Chương 74: Bữa tiệc đoàn viên (3)

Nhưng đối với hắn, thì chuyện này đã không có gì là bất ngờ nữa. Hắn liền mỉm cười với Triệu Thiên Vũ rồi đưa tay ra.

- Vị này chắc là thiếu gia nhà họ Triệu, Triệu Thiên Vũ, mẫu thân ta đã từng nhắc về ngươi.

Triệu Thiên Vũ ánh mắt loé sáng, tuy rằng hắn biết đây chỉ là lời nói xã giao của Tử Phong nhưng vẫn tỏ ra niềm nở, bắt tay y cười nói:

- Vậy sao? Phong đệ tuổi trẻ tài cao, anh tuấn lãng tử, sau này tất sẽ là một nhân tài của Triệu gia ta. Dù sao sau này cũng đã trở thành người một nhà, Phong đệ ngươi cũng không cần khách sáo, cứ gọi một tiếng Vũ ca là được rồi. Ha ha ha.

- Vậy tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh rồi. Vũ ca.

- Hay lắm. Phong đệ. Hai chúng ta vừa gặp như đã thân, hôm nay ta nhất định phải cạn với ngươi một ly.

Rồi hắn bất ngờ quay ra nói với hạ nhân:

- Người đâu, còn không mau mang ghế lại đây cho bổn thiếu gia.

Tên hạ nhân kia vẻ mặt lúng túng, nhìn sắc mặt của Tố Như, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu. Hắn liền vội chạy đi chuẩn bị dụng cụ và xuất ăn cho hai vị khách mới tới.

Tử Phong liền nhìn qua Tố Thu rồi mỉm cười.

- Vị mỹ nhân này chắc là hôn thê của Vũ ca rồi. Ta là Tử Phong, Dương Tử Phong, còn không biết khuê danh của tẩu tẩu?

Tẩu tẩu, hai chữ này lọt vào tai Trịnh Tố Thu lại tựa như ngàn mũi kim châm vào trái tim nàng, nhìn ánh mắt bình thản của hắn khi nhìn nàng, khiến thân thể nàng như chết lặng đi.

- Hắn quên ta rồi sao? Thật sự quên nhanh đến vậy sao? Hay là hắn đã thống hận ta đến tận sương tủy rồi.

Nàng nhớ lại thần tình điên dại của hắn đêm hôm đó trên quảng trường, tuy nàng rất đau khổ nhưng cũng rất hạnh phúc, đau khổ khi nhìn thấy hắn tự dày vò thân xác của mình, nhưng cũng hạnh phúc khi thấy hắn vì nàng mà đau khổ, chứng tỏ, hắn đã yêu nàng rất sâu đậm.

Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt của hắn, thản nhiên, vô tình khiến nàng chỉ muốn lao tới, tát cho hắn một phát thật đau để hắn có thể nhớ lại nàng, nhớ lại cái tên Trịnh Tố Thu kia.

Thần sắc cố quái của Trịnh Tố Thu đã thu hút sự chú ý của Tố Như và Triệu Thiên Vũ, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, còn Tố Như thì chợt như nhận ra điều gì đó không đúng. Liền tự mở miệng trước:

- Đây không phải Trinh Tố Thu, viên minh châu của Trịnh Thiên Từ tiên sinh sao. Ngươi mau ngồi đi. Chớ có khách sáo.

Âm thanh của Tố Như đã vô tình kéo nàng lại với hiện thực, rồi nàng cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tố Như nhìn sang vẻ mặt lạnh nhạt, bình thản của Tử Phong thì trong lòng thầm xác định, liền nâng ly rượu trong tay, chủ động mời khách.

- Thiên Vũ, Tố Thu, dù sao cũng phải cám ơn hai người đã tới đây chúc mừng mẫu tử ta, ta cũng chúc hai người răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.

- Đúng đó. Răng long đầu bạc, vĩnh kết đồng tâm.

