Sau khi nghe thấy những lời nói tự đáy lòng của Diễm Vân, hắn mới nhận ra rằng, không ngờ nữ nhân này lại vì hắn mà phải suy nghĩ nhiều đến như vậy. Một niềm xúc động trào dâng lên trong lồng ngực, hắn liền ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng rồi hỏi nhỏ.
- Cô cô. Vậy ngươi muốn ta phải làm sao?
- Phong nhi. Dù sao thì Lý Tố Như cũng đích xác là mẫu thân của ngươi. Vậy sao ngươi không thử cho nàng cũng như chính bản thân ngươi một cơ hội?
- Ý ngươi là muốn ta tiếp nhận nàng ta? Ngươi không sợ nàng ta mang ta đi rồi, sẽ không thể trở lại sao?
- Hài tử ngốc. Nam nhân của ta là ai chứ. Ta tin tưởng hắn.
Nói tới đây, nàng liền ngắt nhẹ lên mũi hắn rồi cười lên khúc khích.
- Được rồi. Ta sẽ nghe ngươi. Nhưng có tiếp nhận nàng hay không, ta tuyệt không thể nói trước được.
- Việc đó thì tùy ngươi.
Nàng vừa dứt lời thì đã nhìn thấy hắn ở bên cạnh đang chăm chú nhìn nàng với ánh mắt đầy khát khao và chờ mong. Nàng liền khẽ thở dài một tiếng:
- Ôi. Tên tiểu nam nhân này, ta đến chết với ngươi mất.
Chỉ thấy hắn cười lên hắc hắc rồi hai thân hình trần trụi lại lần nữa quấn lấy nhau. Những âm thanh da thịt va chạm lại lần nữa vang lên khắp căn phòng, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc, những dòng tinh khí như mưa xuân vung vãi khắp nơi.
Xong xuôi, hắn liền đặt lên trán nàng một nụ hôn ấm áp đầy nhu tình rồi rời khỏi giường ấm, mặc lên y phục rồi lặng lẽ ra ngoài. Hắn muốn trở lại Long Đàm, chính xác hơn là Thông Thiên môn để tìm Mạc lão sư phụ giúp hắn giải quyết một số nan đề hiện tại.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, hắn liền bước vào căn cứ dưới lòng đất của Học viện Tân Long, đúng lúc này thì một nữ nhân xinh đẹp cũng đang đi ngược về phía hắn.
- Lệ lão sư, chào ngươi.
- Tử Phong. Ngươi tới đây làm gì? Chỗ ngươi cần tới chính là Long Đàm mới đúng.
- Ách. Lệ lão sư, ta là tới tìm sư phụ lão nhân gia, có chút việc muốn nhờ lão giúp đỡ.
- Thánh chủ? Hiện tại người đang bận, ngươi tuyệt đối không thể quấy rầy. Mau trở về đi.
Đúng lúc này thì một âm thanh già nua vang lên từ bên trong thông đạo.
- Vô Tình, mau để hắn vào đi.
- Vâng. Thưa Thánh chủ.
Dứt lời, nàng liền lườm hắn một cái rồi cũng không nói gì, bước nhanh ra ngoài.
- Lệ mỹ nhân này, thái độ như vậy là sao? Ta còn chưa có chọc ghẹo nàng a.
Xong rồi hắn cũng mặc kệ, tiến vào thông đạo tìm Mạc Thanh Thiên.
Lúc này, bên dưới pho tượng Lạc Long Thánh Quân, Mạc Thông Thiên đang đứng đó, ánh mắt đầy suy tư, phiền não.
- Đệ tử tham kiến sư phụ.
- Ừ. Tiểu tử ngươi càng ngày càng biết phép tắc rồi đó. Ha ha ha. Nói đi, ngươi vội tìm ta là có chuyện gì?
- À. Hôm nay đệ tử đến đây, thật muốn có chuyện muốn nhờ cậy sư phụ lão nhân gia ngài giúp đỡ.
- Hừ. Từ khi nào ngươi lại trở nên dài dòng như vậy. Rào trước đón sau, tuyệt không phải phong thái của bậc quân tử. Có chuyện gì mau nói.
- A. Thật ra việc ta muốn hỏi có liên quan đến nhiệm vụ đầu tiên của ta: Xâm nhập Triệu gia. Có phải vị Quân chủ kia đã sớm điều tra ra thân phận của ta. Nên có ý sắp xếp cho ta thực hiện nhiệm vụ này.
- Ngươi hỏi hay lắm, đúng là hắn đã điều tra gia chuyện đó, cũng sớm đoán được mẫu thân ngươi vị Lý tiểu thư kia sẽ tới tìm ngươi nên mới an bài như vậy.
- Vậy mục đích hắn muốn ta xâm nhập vào Triệu gia là vì chuyện gì?
- Vì chuyện gì ư? Có lẽ hắn muốn ngươi tìm giúp hắn một vật trong tay Triệu gia, còn việc thứ hai, có lẽ là giúp ngươi báo thù.
- Báo thù? Kẻ thù của ta ở trong Triệu gia sao? Ta chưa từng gây thù truốc oán với người. Làm gì có cừu nhân chứ? Chẳng lẽ, việc này có liên quan đến phụ thân ta?
Nghe hắn nói tới đây, Mạc Thông Thiên đang phủi tay lau đi những tàn hương dưới chân pho tượng liền dừng lại, ngưng thần nhìn hắn:
- Ngươi đã sớm biết chuyện này?
- Đệ tử không rõ, chỉ là mơ hồ cảm thấy sự việc năm xưa không có đơn giản như vậy.
- Vậy ai là người đã nói với ngươi? Họ đã nói những gì?
