Cùng lúc đó, tại Long Đàm, Thông Thiên đạo môn, Mạc Thanh Thiên hai mắt trợn tròn, chán nổi gân xanh, râu hùm dựng ngược.
- Mạc lão nhị. Ngươi hồ đồ rồi sao? Tại sao lại để hắn đến Vân Hương Sơn? Ngươi không sợ sẽ khiến hắn lộ tẩy sao?
- Mạc Thanh Thiên, ngươi gọi ai là lão nhị?
Nhìn Mạc Thông Thiên vốn đang tâm bình khí nhàn bỗng nổi giận lôi đình, khiến Mạc Thanh Thiên vội vàng xua xua tay.
- Lão đại, là ta nhầm. Ta không có ý đó. Chỉ có điều ngươi thật không sợ, đám người kia sẽ ra tay với hắn sao?
- Ha ha. Lão nhị. Ngươi phải biết muốn trở thành cường giả, có kẻ nào không trải qua gió tanh mưa máu chứ. Với lại, chẳng lẽ ngươi đã quên, ở Cô Vân thôn chúng ta còn có một vị bằng hữu sao?
- Bằng hữu, Cô Vân thôn? Ngươi muốn nói tới hắn, Cửu U Tà Kiếm Lệ Cửu U.
- Không thể nào, Mạc lão nhị..à không. Mạc lão đại. Ngươi biết năm đó hắn bị ta đánh bại, đã sớm ghi hận thấu xương. Nếu hắn phát hiện tiểu tử kia trên người có Vô Thượng kiếm khí, còn không một tay tát chết hắn sao?
- Phì. Dựa vào bản lĩnh mèo ba chân của ngươi cũng dám tự nhận đánh bại hắn. Nếu năm đó không phải ngươi ăn gian, lén phong bế trong người một tia Chí Tôn đao kình, bất ngờ xuất ra một chiêu Song Tuyệt Chấn Thiên Hà kia. Liệu có thể đả bại hắn sao?
- Nhạc lão đại, ngươi đây là có ý gì? Ngươi có tình chêu tức ta sao? Tất cả còn không phải đều là mưu kế của ngươi, muốn lợi dụng hắn trấn giữ Tà Long cốc sao?
- Đúng vậy, nhưng ngươi thử nghĩ xem, tại sao hắn lại đồng ý Tà Long cốc bao nhiêu năm nay mà không rời đi. Ngươi nghĩ chỉ vì đạo nghĩa giang hồ với một tên vô sỉ như ngươi sao?
Trong lúc Mạc thị song hùng còn đang tranh cãi nảy lửa, thì lúc này tại Cô Vân thôn, một luồng kiếm quang liên tục tán ra bốn phía, dư kình sắc bén khiến toàn bộ cây cối xung quanh liên tục bị cắt nát đến thảm hại.
Cùng theo đó là một bóng người bay vụt ra tới gần 20m mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Toàn thân hắn đã xuất hiện thêm mấy vết thương sắc bén do kiếm khí của lão giả kia chém tới.
Tử Phong hai mắt lạnh băng, dán chặt lên người lão giả, rồi bất chợt cười lên ha hả:
- Vị tiền bối này, có phải lão đã hiểu lầm gì
chăng?
- Tiểu tử. Rất khá. Không ngờ ngươi cũng có vài phần bổn sự của tên vô sỉ kia. Mau đến tiếp gia gia vài chiêu.
Lệ Cửu U miệng khẽ cười lạnh rồi định tiếp tục xuất kiếm, ai ngờ đúng lúc đó, từ trong Cô Vân thôn, một bóng người cao lớn bước ra, cười lên ha hả:
- Lệ tiền bối. Là kẻ nào cả gan dám chọc giận lão nhân gia ngươi, khiến ngươi nộ khí xung thiên như vậy?
Lệ Cửu U nhìn qua vị nam nhân đang bước tới thì chỉ cười lạnh một tiếng rồi cũng thu tay lại.
- Thiết Hổ, đây không phải chuyện của ngươi, chớ có xen vào.
- Lệ lão, chuyện của ngươi, ta tuyệt đối không dám xen vào, nhưng vị này cũng là khách quý của Cô Vân thôn chúng ta. Ta thân là đội trưởng đội bảo an, tuyệt đối không thể quản.
Dương Tử Phong thấy Lệ Cửu U đã không còn muốn động thủ, thì liền thở ra một hơi, nhìn qua gã nam nhân mới tới kia. Kẻ này lưng hùm vai gấu, mày kiếm mũi ưng, miệng ngậm xì gà, thân thể cường tráng, thân mặc một bộ quần áo quân nhân đã cũ, để lộ ra một bên cánh tay xăm một con bạch hổ cực lớn.
- Kẻ này cũng là một cao thủ, tuyệt đối không kém Trần Long. Không ngờ một Cô Vân thôn lại ẩn tàng nhiều cao thủ như vậy, quả thật là ngoạ hổ tàng long mà.
Đúng lúc này thì Thiết Hổ cũng lặng lẽ nhìn hắn rồi mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ này, ngươi cũng thật là vô lễ, còn không mau tạ lỗi với Lệ lão, đoàn khách nhân kia còn đang đợi các người ở trong thôn kìa.
Dương Tử Phong liền hiểu ý, gã Thiết Hổ này tuyệt đối là muốn giải vây cho hắn. Nên hắn cũng liền mỉm cười, đi về phía Lệ Cửu U, chắp tay thi lễ:
- Lão tiền bối. Vãn bối vô tri, nếu có điều mạo phạm, xin hãy bỏ qua.
