Ra khỏi Học viện Tân Long, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, khẽ thở dài một tiếng. Bất chợt, hắn lại nhớ tới vị mỹ phụ trung niên kia, cũng chính là Lý Tố Như, mẫu thân của hắn.
- Xem ra, ta cũng không thể mãi trách cứ nàng như vậy. Năm đó, nàng ta cũng thật là có nỗi khổ của riêng mình a.
Nghĩ tới đây, hắn liền vẫy một chiếc taxi rồi trở về Royal city. Lúc này, hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon để bình tâm suy tính lại mọi chuyện. Triệu gia, Lý gia, bất cứ thế lực nào cũng đều là một con quái vật, hắn không thể tùy tiện liều lĩnh mà chọc vào được.
Vêc tới căn chung cư cao cấp, hắn liền mở cửa bước vào. Vẫn như thường lệ, người chào đón hắn vẫn luôn là Dương Diễm Vân, nữ nhân của hắn. Nhưng hôm nay, phòng khách nhà hắn lại tiếp tục xuất hiện thêm một vị khách đặc biệt, đó chính là mẫu thân của hắn, Lý Tố Như.
- Phong nhi. Ngươi về rồi sao? Ngươi ra ngoài, sao không báo cho ta một tiếng, hại ta lo chết đi được.
- Cô cô. Xin lỗi ngươi, đã để ngươi phải lo lắng nhiều như vậy.
Nhìn Dương Diễm Vân và Dương Tử Phong tình cảm thắm thiết, Lý Tố Như ở bên cạnh trong lòng cũng dâng lên một chút cảm giác ganh tỵ, khó chịu. Nàng cũng tiến lên trước nhìn hắn.
- Phong nhi. Ta..mẫu thân đến thăm ngươi.
- A. Triệu phu...mẫu thân, ngươi mới tới sao?
Hắn còn đang muốn gọi nàng ta là Triệu phu nhân, nhưng thấy Diễm Vân ở bên cạnh nắm chặt lấy tay hắn, khẽ lắc đầu. Nên hắn liền đổi ý, gọi nàng hai tiếng mẫu thân.
Lý Tố Như nghe thấy hắn đột nhiên đổi cách xưng hô như vậy thì trong lòng nổi lên một vui sướng không thôi, nàng liền chạy tới nắm chặt lấy tay hắn, kinh ngạc hỏi:
- Phong nhi, ngươi mới gọi ta là gì? Không phải ta nghe lầm đó chứ?
- Mẫu thân, ngươi không có nghe lầm đâu.
Chỉ thấy nàng ta lúc này thập phần phấn khích, thân thể không ngừng run lên, hai mắt lệ nóng tuôn trào, bật khóc thành tiếng.
- Phong nhi. Hài tử của ta.
Dứt lời, nàng liền lao tới, ôm chặt lấy thân thể cường tráng của hắn, như thể không muốn tách rời ra.
Nhưng nàng đâu hề hay biết, những mỹ phụ nhân thành thục, quyến rũ như nàng chính là mối nguy hiểm trí mạng đối với hắn.
Một mùi hương thơm u nhã nhàn nhạt xông tới, khiến thân thể hắn liền run lên, thần thái vô cùng phấn khích, tiểu Phong ở phía dưới cũng bất ngờ có dị động.
Lý Tố Như liền a lên một tiếng rồi vội buông hắn ra, thần sắc có chút ngại ngùng, nhìn hắn rồi nói:
- Phong nhi của ta, đã thật sự lớn rồi.
Dứt lời, nàng liền quay sang Diễm Vân nhẹ nhàng nói:
- Diễm Vân, cám ơn muội, cám ơn muội vì đã luôn chăm sóc Phong nhi trong thời gian qua.
Dương Diễm Vân nghe vậy thì thần sắc có chút khó chịu, nghe như kiểu nàng ta sắp cướp đi Tử Phong từ trong tay nàng. Nàng liền lạnh nhạt đáp:
- Ngươi không cần phải cám ơn ta. Đó là việc ta phải làm. Dù sao đi chăng nữa, trong người Phong nhi hắn, chính là huyết mạch của Dương gia ta.
