Chương 81: Âm mưu của Triệu gia

Chẳng hiểu sao lúc này, khi nhìn thấy hai mép l-n có phần mập mạp dưới bờ mu căng tròn của Lý Nguyệt Kỳ, hắn lại bất giác nhớ đến hai mép môi mũm mĩm của Lý Tố Như, khiến hắn như có cảm giác thèm khát tột độ, con cc gân guốc kia như điên cuồng dập xuống cái l-n mềm mại của nàng một cách không thương tiếc. Hai bàn tay to lớn của hắn cũng vòng ra phía trước, nắm lấy hai bầu vú căng tròn mà tận tình xoa bóp.

Thân thể Nguyệt Kỳ liên tục bị hắn trà đạp thì chỉ biết cong mình lên, chịu đựng từng cú đ!t nặng nề của hắn, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt khẽ nhăn nhó, miệng liên tục rên lên:

- Tiểu Phong. Sướng quá..ta ra mất..ưm.a.a.

- Sớm vậy sao, nhưng lão công ta còn chưa có sướng a.

- Ưm..Ai bảo con cc ngươi lại lớn vậy chứ. A.a.ư

- Đâu có. Chỉ tại l-n nàng bót quá mà thôi. Hắc hắc.

Tử Phong vừa cười lên hắc hắc, rồi khẽ cúi đầu xuống cắn nhẹ lên bờ vai trần đã ướt đẫm mồ hôi của nàng, con cc bên dưới đang chạy nước rút, liên tục dập như điên dại lên hai mép l-n đã xủi bọt trắng xoá của nàng.

- A.a. Ngươi thật xấu. A a a a

Rồi bất ngờ Lý Nguyệt Kỳ liền hét lên một tiếng, thân thể cong vút lên cương cứng rồi hạ thân bắt đầu co giật liên hồi, ánh mắt mờ đi, hơi thở ngắt quãng, đầu óc trống rỗng, bên trong âm đạo cũng bắt đầu siết chặt lại, một dòng tinh khí bắt đầu phóng ra như muốn nhấn chìm con cc của hắn trong đó.

Cảm nhận được Nguyệt Kỳ đã lên đến đỉnh cao của sự sung sướng, hắn liền ghé vào tai nàng, cắn nhẹ lên dáy tai rồi nói:

- Nguyệt Kỳ, ta sẽ cho nàng thử một cảm giác mới lạ, ta tin nàng sẽ rất thích. Hắc hắc.

Nói đến đây, con cc đang bị siết chặt trong âm đạo của nàng bắt đầu bạo động, nó vùng lên như một con mãnh thú, tiếp tục cắm sâu vào trong tử cung của nàng.

- Á.á.á.á.á...Đừng...ch..ết...t..a...a.a.a.a.

Nguyệt Kỳ bất ngờ liền hét lên một tiếng, hai mắt trợn tròn, miệng tròn há hốc, hơi thở như khựng lại, bởi lúc này một cảm giác thốn đến cùng cực đang tràn ra từ âm đạo của nàng.

Hắn biết sau khi xuất khí, âm đạo của các nàng sẽ có sự co ngót và nhảy cảm hơn rất nhiều, vậy nên hắn mới chọn thời điểm này, một lần nữa để con cc gân guốc của hắn điên cuồng tăng tốc, tiếp tục cắm sâu vào cái l-n sưng tấy, ướt nhoẹt của nàng.

Những tiếng kêu bành bạch tiếp tục vang lên, kèm theo đó là từng tia dâm khí bắt đầu xuyên qua hai mép môi sưng đỏ bắn ra ngoài theo từng cú đ!t của hắn.

Nguyệt Kỳ thân hình run rẩy không ngừng, bờ mông liên tục lắc lư như muốn tránh đi những cú đ!t của hắn, miện liên tục rên rỉ van xin:

- Xin ngươi. Dừng lại đi..ngươi cứ đ!t như này, ta sẽ chết mất. Hư hư.ư.ư.ư.

- Á.á.á.ư.ư.ư.

Cảm giác nữ nhân trước mặt mình đã bị chinh phục, không ngừng phải khóc lóc van xin khiến hắn thập phần thoả mãn, một cảm giác tê dại nhanh chóng truyền tới hạ thể của hắn khiến hắn khẽ rùng mình một cái, con cc xung mãn kia bất chợt dừng lại một nhịp để bắt đầu phun ra những dòng tinh khí đặc sệt vào sâu trong tử cung nàng.

Nguyệt Kỳ cũng đã cảm nhận thấy sâu trong tử cung nàng, một dòng tinh khí nóng hổi đang lan tràn khắp mọi nơi khiến nàng lần nữa như tê dại, khẽ rên lên một tiếng rồi lịm đi.

