Hắn nhìn ngắm căn biệt thự rộng lớn xa hoa trước mặt với khuôn viên rộng lớn xung quanh rồi quay qua hỏi cô nàng trợ lý Tô Nhan bên cạnh.
- Tô tỷ, cả căn biệt thự rộng lớn này, chỉ để mình mẫu thân ta ở thôi sao. Thật là quá lãng phí a.
Tô Nhan nghe vậy thì khẽ bật cười, nhìn vị thiếu gia này đúng kiểu nhà quê lần đầu lên phố, rồi tủm tỉm nói:
- Vâng. Thưa thiếu gia. Nhưng có điều thiếu gia cứ gọi ta là Tô Nhan hay Thư ký Tô đều được. Chớ xin đừng gọi ta là Tô tỷ, kẻo phu nhân nghe thấy sẽ đuổi việc ta mất.
- Không thể nào. Ta thấy mẫu thân ta rất quý cô, nên nhất định sẽ không có chuyện đó. Mà ta thấy xưng hô như vậy, cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều. Tô tỷ. Ta nói đúng chứ.
Hắn nói tới đây rồi liền cười lên thoải mái, chậm rãi đi về phía trong. Tô Nhan nhìn dáng vẻ anh tuấn, tiêu sái, niềm nở dễ gần của hắn mà thất thần, hồi lâu mới vội vàng theo sau.
Hắn vừa tiến vào, thì đã thấy giữa sảnh biệt thự đèn nén sáng trưng, xa hoa lộng lẫy. Giữa bàn là đã chuẩn bị sẵn mấy món ăn theo kiểu Tây Phương, một chai rượu tây, và hai bộ dao rĩa.
Đúng lúc này, thì từ trên lầu, Lý Tố Như từ trên lầu bước xuống, chỉ thấy trên thân thể nàng mặc một bộ váy dạ tiệc màu đen, trên váy khảm những viên đá quý lung linh đầy màu sắc, trước ngực nàng khoét sâu, để lộ ra hai bầu vú căng tròn phong mãn, trắng mịn mượt mà, tà váy xẻ cao, để lộ ra cặp chân dài thon dài mềm mượt uyển chuyển theo từng bước đi của nàng. Vòng eo đầy đặn cùng với bờ mông tròn trịa nảy nở, càng tôn lên vẻ đẹp thánh khiết, cao quý của nàng. Mái tóc nàng khẽ búi cao, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần với chiếc vòng ngọc bích quý giá, khuôn mặt mịn màng tựa như chẳng có chút dấu vết của thời gian, cặp mắt to tròn long lanh với hàng mi cong vứt, chiếc mũi thanh cao gọn gàng, môi hồng đỏ mọng khiến nàng càng toát lên vẻ đẹp hiền thục, sang trọng và quý phái. Quả không hổ danh là tài nữ số một, số hai của kinh đô.
Nhìn ánh mắt ngây dại của Dương Tử Phong khiến nàng khẽ nhíu mày tinh quái, rồi mỉm cười nói:
- Phong nhi. Sao ngươi nhìn mẫu thân như vậy, làm mẫu thân cũng có chút xấu hổ a.
- Ách. Mẫu thân. Chỉ là ta thấy hôm nay người thật đẹp.
Hắn giả vờ ngượng ngùng để che dấu đi vẻ thất thố của mình. Tố Như lặng lẽ quan sát hắn một lần rồi ôn nhu nói.
- Tử Phong. Ngươi có thể vì mẫu thân mà chuẩn bị một chút không. Vì y phục của ngươi rất đẹp, nhưng có phần không hợp với khung cảnh ngày hôm nay cho lắm.
- Ách.
Dưởng Tử Phong liền liếc nhìn khung cảnh xung quanh rồi tự đánh giá mình một chút rồi cười nói:
- Mẫu thân, ngươi cũng không có nói sớm, nên ta cũng đâu có biết phải cầu kỳ như vậy. Haizzz
- Không sao. Mẫu thân đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi.
Rồi nàng quay sang nói với Tô nhan.
- Nhan nhi. Ngươi mau dẫn thiếu gia lên phòng của hắn, giúp hắn chỉnh trang lại y phục.
