Chương 72: Bữa tiệc đoàn viên (1)

- Thích cái đầu ngươi.

Diễm Vân liền gõ nhẹ lên trán hắn một cái, rồi tụt xuống, quỳ xuống giữa hai chân hắn, hai bàn tay mềm mại liền nắm lấy con cc đang cương cứng đến rỉ nước của hắn mà tận tình vuốt ve.

- Phong nhi. Tên tiểu bại hoại này càng ngày càng lớn a.

Nói xong, nàng liền đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn mềm mại, liếm nhẹ lên đầu cc hắn, hai tay liên tục sục lấy.

Tử Phong khẽ hừ lên một tiếng, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má đang ửng hồng của nàng, mỉm cười nói:

- Diễm Vân, ta thật sự si mê nàng mất rồi.

Diễm Vân nghe lời hắn nói, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc. Môi thơm khẽ hé mở từ từ ngậm lấy đầu cc hắn tận tình nuốt lấy.

Nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Diễm Vân đang không ngừng bú mút dưới hạ thể của mình, Tử Phong liền cảm thấy thật sung sướng và thư thái, từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được Diễm Vân ôn nhu chăm sóc.

Diễm Vân ngước nhìn lên, liền thấy thần tình sung sướng của hắn thì chợt mỉm cười đầy kiêu hãnh, nàng liền nhẹ nhàng nhả ra con cc đã ướt nhèm nước miếng của hắn, rồi đặt cả con cc gân guốc vào giữa hai bầu vú căng mịn của nàng rồi dùng hai bàn tay mềm mại ép chặt lại.

Trong đầu Tử Phong chợt oanh lên một tiếng, một cảm giác kích thích mới lạ xông ngược lên não, khiến hắn vô cùng sung sướng, rên lên một tiếng.

Diễm Vân từ từ đẩy nhẹ, con cc hắn liên tục nhấp vào giữa hai khe vú đang mềm mại, khít chặt của nàng, rồi miệng ngọt hé ra, đón lấy đầu cc bóng nhẫy nước nhờn của hắn mà tiếp tục bú nuốt.

Nhìn bộ dáng gợi tình đầy dâm đãng của nàng, hắn không thể kiềm chế được, liên tục nắc mạnh khiến con cc hắn mạnh mẽ xuyên qua hai bầu vú căng tròn rồi đâm sâu vào trong chiếc miệng nhỏ xinh, ướt át của nàng.

Diễm Vân mặc kệ hắn rên lên đầy sung sướng, chiếc lưỡi thơm liên tục đón lấy đầu cc hắn rồi quyện lại, trà sát không ngừng.

Một cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng khiến Tử Phong nhanh chóng sung sướng lên tới cực đỉnh, eo hùm cong lại, con cc hắn liên tục co rút lại không thôi, rồi bất chợt điên cuồng phóng xuất. Một dòng tinh khí đặc sệt phóng thẳng vào khoang miệng của nàng, khiến Diễm Vân liên tục nuốt xuống ừng ực, chỉ tiếc là tinh khí hắn quá nhiều, qua khoé miệng của nàng liên tục bắn ra tung toé theo từng cú dập của hắn, khiến hai bầu vú trắng nõn của nàng cũng bị tinh khí bám lên từng bãi.

Diễm Vân thấy hắn đã xuất hết tinh khí ra ngoài, liền cố tình dùng lưỡi mềm quấn chặt lấy đầu cc hắn không buông, khiến cả cc hắn như tê dại đi, một cảm giác thốn khiến hắn liên tiếp rùng mình.

Một hồi sau, khi con cc gân guốc của hắn đã mềm hẳn, nàng mới cười lên một cách tinh quái rồi từ từ nhả ra con cc hắn, lưỡi thơm tận tình bú liếm tới tận hai hòn bi của hắn, cho tới khi nó hoàn toàn sạch sẽ, nàng mới dừng lại.

Tử Phong sau khi thoả mãn, liền nằm dài ra ghế nhìn Diễm Vân đang lấy từng ngón tay mềm mại quẹt đi từng bãi tinh khí trên hai bầu vú rồi châmh rãi đưa vào miệng mút lấy rồi nhìn Tử Phong mỉm cười thích thú.

- Diễm Vân, mùi vị của nó ngon chứ?

- Mùi vị khó nuốt chết đi được, nhưng mà ta thích. Hí hí. Đối với ta, tiểu nam nhân của ta chính là mỹ vị ngon nhất trên thế gian này.

Rồi hai người lại quấn lấy nhau, những tiếng cười hạnh phúc cứ như vậy vang vọng khắp căn nhà.

Một hồi lâu sau, hắn mới ôm chặt thân thể mềm mại, trần trụi của nàng vào lòng, ôn nhu nói:

- Diễm Vân, tối nay nàng ta muốn chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, muốn cùng ta tổ chức lễ đoàn viên, nàng sẽ đi cùng ta chứ?

- Không. Ta sẽ không đến đó. Ngươi nên đi một mình sẽ tốt hơn.

- Tại sao vậy? Không lẽ nàng không muốn thấy ta và nàng ấy nhận nhau?