Tử Phong liền kéo theo thân thể đã sớm mềm như bún của Nguyệt Kỳ lùi lại phía sau rồi ngồi lại lên ghế, để thân thể mềm mại của nàng cuộn tròn lại trong lồng ngực mình rồi ngủ thiếp đi.

Nhưng hắn đâu biết rằng bên ngoài kia, vẫn còn hai nữ nhân khác đã vì hắn mà chẳng thể ngủ được. Đó chính là trên căn hộ cao cấp tại Royal city, Dương Diễm Vân vẫn ngồi cuộn lại trên giường, hai tay bó gối, ánh mắt thất thần nhìn ra cửa sổ, lặng lẽ chờ mong hắn. Và nữ nhân còn lại không ai khác chính là Lý Tố Như, mẫu thân của hắn. Chỉ là lúc này, thân thể của nàng vẫn trần trụi như vậy, cuộn tròn trên chính chiếc giường của hắn, ánh mắt thất thần, thần thái ảm đạm, hai bầu vú căng tròn phong mãn, vòng eo đầy đặn, mông tròn nở nang, giữa hai cặp đùi thon dài bóng bảy là bờ mu sưng tấy ửng hồng và hai mép l-n mũm mĩm vẫn còn ướt đẫm dâm thủy và tinh khí của hắn.

Cùng lúc đó trong căn biệt phủ của Triệu gia, Triệu Hồng Quân lặng lẽ ngồi trong thư phòng xem đóng tài liệu trước mặt.

Két một tiếng, cửa phòng liền mở ra, một nam nhân dáng vẻ anh tuấn liền bước vào, mỉm cười cúi chào hắn:

- Phụ thân.

- Vũ nhi, ngươi về rồi sao? Kế hoạch đêm nay thế nào, thuận lợi cả chứ?

Hắn tuy rằng luôn miệng hỏi han, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi đống tài liệu, cho thấy hắn thập phần tự tin vào kế hoạch của mình.

Triệu Thiên Vũ ở bên cạnh khẽ ngập ngừng rồi nói:

- Phụ thân, kế hoạch vốn rất thuận lợi nhưng đến cuối cùng, kẻ bán nhân tình cho tiểu tử kia, lại là Thánh Cung.

Triệu Hồng Quân nghe vậy thì khẽ nhíu mày, từ từ gấp lại tập hồ sơ, ngẩng lên nhìn nhìn hắn:

- Vậy sao? Vậy ngươi còn không mau kể lại sự tình cho ta.

- Chuyện là vậy, sau khi bị đám Hắc Xà tập kích, tiểu tử kia đã bị trọng thương, chỉ là ta còn chưa có kịp ra tay, thì ở đâu lại lòi ra một tên Bạch Thánh Sứ, chính y đã ra tay cứu hắn.

- Bạch Thánh Sứ của Thánh Cung?

Nghe tới đây thì Triệu Hồng Quân liền trầm ngâm một chút rồi nói.

- Xem ra đám người Thánh Cung cũng đã luôn theo sát hành tung của hắn, thậm chí còn sẵn sàng vì bảo vệ hắn không tiếc đại giá rạch mặt với Mãng Xà. Ả Thánh Mẫu này, không phải là bị điên rồi chứ. Tên tiểu tử kia đáng để ả ta làm vậy sao?

- Đúng vậy, ta nghe nói trước đây mấy ngày, tên tiểu tử kia còn suýt chút nữa đã lấy mạng Vũ Thái Thành. Vậy mà Thánh Cung lại không truy sát, còn âm thầm phái ra Bạch Thánh Sứ để bảo vệ hắn. Tuyệt đối không bình thường chút nào.

- Xem ra ả Thánh mẫu kia đã nhận thấy trên người tên tiểu tử kia còn có thứ giá trị khác mà chúng ta chưa được biết. Đáng để ả ta mạo hiểm.

- Vậy đi Vũ nhi, tạm thời án binh bất động, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Theo ta thấy, Tô gia cũng sẽ rất nhanh sẽ xuống tay với hắn mà thôi.

- Vâng. Thưa phụ thân.

Thì ra tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay với Dương Tử Phong đều nằm kế hoạch của phụ tử Triệu Hồng Quân, chỉ tiếc rằng lúc này hắn còn đang ở trong Cục Cảnh sát, tận hưởng lạc thú nhân gian, làm sao có thể biết được một âm mưu động trời đang từ từ nhắm vào hắn.

Trái ngược với tâm trạng bực bội của Triệu Hồng Quân, thì Vũ Mị Cơ lại tỏ ra vô cùng thích thú, cười lên khúc khích rồi nhìn qua Bạch Thánh Sứ đang đứng bên cạnh.

- Tiểu Bạch, lần này vất vả cho ngươi rồi. Chỉ là nghĩ tới vẻ mặt tức giận của đám người Mãng Xà kia, ta thật sự rất thoải mái a. Khúc khích.