- Ha ha. Chúc hay lắm. Đa tạ Nhị nương, đa tạ Phong đệ.

Triệu Thiên Vũ tỏ ra phấn khích không thôi, nhưng ngược lại Trịnh Tố Thu lại tỏ ra âu sầu ảm đạm, gượng cười nhìn Lý Tố Như rồi lại khẽ liếc qua Tử Phong.

Dương Tử Phong cũng chen vào cạn ly với hai người, rồi tự uống một lớn. Hắn không ngờ là loại rượu này lại mạnh tới như vậy, hắn chỉ thấy cổ họng như lửa đốt, trong bụng nóng ran, hắn khẽ cau mày, à lên một tiếng.

Triệu Thiên Vũ thấy vậy thì cười lên ha hả, giơ ngón tay cái về phía hắn.

- Phong đệ, tửu lượng thật tốt, ngu huynh thập phần bái phục. Ha ha ha.

Xong rồi, đợi Triệu Thiên Vũ nhấm nháp ly rượu xong, thì hắn liền nhìn sang Tố Như rồi nói:

- Mẫu thân, trong người ta có chút không được khoẻ, ta muốn đi ra ngoài chút.

- Được. Ngươi đi đi. Chút nữa khi nào thoải mái, hãy quay lại đây với mẫu thân.

- Vũ ca, ngươi cứ tự nhiên, ta đi trước.

- Phong đệ. Ngươi cứ tự nhiên.

Hắn liền đi vào bên trong biệt thự rồi qua cửa phụ đi thẳng ra hoa viên phía sau nhà.

Hắn thở dài một hơi, cố gắng áp chế đi những suy nghĩ điên rồ trong lòng. Bởi vào giây phút Triệu Thiện Vũ dắt tay Trịnh Tố Thu bước vào đại sảnh, hắn đã muốn giết người.

Hắn liền lấy trong túi quần ra một bao thuốc lá, khẽ ngậm lên một điếu rồi châm lửa.

- Phong. Ngươi hút thuốc từ khi nào vậy?

Giọng một nữ nhân vang lên, chỉ là chẳng cần phải xoay người lại, hắn cũng đoán được ai là người đang đứng phía sau hắn.

Chính là nàng, Trịnh Tố Thu.

- Sao ngươi lại ra đây? Ngươi không nên theo ta, chỗ của ngươi, chính là ở bên cạnh tên Triệu đại thiếu gia kia.

- Vậy còn ngươi? Không phải ngươi là người Hà Bắc sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây? Bỗng nhiên lại trở thành con trai của Lý Tố Như, trở thành Nhị thiếu gia của Triệu thị?

- Đúng vậy. Có lẽ ta không nên đến đây, thủ đô thật là nơi cho ta rất nhiều điều kinh hỷ. Ha ha ha.

Hắn cười lên một tiếng rồi liền bước đi. Thấy vậy, Tố Thu nàng liền chạy lên phía trước chắn trước người hắn:

- Phong. Ngươi mau dừng lại cho ta. Ngươi không thể đi.

Nghe tiếng cười sầu thảm của Tử Phong khiến trong lòng nàng liền đau thắt lại, nàng thật không thể chịu được khi hắn dùng ánh mắt đó nhìn nàng.

Dương Tử Phong khẽ nhếch miệng cười rồi thở ra, khói thuốc nồng nặc bay đến trước mặt khiến nàng thập phần khó chịu, nhưng ánh mắt nàng chưa từng nhắm lại, vẫn kiên quyết nhìn hắn:

- Phong. Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, tuyệt đối không thể nào, ngươi không thể quên ta. Hu hu.

Nói đến đây, nàng liền bật khóc nức nở, thân thể mềm mại liền lao tới, liên tục đánh mạnh lên lồng ngực hắn.