- Vâng. Thưa phu nhân.
- Khoan đã. Ta cũng có phòng ở đây sao? Sao ta lại không biết chứ?
- Thiếu gia, phu nhân đã chuẩn bị căn phòng này cho người gần 10 năm rồi. Chỉ đợi đến khi người trở về thôi đó.
Tô Nhan ở bên cạnh nhanh nhảu lên tiếng, khiến Tử Phong có phần bất ngờ nhìn sang Tố Như.
- Phong nhi. Ngươi yên tâm, căn biệt thự này là tài sản của cá nhân ta, không có bất kỳ liên quan gì đến Triệu gia, nên ngươi hãy coi nơi này là nhà của ngươi. Được chứ.
- Được. Mẫu thân, ta hiểu rồi.
Dứt lời, hắn liền tiến lên căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi mà Tố Như đã sớm chuẩn bị cho hắn.
Nhưng điều hắn bất ngờ chính là trên các bức tường treo lên rất nhiều khung ảnh với kích thước khác nhau, nhưng đều là ảnh của hắn. Nói chính xác là chân dung của hắn trong suốt mười mấy năm qua, nàng ta đều có, cho thấy nàng ta vẫn luôn dõi theo hắn, nhưng lại chưa từng nhận hắn. Còn lý do vì sao, thì bản thân hắn cũng chẳng rõ.
Hắn thở dài một tiếng, rồi chẳng suy nghĩ nhiều, tóm lấy bộ vest trẻ trung lịch lãm xếp ngay ngắn ở trên giường mà Tố Như đã sớm chuẩn bị cho hắn rồi tiến vào phòng thay đồ.
Khi hắn quay ra chỉ thấy Tố Như hai mắt trợn tròn nhìn hắn. Khiến hắn cũng có chút chột dạ, một thân thể cao lớn cường tráng, làn da khoẻ mạnh, khí chất phi phàm, anh tuấn cương nghị lại pha chút ngông nghênh lãng tử, mặc lên bộ vest lịch lãm, khiến hắn như nam thần thời hiện đại, bảo sao Tô Nhan không si mê nhìn hắn không chớt mắt cơ chứ.
Hắn mỉm cười lại gần nhìn nàng rồi nói:
- Tô tỷ, ta mặc lên trông rất kỳ dị sao.
- A. Không có. Không có. Thiếu gia mặc rất hợp, rất đẹp. Phu nhân nhất định sẽ rất thích.
Hắn khẽ lắc đầu mỉm cười một cái rồi đi xuống dưới lầu, không muốn để Tố Như nàng ta phải đợi lâu.
Tố Như đang tận hưởng niềm vui sướng hân hoan khi nhận lại nhi tử sau 18 năm xa cách, nay nhìn thấy bộ dáng anh tuấn, lịch lãm trong bộ vest mà nàng tự tay chọn lựa cũng nhất thời trở nên ngây ngốc đứng lên.
- Mẫu thân, để ngươi phải đợi lâu.
Hắn liền tiến tới phía sau lưng nàng, khẽ chỉnh lại chiếc ghế để nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, từ phía sau hương thơm trên người nàng lan tới, khiến hắn có chút lâng lâng. Tố Như cũng thật bất ngờ và hạnh phúc trước hành động lịch thiệp như quý ông của hắn. Hắn cũng quay về chỗ ngồi của mình, đối diện với nàng rồi chậm rãi ngồi xuống.
- Phong nhi của ta. Mẫu thân rất vui vì thấy con đã trưởng thành như vậy.
- Mẫu thân. Ngươi lại quá khen ta rồi.
Tuy rằng hắn luôn mỉm cười nói chuyện với nàng, nhưng tự trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút xa cách vô hình, chưa thể hàn gắn được. Nhưng được tới như ngày hôm nay, nàng đã mãn nguyện lắm rồi. Nàng liền khẽ vẫy tay để một hạ nhân tiến đến khui ra chai rượu tây. Nhưng bất ngờ, hắn liền đưa tay ngăn lại.
- Việc này để ta, ngươi có thể lui ra được rồi.