- Vậy bước tiếp theo, chúng ta phải làm gì đây? - Hắc Thánh Sứ ở bên cạnh yên lặng nãy giờ cũng bất ngờ lên tiếng hỏi.

- Làm gì sao? Hôm nay ta đã cứu mạng hắn một lần, vậy thì ngày mai, cũng không ngại tặng hắn thêm một món quà lớn. Chắc chắn, hắn sẽ rất thích. Hí hí.

- Ý của người là?

- Ngày mai, không phải vị Tô phu nhân kia sẽ theo thường lệ đến The Beautiful để chăm sóc thân thể sao?

Nói đến đây, nàng ta liền vẫy Hắc Thánh Sứ lại rồi nói nhỏ lên tai nàng một hồi rồi lại bật cười khúc khích. Chỉ thấy Hắc Thánh Sứ ở bên cạnh tuy khí chất luôn lạnh lẽo tựa hàn băng nhưng cũng bất giác hai má cũng ửng hồng lên thoáng qua vẻ ngại ngùng.

- Vâng thưa chủ nhân, ta sẽ tự thân đi an bài chuyện này.

Dứt lời, nàng liền xoay người bước đi, để lại Bạch Thánh Sứ với vẻ mặt đầy kinh ngạc. Rút cục là thánh mẫu đã nói chuyện gì mà khiến tiểu muội muội vốn băng thanh ngọc khiết của hắn lại trở nên ngượng ngùng như vậy chứ.

- Haizzz. Nữ nhân thật là lắm chủ ý kỳ quái a. Thật chẳng thể hiểu nổi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi hắn vừa tỉnh lại thì liền phát hiện trên người mình y phục đã chỉnh tề, còn Lý Nguyệt Kỳ cũng đã thức dậy từ sớm, nàng ngồi đối diện, yên lặng ngồi ngắm hắn ngủ rồi mỉm cười đầy hạnh phúc.

- Tiểu Phong. Ngươi tỉnh rồi sao. Hí hí.

- Ta tỉnh rồi. Ách. Cái này..cái này..

Hắn bất đắc dĩ nhìn xuống đôi tay mình đã sớm bị nàng lấy một chiếc còng tay khác còng lại.

- Nguyệt Kỳ, nàng làm gì vậy, định cả đời nhốt ta ở đây sao?

Chỉ thấy nàng khẽ mỉm cười bước lại bên cạnh hắn rồi ôn nhu nói:

- Tử Phong. Người yên tâm, chỉ cần chút nữa Diễm Vân cô cô đến bảo lãnh, ta sẽ thả ngươi ra ngoài. Giờ thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây đi. Ta có việc rồi, cần phải đi trước. Bye bya. Hí hí.

- Không được, Nguyệt Kỳ. Cô cô sẽ mắng chết ta mất. Nguyệt Kỳ..

Hơn một tiếng sau, cuối cùng thì hắn cũng đã được thả ra ngoài, chỉ là sau lưng hắn Diễm Vân vẫn lặng lẽ đi phía sau, vẻ mặt đầy tâm sự nhưng lại chẳng hề nói một lời.

Hai người cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi Cục Cảnh sát rồi bắt taxi về nhà.

- Phong nhi. Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?

Nhìn Tử Phong hắn vừa về đến nhà liền nằm vật ra ghế, thần tình mệt mỏi, nàng liền lên tiếng hỏi.

- Cô cô. Người muốn hỏi tới chuyện gì?

- Chuyện gì sao? Đêm qua không phải ngươi đến chỗ Lý Tố Như sao? Sao sáng nay lại ở Cục Cảnh sát rồi?

- À. Cô cô. Chuyện là như vậy...

Hắn biết Diễm Vân còn đang giận dỗi hắn vì đi cả đêm không về, hại nàng lo lắng, liền vội bước tới ôm nàng vào lòng rồi từ từ kể lại chuyện đêm qua một lượt.

Diễm Vân nghe vậy thì thầm kinh hãi không thôi, vội sờ soạng khắp thân thể hắn một lượt rồi lo lắng hỏi:

- Phong nhi. Ngươi không có bị thương ở đâu chứ?

- Cô cô. Ta không sao, chỉ là trong người có hơi khó chịu một chút mà thôi.

- Khó chịu? Ở đâu mau cho ta coi.

- Cô cô. Ở đó của ta rất khó chịu a.

Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn xuống hạ thể của mình rồi cười lên hắc hắc.

- Đánh chết ngươi. Ta đánh chết tên tiểu bại hoại này. Cả ngày chỉ biết bắt nạt ta.

Nhìn vẻ mặt giả vẻ hờn dỗi của nàng khiến hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền ôm chặt lấy thân thể của nàng vào lòng rồi ôn nhu nói:

- Cô cô. Cám ơn ngươi.