Bất chợt hai bàn tay nàng liền bị hắn tóm lại, hắn khẽ nhếch môi, nhìn nàng rồi nói:

- Trịnh tiểu thư, xin ngươi tự trọng, cũng chớ có hiểu lầm. Tố Thu tỷ mà ta biết, nàng đã chết rồi.

Nói đến đây, hắn liền hất mạnh một cái khiến cả người nàng dạt ra dìa, sút chút nữa thì ngã xuống.

- Ta không muốn gặp lại ngươi nữa.

- Không. Ngươi không thể đối xử với ta như vậy.

Bất ngờ nàng liền gào lên, lao tới ôm chặt lấy hắn từ sau lưng, khóc lên nức nở. Chỉ thấy Tử Phong ánh mắt loé lên một tia đau đớn rồi biến mất, hắn khẽ gỡ ra hai bàn tay mềm mại của nàng rồi từ từ quay lại.

- Vậy ngươi muốn ta phải làm sao? Muốn ta ngày đêm nhớ thương ngươi, rồi vui vẻ nhìn ngươi vào khách sạn với người khác. Ngươi nói ta phải làm như thế nào ngươi mới vừa lòng đây?

Nghe tới đây, Trịnh Tố Thu cả người run lên bần bật, bàn tay liền vung lên tát thẳng vào mặt hắn.

- Bazzzz

- Không có. Ta không có. Ta chưa từng làm điều gì có lỗi với ngươi.

- Trịnh tiểu thư, ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi sao? Muốn ta tin ngươi? À. Không lẽ tên mặt trắng kia không thể khiến ngươi thoả mãn, nên ngươi mới đến tìm ta, muốn ta mãi làm tiểu tình nhân của ngươi, giúp ngươi cắm sừng lên đầu hắn.

- Không. Tử Phong, ngươi điên rồi. Ngươi điên thật rồi. Ngươi không thể nghĩ về ta như thế.

Nói xong, nàng liền lao tới ôm trầm lấy hắn rồi hai tay vòng qua cổ, cố gắng níu hắn xuống rồi rồi hôn lên môi hắn một cách điên cuồng.

Nhưng hắn vẫn lạnh nhạt như băng, chẳng hề có chút cảm xúc, cho tới khi môi mềm của nàng ta từ từ rời khỏi hắn. Hắn khẽ nhếch miệng cười, rồi hai tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi ghé vào tai nàng thì thầm:

- Trịnh Tố Thu, ngươi nghe cho rõ đây, hiện tại đối với ta, tất cả mỹ nữ trong thiên hạ đều trở nên tầm thường, chỉ có nữ nhân của kẻ thù mới khiến ta thích thú, và ngươi chính là một trong số đó.

Trịnh Tố Thu nghe đến đây thì liền cảm thấy rợn người, nàng không nghĩ chỉ sau vài ngày mà hắn đã trở nên điên cuồng đến như vậy. Điệ cuồng đến biến thái. Nàng nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng kia, liền sợ hãi tột độ, thần tình hoảng loạn, cố gắng dãy dụa ra khỏi lòng bàn tay hắn rồi quay người chạy đi. Vừa chạy vừa bưng mặt khóc.

Nhưng nàng đâu biết rằng khi nàng xoay người bỏ chạy cũng là lúc ánh mắt điên cuồng kia của hắn cũng chậm rãi biến mất, chỉ còn lại một tia sầu khổ ẩn sâu trong ánh mắt vô hồn.

Nhìn bóng dáng nàng khuất sau những bụi cây cảnh và hòn non bộ, hắn liền cười lên một tiếng rồi tiến thẳng về phòng mình.

Từ trên lầu ba, hắn nhìn thấy một nam tử mặt trắng nắm tay một nữ nhân ra về, rồi bất ngờ, y liền bước tới hôn chụt lên trán nàng một cái, rồi mở cửa đẩy nàng vào xe rồi đóng lại. Chiếc xe Cadillac trắng tinh liền lao vụt đi trong đêm tối.