tia ánh sáng yếu ớt, lờ mờ trong bóng tối ẩn hiện một thân hình cao lớn, dáng vẻ uy nghĩ, toàn thân đã được áo choàng phủ kín, thản nhiên ngồi trên một bảo toạ được chạm trổ một cách tinh tế tựa như hàng trăm con mãng xà quấn lại.
Đúng lúc này thì cảnh cửa lớn đại sảnh liền mở ra, hai tên nam nhân lặng lẽ tiến vào. Một trong số đó chính là Hắc xà, kẻ đã tổ chức ám sát Dương Tử Phong ngày trước. Kẻ còn lại là một nam tử tóc đỏ, dáng người cao gầy, mặt dài, mắt hẹp, da trắng như bạch tạng, là tướng mạo điển hình của một kẻ âm mưu, thâm độc.
- Hắc xà, Tử xà bái kiến chủ nhân.
- Hai người tới rồi sao, mau đứng lên đi. Các ngươi có biết bản toạ gọi các ngươi tới là có chuyện gì không?
Hắc xà và Tử xà đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi lắc đầu.
- Bản toạ muốn hai ngươi đi bắt một người, đó chính là tiểu nữ tử nhà họ Mạc, Mạc Thiên Dao.
- Mạc Thiên Dao?
Hắc xà và Tử xà nghe vậy thì trong lòng thầm kinh hãi, liên tục hít vào những hơi khí lạnh.
Ở Bắc Việt này, có ai mà không biết đến Mạc thị song hùng Chí Tôn đao, Vô Thượng kiếm cơ chứ.
- Chủ nhân, không lẽ người muốn khai chiến với Tiềm Long quân?
- Đó không phải là việc các ngươi nên quan tâm, bản toạ muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Hai người bọn họ định rời đi thì bất giác, Tử Xà lại có chút chần chờ, gã hắc y nhân kia thấy vậy liền hỏi:
- Tử Xà. Ngươi còn có điều gì thắc mắc sao?
- Thuộc hạ không dám, chỉ là có một việc, ta nghĩ nên báo lại với chủ nhân ngươi.
- Có chuyện gì mau nói?
- Ngày hôm qua, Tô gia có tới tìm ta, bọn họ muốn mượn tay Mãng Xà lấy mạng một tên tiểu tử tên là Dương Tử Phong, nghe nói hắn chính là nhi tử thất lạc đã lâu của Lý Tố Như - Chủ tịch tập đoàn Phong Vân.
- Có chuyện đó sao? Vậy là ngươi đã chấp nhận cuộc mua bán này?
Dứt lời, Tử Xà chỉ thấy trên mặt của vị hắc y nhân kia chợt loé hàn ý mãnh liệt, rồi lạnh lùng nói:
- Việc của Tô gia, các ngươi không cần nhúng tay vào. Còn tiểu tử kia, nếu có thể các ngươi cũng không cần quan tâm. Ta tự sẽ thu thập hắn.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Nhìn hai người Hắc Xà rời đi, tên hắc y nhân kia liền nổi giận lôi đình, gầm lên giận dữ:
- Tô Văn Chính lão thất phu. Nếu ngươi dám làm hỏng đại sự của bản toạ, ta sẽ khiến cả Tô gia các người chôn chung với hắn.
Cùng lúc đó tại đại sảnh của Tô gia, Tô Văn Chính giận dữ, mắt hổ trợn tròn, thần tình cực kỳ kích động.
- Xích Ma, ý của ngươi là đám người Tử Xà không những không muốn giúp chúng ta lấy mạng tên tiểu tử đó, lại còn muốn uy hiếp chúng ta.
Xích Ma lão quái đứng bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng chỉ lặng lẽ gật đầu.
- Khốn kiếp. Bọn chúng thật khinh người quá đáng. Chỉ là một đám ô hợp cũng dám uy hiếp Tô gia ta. Được lắm. Để xem, ta sẽ cho bọn chúng thấy, không có Mãng Xà, Tô gia vẫn dư sức lấy mạng tên tiểu tử đó.
Nói xong, lão liền quay sang nói với Xích Ma lão quái:
- Lão ma. Lần này ta muốn ngươi dẫn theo tử sĩ của Tô gia đi lấy đầu hắn. Ngươi thấy sao?
- Chủ nhân, thú thật hiện tại, ta đã không còn là đối thủ của tên tiểu tử đó. Chỉ sợ sẽ khiến hỏng đại sự của ngài.
- Lão ma, chuyện này lão phu sẽ tự có sắp xếp, đến lúc đó sẽ có cao thủ thay ngươi ra tay. Ta chỉ cần ngươi ở bên ngoài áp trận, tránh để tên tiểu tử kia có cơ hội chạy thoát.
- Chủ nhân, ý của ngươi là?
- Không phải gần đây đám người Thần Long giáo vẫn muốn kết giao bằng hữu với Tô gia ta sao. Vậy thì phải xem thành ý của bọn chúng thế nào chứ? Ha ha ha
Lão Xích Ma nghe thấy vậy thì thần sắc khẽ run lên, lão không ngờ lão già Tô Văn Chính này lại dám câu kết với Thần Long giáo, bởi vì Thần Long giáo vốn không phải là môn phái xuất thân từ Bắc Việt ta.
Trong vài năm gần đây, giới võ lâm Cổ Võ Bắc Việt bỗng nhiên rung chuyển, bởi sự xuất hiện của Thần Long giáo. Bọn chúng như ngang trời xuất thế, hoành hành bá đạo, nhưng thân phận lại vô cùng thần bí, còn bọn chúng có mưu đồ gì, thì đến nay còn chưa có ai có thể khám phá được.
Chỉ là trong thời gian gần đây, đám người của Thần Long giáo lại liên tục bí mật tiếp cận các đại gia tộc ở Thương Long, xem ra bên trong ẩn chứa mưu đồ tuyệt không nhỏ, và tất nhiên Tô gia cũng là một trong những mục tiêu lôi kéo của bọn chúng.
Nhưng mà có một điều mà Tô Văn Chính tuyệt không thể ngờ đến đó là khi lão Xích Ma rời đi khỏi đại sảnh, cũng là lúc từ bên ngoài, một thân ảnh mềm mại nhẹ nhàng biết mất, nàng ta chính là Triệu Lệ Phương.