Lý Tố Như nghe tới đây, dường như đã hiểu được ra ý tứ của nàng, liền bình tĩnh nói:
- Diễm Vân, ngươi yên tâm. Ta sẽ bảo vệ Phong nhi thật tốt, tuyệt không để ai có cơ hội làm tổn thương hắn.
- Mong rằng ngươi sẽ nói được làm được. Vậy mẫu tử các ngươi cứ hàn huyên đi, ta còn có việc cần phải làm rồi. Ta đi trước.
Dứt lời, nàng liền tiến về phòng mình đóng sập cửa lại, hai bên gò má lệ nóng đã tuôn trào. Nàng luôn có cảm giác sự xuất hiện của Lý Tố Như sẽ ảnh hưởng rất lớn tới vị trí của nàng trong lòng hắn. Nàng thực sự sợ hãi khi nghĩ tới sẽ phải rời xa hắn.
Sau khi Diễm Vân rời đi, Lý Tố Như nàng liền kéo hắn lại ngồi bên ghế sô pha, tận tình hỏi han về cuộc sống của hắn, rồi thỉnh thoảng lại khóc nấc lên, sau đó bất đắc dĩ sầu não kể lại chuyện năm xưa của Dương Tử Dật, cho tới xế chiều nàng mới có ý định rời đi.
Trước khi đi, nàng cũng không quên nói với hắn:
- Phong nhi, tối nay mẫu thân muốn tổ chức môt bữa tiệc nhỏ tại nhà của chúng ta, mừng mẫu tử chúng ta đoàn tụ. Đến lúc đó, ta sẽ sai người đến đón ngươi.
Xong, nàng liền vui vẻ rời đi, cũng không quên hôn lên trán hắn một cái.
Khi Lý Tố Như rời đi, cũng là lúc hắn ngồi bệt xuống ghế, thở dài một tiếng. Hắn còn đang phân vân không biết rằng nhận lại vị mẫu thân này là đúng hay sai.
Đúng lúc đó, thì tiếng mở cửa phòng vang lên, Dương Diễm Vân liền từ trong phòng bước ra:
- Phong nhi. Nàng ta đi rồi sao.
- Ừm. Nàng ta đi rồi.
Nói tới đây, hắn liền giơ hai cánh tay lên, ôm lấy thân thể mềm mại của Diễm Vân, đặt nàng ngồi vào lòng hắn.
- Phong nhi, ngươi cũng thật là xấu xa.
- Ách. Cô cô. Sao người lại nói ta như vậy.
- Còn không phải sao, đến mẫu thân ngươi mà ngươi cũng dám có suy nghĩ đó. Còn không phải là tiểu bại hoại sao.
- A.
Dương Tử Phong khẽ a lên một tiếng rồi ngượng ngùng nói.
- Cô cô. Là người hiểu lầm rồi. Ta tuyệt không có ý đó. Chỉ là thân thể ta hiện tại đôi khi có bị mất kiểm soát một chút. Chuyện này ngươi cũng biết a.
- Hừ. Xảo biện.
- Mà ta bại hoại thì có sao chứ? Nếu không bại hoại, thì nàng có thể tình nguyện đến bên ta sao? Hắc hắc.
Nói tới đây, hắn liền khẽ lồng tay vào trong váy nàng mà xoa bên bờ mu đang căn tròn bên tròn chiếc quần lót trơn nhẵn kia. Hắn đã sớm cảm nhận thấy vị dấm chua trong lời nói của nàng, nên tốt nhất là cần phải đập tan những suy nghĩ ghen tuông ấy, để nàng ta yên tâm.
Diễm Vân thân thể đang ngồi trong lòng hắn thân thể khẽ run lên nhè nhẹ.