Chỉ thấy Lệ Cửu U hừ lên một tiếng rồi xoay người đi, không nói gì. Hắn cũng lười để ý, dắt theo Lâm Vãn Tình chào qua Thiết Hổ rồi đi vào trong thôn.
- Tiểu tử này, tuổi còn trẻ, có thể co được, dãn được. Quả nhiên không tầm thường.
Thiết Hổ cũng thầm đánh giá hắn rồi quay sang nói với Lệ Cửu U:
- Lệ lão tiền bối. Tà Long cốc mấy ngày tới có vẻ sẽ không còn được yên tĩnh nữa. Mong người có thể vì thiên hạ Bắc Việt mà giúp một tay.
- Thiết Hổ, chớ có phí lời. Chuyện của Tiềm Long các người. Lão phu tuyệt đối không xen vào.
Nói đến đây, lão liền quay người bỏ đi.
Hai người Tử Phong chậm rãi đi vào trong thôn, thấy giữa quảng trường những đống lửa lớn đã bập bùng cháy lên. Xung quanh là đám học viên trong đoàn đang tíu tít túm năm tụm ba chụp ảnh kỷ niệm.
Đúng lúc đó, sau lưng hai người chợt vang lên một thanh âm mềm mại, uyển chuyển:
- Vãn Tình, hai người đã đi đâu? Còn không mau tới thu xếp hành lý. Nhà trọ chúng ta đã thuê xong rồi.
- Được. Dao Dao, ta tới đây. Cám ơn ngươi.
Dứt lời, nàng liền kéo tay Dương Tử Phong đi theo Mạc Thiên Dao.
Thì ra ngôi nhà đơn sơ bọn họ thuê là một căn nhà sàn nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ và một gian phòng khách.
Vào đến nơi, Mạc Thiên Dao bỗng dừng lại rồi chỉ vào một căn phòng trống:
- Dương Tử Phong, phòng của ngươi ở bên kia. Còn Vãn Tình sẽ ở với ta.
Nàng không để hắn kịp phản ứng liền kéo tay Vãn Tình vào phòng rồi đóng sập cửa lại. Chỉ là nha đầu Vãn Tình kia cũng chỉ kịp nhìn hắn khẽ mỉm cười rồi nháy nháy mắt.
Dương Tử Phong thấy vậy liền thở dài một tiếng, làm ra bộ mặt ảo não rồi tiến về phòng mình.
Hắn cứ ngỡ rằng chuyến đi này sẽ có dịp để cùng Vãn Tình thoải mái hẹn hò, bàn chuyện nhân sinh, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra một tiểu nha đầu Mạc Thiên Dao luôn nhìn hắn với ánh mắt đầy cảnh giác.
Bỗng dưng, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng, khiến hắn cười lên hắc hắc rồi phòng thần thức lén quan sát gian phòng bên cạnh.
Đúng lúc này, thì chợt trong đầu hắn oang lên một tiếng, chỉ thấy nha đầu Vãn Tình đã sớm lên giường cuộn tròn sau một ngày mệt mỏi. Chỉ còn lại một mình Mạc Thiên Dao còn thức, mà đúng lúc này nàng lại đang thay đồ.
Hắn chỉ nhìn thấy bên dưới khuôn mặt tựa tiên nữ với chiếc cổ thiên nga trắng ngần kia, một bầu ngực căng tròn mơn mởn, hai hạt đậu đỏ hồng phơn phớt, vòng eo tinh xảo láng mịn kết hợp với bờ mông căng tròn cong vút khiến hắn nhất thời ngây người si ngốc.
- Tiểu nha đầu này, có thể đẹp đến như vậy sao?
Nếu thân thể Vãn Tình bóng bảy ngọc ngà tựa tinh linh, thì Thiên Dao lại vũ mị mê hồn, khiến hắn liên tục nuốt nước miếng ừng ực.
Đúng lúc này, Mạc Thiên Dao đang định cúi người xuống đê cởi nốt chiếc quần lót zen nhỏ nhắn đang bao bọc lấy bờ mu căng tròn kia thì bỗng nhiên dừng lại.
Chỉ thấy nàng vội lấy bàn tay ngọc ngà vội che đi hai bầu vú, một bàn tay nhỏ nhắn khác cố gắng che đi âm hộ của mình, hai mắt loé hàn quang, nhìn thẳng về phía gian phòng của hắn.
Bỗng một luồng sát khí vô hình nổi lên, khiến hắn khẽ rùng mình, vội vàng thu lại thần thức.
- Ách. Bị phát hiện rồi sao. Không ổn, là sát khí. Nàng ta muốn giết người.
- Không được. Nếu để nàng ta bắt gặp, rồi đem chuyện này nói với Tình nhi, thì ta còn có mặt mũi nào chứ.
Xong rồi, hắn ngoảnh trước ngoảnh sau, chỉ thấy trong phòng, chiếc cửa sổ vẫn còn đang mở thì liền vội phi thân ra ngoài. Đúng lúc này thì oành một tiếng, cửa phòng của hắn bị đạp tung ra, Mạc Thiên Dao sắc diện hàn băng lạnh lùng tiến vào.
- Tiểu dâm tặc, còn không mau ra...
Nàng còn chưa nói hết câu thì chỉ thấy trong phòng đã trống rỗng, Dương Tử Phong cũng đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
- Hắn không có ở đây, không lẽ là ta đã lầm.