- Không phải như vậy. Chỉ là ta còn chưa thể quên được, đại ca xấu số của ta đã vì nàng mà thê thảm như thế nào.

Thì ra là Diễm Vân vẫn chưa quên được chuyện năm xưa, có lẽ nàng vẫn để Lý Tố Như thỉnh thoảng lui tới, chính là vì Dương Tử Phong hắn.

Nghĩ tới đây, hắn liền siết lấy thân thể nhỏ bé của nàng thật chặt rồi nghẹn ngào nói:

- Diễm Vân, cám ơn nàng, đã vì ta mà suy nghĩ nhiều như vậy. Ta thật sự cảm thấy may mắn, khi có được một hiền thê như nàng.

Diễm Vân nghe được lời nói tận đáy lòng của hắn thì niềm hạnh phúc trào dâng đến cực điểm. Nhưng vẫn bẽn lẽn ngúyt hắn một cái rồi thỏ thẻ nói:

- Ai là hiền thê của ngươi chứ? Ta là cô cô của ngươi đó. Tất cả là tại tiểu bại hoại ngươi đã dụ dỗ ta.

- Ách. Không thể nào. Cô cô. Vậy mà người cũng nói được sao. Ha ha.

- Không phải ngươi, chẳng lẽ tại ta câu dẫn ngươi?

- Ách. Đúng..đúng là tại ta đã câu dẫn cô cô ngươi. Ha ha ha.

- Không được cười. Ta không cho ngươi cười.

Diễm Vân lại ngượng ngùng đánh thùm thụp lên ngực hắn, hai người lại quấn lâyd nhau cười đùa rả rích quên hết cả thời gian.

Đúng lúc đó, điện thoại của hắn lại vang lên, Diễm Vân liền đưa lại điện thoại cho hắn, nhìn dãy số lạ, hắn liền khẽ cau mày nhưng vẫn bắt máy.

- Alo. Phong thiếu gia, ta là người Nhị phu nhân đến đón thiếu gia về nhà.

- Được, ngươi chờ chút, ta sẽ xuống ngay.

Hắn tắt máy, liền quay sang nhìn Dương Diễm Vân.

- Người của nàng ta tới rồi.

- Vậy ngươi mau chuẩn bị đi. Đi sớm về sớm.

- Được, vậy ta đi chuẩn bị một chút.

Dứt lời, hắn liền hôn nhẹ lên trán nàng rồi đứng dậy bước vào phòng. Diễm Vân cũng túm lấy áo váy của mình rồi mặc lại, duy chỉ có chiếc quần lót kia đã ướt đẫm dâm thủy của nàng thì không thể mặc được nữa. Nàng văn tròn lại nắm trong lòng bàn tay rồi không hiểu trong đầu đang suy nghĩ điều gì, chợt nhìn về phía cửa phòng hắn, má đào đỏ lên ngượng ngùng rồi bật cười khúc khích.

Khoảng 20 phút sau, Tử Phong liền bước ra khỏi Royal city với một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần jean đen, dày thể thao hàng hiệu, cộng với khí chất có phần lãng tử của hắn, khiến hắn chẳng khác gì so với mấy tên thiếu gia con nhà giàu có, thậm chí còn có phần anh tuấn, tiêu sái hơn nhiều.

Đúng lúc này, trên chiếc xe Cadillac, một nữ nhân bước xuống từ ghế phụ, mở cửa xe cho hắn, khẽ cúi đầu rồi nói:

- Thiếu gia. Mời lên xe.

Hắn khẽ gật đầu một cái rồi ngồi vào trong, cửa xe đóng lại và nhan chóng vút đi trong màn đêm.

Nữ nhân này hắn đã từng gặp qua, chính là nữ thư ký xinh đẹp hay đi cùng Tố Như đến nhà hàng của bọn họ hồi còn ở Đông Hải.

Ngồi trên xe được khoảng nửa tiếng, thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên lần nữa. Và lần này là của Dương Tuyền, một nữ nhân trong tiểu đội Long Vệ của Dương Nguyệt. Chính hắn đã phân công nàng ta luôn theo sát bảo vệ Vãn Tình.

- Alo. Có chuyện gì?

- Thưa chủ nhân. Ngày mai bên phía trường Amsterdam có tổ chức cho các lớp học khoá cuối đi cắm trại dã ngoại ở vùng Đông Sơn, Lâm tiểu thư cũng có trong số đó. Nên ta muốn hỏi ý kiến của chủ nhân.

Hắn suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.

- Được rồi. Ta sẽ tự sắp xếp. Ngươi cứ bảo vệ nàng thật tốt.

- Vâng. Thưa chủ nhân.

Cúp máy điện thoại, hắn liền nhớ tới tiểu tình nhân bé nhỏ tựa như thiên thần kia của mình. Miệng khẽ mỉm cười.

- Xem ra, ngày mai ta phải đích thân đi với nàng một chuyến để bồi dưỡng tình cảm, nhân tiện bàn chút chuyện nhân sinh khoái hoạt mới được. Hắc hắc.

Hắn mải mê suy nghĩ đến những dâm ý trong đầu mà không để ý tới chiếc xe đã tiến vào một căn biệt thự sang trọng tại vùng ngoại ô thành phố.