- Phong nhi. Không cho ngươi làm loạn. Ưmmm
Nàng vừa dứt lời, thì đôi môi đỏ mọng đã bị hắn mút lấy, bàn tay của hắn bên dưới đã luồn qua chiếc quần lót nhỏ xinh, tiến xuống xoa nhẹ lên hai mép l-n mềm mại rồi hai ngón tay thon dài mạnh mẽ móc vào trong.
- Ưm..
Diễm Vân liền rên nhẹ lên một tiếng, thân thể khẽ cong lên, hai cánh tay mềm mại liền vong qua cổ hắn siết lại thật chặt rồi đôi môi mềm mại hé ra, hung hăng đáp trả hắn, hai chiếc lưỡi mềm mại điên cuồng cuốn lấy mau, tận tình bú nuốt.
Hai ngón tay thon dài của hắn còn đang mải mê móc máy ở bên trong âm đạo của nàng đã bắt đầu bị các thớ thịt trong khe l-n mút chặt lấy. Những dòng dâm thủy cũng đã bắt đầu ứa ra, khiến bàn tay hắn dần trở nên ướt nhẹt.
Cảm thấy bị bó buộc bởi y phục trên người nàng, bàn tay còn lại của hắn liền nâng lên, dứt khoát lột đi chiếc váy dài trên cơ thể, để lộ ta thân hình phong mãn, mềm mại của nàng.
Có vẻ như do được hắn thường xuyên chăm sóc, khiến các bộ phận mẫn cảm trên thân thể nàng đã nảy nở thêm không ít.
Hắn tách ra khỏi đôi môi mềm mại ướt át của nàng, nhẹ nhàng hướng xuống chiếc cổ trắng ngần cắn nhẹ một miếng rồi hung hăng bú mút.
- Ưm. Phong nhi. Ngươi khiến cô cô thật dễ chịu.
Nàng vừa rên rỉ vừa xoa lên mái tóc rối bời của hắn, trên người, chiếc áo lót nhỏ xinh cũng liền bị hắn tháo xuống, giải phóng cho hai bầu vú căng tròn khẽ rung lên.
- Diễm Vân, thân thể của nàng thật đẹp, khiến ta mê mẩn đến chết mất.
Vừa dứt lời, hắn liền há mồm ngậm lấy một bâu đầu vú phiếm hồng đang cương cứng lên của nàng mà mút chùn chụt. Đồng thời bàn tay bên dưới cũng đã rút ra khỏi âm đạo của nàng rồi lột đi chiếc quần lót zen nhỏ nhắn, để mặc cho bên hai mép l-n dâm thủy đã bắt đầu ứa ra từng giọt, cực kỳ gợi dục.
Bất chợt, nàng liền tách miệng y ra khỏi bầu vú đang cương cứng lên của mình, rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười hỏi:
- Nó thật sự rất đẹp sao. Vậy ta sẽ mang cơ thể này dâng hiến cho ngươi, nguyện cả đời hầu hạ ngươi. Có chịu không không?
Tử Phong nghe tới đây thì phấn khích đến điên người, hắn liền lật mạnh, đem cả người nàng đặt nằm ngửa lên ghế sô pha rồi bắt đầu áp xuống, tận tình liềm lên hai mép môi đang sưng tấy, ướt át của nàng.
Chiếc lưỡi thon dài vừa liếm tới, mút đi những giọt dâm thủy đang ứa ra, Diễm Vân liền ưm lên một tiếng, bờ mông khẽ uốn cong lên như mời gọi hắn.
Chiếc lưỡi của hắn liền cuốn lên hạt le nhỏ xinh kia, để cái lỗ l-n nhỏ xinh bên dưới cho hai ngón tay hắn lại lần nữa tiến vào.
Bàn tay hắn bắt đầu dùng sức dập phành phạch vào hai mép môi mềm mại ấy, khiến bên trong âm đạo của nàng bắt đầu co thắt liên hồi, hạ thân run lên bần bật theo từng nhịp dập bàn tay của hắn.