Hạ nhân kia nhìn sang Tố Như, thấy nàng khẽ gật đầu nên liền lui xuống. Rồi nàng liền đưa mắt qua nhìn Tử Phong, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ lướt qua, chiếc nắp chai rượu ngoại như bị một lực hút thần kì bay thẳng ra ngoài.
- Phong nhi của ta. Ngươi thật là lợi hại a. Những bản lĩnh này ngươi học ở đâu vậy.
Nhưng hắn không trả lời, chỉ mỉm cười rồi rót rượu vào ly cho nàng một cái.
- Nào. Mẫu thân, Phong nhi mời người một ly, chúc người luôn luôn trẻ đẹp như hiện tại.
- Còn cả hạnh phúc nữa chứ.
Dứt lời, nàng khẽ nâng lên, chạm ly với hắn rồi nhấm nháp một chút. Hắn cũng vậy.
- Phong nhi. Ngươi mau thử những món này đi, đây là mẫu thân đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Ngươi xem có hợp khẩu vị hay không?
Hắn liền gật đầu, cắt ra một miếng bò biste rồi đưa liên miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống rồi mỉm cười nói:
- Cám ơn mẫu thân, thật sự rất ngon.
Tố Thu nghe vậy thì ánh mắt xuất hiện một tia buồn bã, hắn càng lịch sự với nàng, càng khiến nàng cảm thấy xa cách, nàng khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Phong nhi. Chẳng lẽ ngươi không có chút tò mò về mẫu thân, 18 năm qua đã sống như thế nào sao?
Hắn vẫn chăm chú cắt miếng thịt bò rồi thản nhiên đáp:
- Mẫu thân, không phải người sống rất tốt sao. Ít nhất là tốt hơn ta gấp ngàn lần, còn nếu chuyện gì người muốn nói, ắt sẽ tự nói, còn nếu người không muốn nói, ta tuyệt không ép.
Tố Như nghe đến đây thì thần tình kích động, hai mắt khẽ mờ đi, thần sắc ảm đạm, lặng lẽ nhìn qua hướng khác, cố kìm nén xuống cảm xúc của mình.
- Mẫu thân, ta nói gì sai sao? Nếu những lời nói thật lòng lại khiến ngươi không vui, thì ta thật sự xin lỗi.
Hắn vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt nàng, nhưng nàng lại cảm thấy từ trong ánh mắt của hắn một sự bình thản đến khó tin, dường như điều này không khiến hắn bận tâm cho lắm.
- Phong nhi, hắn vẫn còn hận ta, rất là căm hận người mẹ này.
Nghĩ tới đây, nàng liền nâng lên ly rượu, tự mình uống một chút.
Đúng lúc này thì chợt từ bên ngoài, một giọng nói cười vui vẻ có phần khoa trương vang lên:
- Nhị nương, nhị nương, Vũ nhi đến chúc mừng người đây.
Chỉ thấy từ ngoài cửa thấp thoáng một nam một nữ bước vào, nam thân hình cao dáo, anh tuấn tiêu sái, nữ thì xinh đẹp kiều diễm động lòng người. Hai người họ chính là Triệu Thiện Vũ và Trịnh Tố Thu.
Chỉ thấy Triệu Thiện Vũ khẽ nắm lấy tay Trịnh Tố Thu tiến lại phía bàn tiệc, mỉm cười nhìn Tố Như rồi lại nhìn qua Tử Phong rồi nói:
- Nhị nương, phụ thân biết được hôm nay nhị nương người tổ chức yến tiệc đoàn viên, chỉ tiếc là người bận trăm công nghìn việc, chẳng thể tự thân tới được, nên liền sai Vũ nhi đến chúc mừng người và nhị đệ, mong người chớ trách. Nhân tiện, ta cũng muốn dẫn vị hôn thê của mình đến ra mắt với Nhị nương.
- Tố Thu, nàng tới đây.
Đúng lúc này thì Tử Phong cũng buông xuống dao rĩa trên tay, ngẩng mặt nhìn lên Triệu Thiện Vũ rồi nhìn về nữ nhân phía sau hắn, chỉ thấy trong ánh mắt của nàng bỗng dưng xuất hiện một tia kinh hãi tột độ.