Diễm Vân toàn thân run lên khe khẽ, những tiếng rên rỉ gợi tình bắt đầu cất lên, ánh mắt mê ly, hơi thở gấp gáp, hai bàn tay thon dài không ngừng xoa bóp hai bầu vú căng tròn phong mãn của mình.
Bất chợt, hai ngón tay hắn bất ngờ rút ra, hạ thể nàng khẽ oằn người lại, một dòng dâm thủy theo đó bắn thẳng ra ngoài, ướt hết cả phần ngực của hắn.
- Cô cô. Em bé của ngươi lại khóc nhè rồi.
Diễm Vân thần sắc ngượng ngùng xấu hổ, nhẹ nhàng nói:
- Vậy ngươi còn không mút lấy nó, để nó nín đi.
Tử Phong nghe vậy cười lên hắc hắc, chiếc lưỡi thon dài thô giáp của hắn liền vươn tới, tách ra hai mép l-n mềm mại đã nhoe nhoét dâm thủy mạnh mẽ tiến vào trong bú mút chùn chụt.
Hai ngón tay còn ướt đẫm dâm thủy kia của hắn tức khắc liền hạ xuống dưới xoa nhẹ lên lỗ nhị đỏ hồng chúm chím của nàng.
Diễm Vân liền cảm giác thấy buồn buồn tê dại nơi khu đít, liền vội thất thanh:
- Phong nhi. Đừng đút vào đó. Ta sẽ không chịu được mà ra mất. Ưm..ya.yayyaya
Nhưng nàng vừa dứt lời thì hai ngón tay của hắn đã dứt khoát đâm tọt vào trong, bắt đầu điên cuồng móc máy. Chỉ thấy Diễm Vân liền la lên một tiếng, cả thân thể cong lên đi hai ngón tay của hắn liên tục dập ten tét vào lỗ khị của nàng.
Cả người nàng chợt căng cứng, bờ mông đã sớm cong khỏi sô pha, liên tục hẩy hẩy, rồi từ trong âm đạo đang không ngừng co thắt, một dòng tinh khí bắn ra, xuyên qua hai mép l-n mềm mại, bắn thẳng ra ngoài, khiến cả khuôn mặt anh tuấn của hắn trong phút chốc ngập tràn tinh khí của nàng.
Thấy nàng đã lên đỉnh, điên cuồng xuất khí, hắn liền buông tha cho cái lỗ nhị nhỏ nhắn đáng thương kia mà thu tay về.
Sau một hồi co giật, xuất tinh điên cuồng, cuối cùng thân thể mềm mại của nàng cũng chịu dừng lại. Đưa mắt xuống nhìn lên khuôn mặt Tử Phong tràn đầy dâm khí, Diễm Vân bất chợt cười lên khúc khích.
- Phong nhi. Lại đây, để cô cô yêu ngươi.
Dứt lời, nàng liền ngồi dậy, trèo lên người hắn, hôn lên môi hắn đánh chụt, rồi liền dùng chiếc lưỡi mềm, liếm đi toàn bộ dâm khí của nàng trên khuôn mặt ấy.
Tử Phong cũng mặc kệ nàng, mông liền nhấc lên, tiện tay lột đi chiếc quần jeans và cả chiếc quần sịp bên trong, giải phóng cho con cc gân guốc đang cương cứng khó chịu.
Sau khi Diễm Vân liếm mút xong liền khẽ ngồi xuống đùi hắn, nàng bất ngờ a lên một tiếng, khi phát hiện ra con cc cương cứng của hắn vô tình đâm thẳng tới lỗ nhị của nàng.
Nàng liền ngại ngùng khẽ đánh lên vai hắn một cái:
- Tiểu dâm tặc, ngươi chọc vào đâu đó. Cái đó của ngươi to như vậy mà chọc vào đó, còn không khiến chỗ đó của ta nở hoa ra sao.
Tử Phong liền tỏ ra vô tội, nói:
- Cô cô. Ta thật không cố ý, nhưng bất quá cảm giác đó, thật là kích thích a. Hắc hắc.