Tử Phong biết không thể giấu diếm liền thành thật mang chuyện Diễm Vân nói với hắn, kể lại cho Mạc lão nghe.
Xong, chỉ thấy lão nhẹ vuốt chòm râu bạc rồi chậm rãi nói:
- Cô cô ngươi nói không sai. Nhưng chỉ sợ là bản thân nàng ta cũng không thể biết được ẩn tình bên trong. Còn về chuyện này, lão phu cũng đã phái người điều tra qua, cũng có nắm được tám chín phần gì đó. Nếu ngươi có hứng thú như vậy, ta cũng sẽ cho ngươi biết.
Thì ra năm đó, Lý Tố Thu, Lý đại tiểu thư của Lý thị gia tộc, con gái của Lý Vân Long - Lý Thượng tướng - Tổng Tư lệnh Hải quân Bắc Việt là một nữ nhân tài mạo xuất chúng, được rất nhiều nam nhân trong thiên hạ muốn theo đuổi, trong đó Triệu Hồng Quân, Triệu đại thiếu gia của Triệu thị, con trai của Triệu Mạnh Hùng cũng chính là một trong số đó.
Nhưng nàng ta lại chẳng ưng ý một ai, cho tới khi gặp được Dương Tử Dật, một doanh nhân trẻ tuổi tài cao. Do mến mộ tài hoa của hắn nên nàng đã bất chấp sự phản đối của phụ thân Lý Vân Chiến mà lấy hắn. Nhưng thời gian qua mới được gần ba năm thì lại nghe tin công ty Phong Vân của Dương Tử Dật bị ép tới phá sản. Nguyên nhân tra ra được là do Triệu gia dùng thế lực của mình ép các ngân hàng cắt vốn, các doanh nghiệp đối tác liên tiếp hủy hợp đồng, khiến cho Phong Vân trong vòng một đêm phá sản, phụ thân ngươi cũng phải gánh chịu cả một món nợ khổng lồ. Sau đó Lý gia liền tới ra điều kiện với Lý Tố Như, chỉ cần nàng trở lại Lý gia, đồng ý kết hôn với Triệu Hồng Quân, Lý gia sẽ thay nàng giải quyết tất cả hậu quả cho Dương Tử Dật. Còn chuyện về sau này, có lẽ ta cũng không cần phải nói nữa.
Dương Tử Phong nghe tới đây thì thần sắc kinh hãi, phẫn nộ tới cực điểm.
- Thì ra là như vậy. Ha ha ha. Hay cho một liên minh Triệu Lý, hay cho một kế hoạch bức hôn hoàn hảo. Ha ha ha.
- Thật ra năm đó Lý lão cũng thực sự là có nỗi khổ riêng của mình. Nên cũng đành phải làm như vậy.
- Sư phụ. Người không cần nói nữa. Triệu gia, Lý gia liên minh hại Dương gia ta tan nhà nát cửa. Nếu ta không diệt bọn họ, thề không mang họ Dương.
Nhìn thần thái của hắn thập phần kích động, hai mắt đục ngầu, trán nổi gân xanh, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két rồi một luồng kình lực quái dị điên cuồng toả ra, quấn lấy thân thể cường tráng của hắn,
Mạc Thông Thiên thấy vậy liền cả kinh liền phất chưởng phóng tới.
- Bành...
Chỉ thấy chưởng phong của hắn như bài sơn đảo hải, phóng thẳng tới trước ngực của Tử Phong. Nhưng đúng lúc này, từ trong thân thể hắn cũng bộc phát ra một luồng kình lực phô thiên cái địa mạnh mẽ ngạnh kháng.
Mạc Thông Thiên khẽ cau mày, song chỉ điểm ra như chớp, nhắm thẳng tới các đại huyệt trên người hắn, phong bế lại toàn bộ chân khí trong người y.
Khi lão thu tay, cũng là lúc Dương Tử Phong thân tình ảm đạm, tứ chi vô lực, quỳ dạp xuống đất, miệng thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.
Mạc Thông Thiên cũng thở phù một hơi rồi tiến tới bắt mạch cho hắn, rồi một luồng kình lực nóng như lửa chậm rãi lưu chuyển khắp toàn thân thể y. Mạc lão hai mắt còn đang lim dim thì chợt trợn chừng vì kinh hãi khi thấy luồng hoả kình của mình đưa vào thân thể hắn liền vô thanh vô tức bị thôn phệ mất. Tình huống kinh dị nổi lên khiến lão không khỏi cả kinh, liền vận nội kình đưa một luồng chân khí tiếp tục xâm nhập vào thân thể hắn. Luồng kình lực này cường đại hơn gấp vài lần so với trước đó, khiến hắn có chút thống khổ rên lên hừ hừ. Nhưng đúng lúc này, khi hoả kình luân chuyển xuống tới đan điền của hắn thì ngay lập tức từ trong đó, một luồng hắc kình quỷ dị kia liền ập tới, hung hăng cắn nuốt hoả kình của lão. Trong bóng đen u tối đó, lão có thể thấy được một đôi nhãn long đục ngầu huyết lệ đang trợn tròn nhìn về phía lão.
Mạc lão thất kinh, vội thu tay về, rồi nhìn chằm chằm vào hắn:
- Tuyệt đối không thể nào. Tại sao có thể như thế chứ?
Thấy thần sắc của Mạc lão tái mét khiến hắn như cảm thấy có dự cảm không tốt, liền hỏi:
- Sư phụ. Gần đây đồ nhi thường xuyên bị kích động, mất đi lý trí, không thể kiểm soát nổi, lộ bản tính hung tàn. Đây rút cục là tại sao?
Nhưng lúc này, hắn chỉ thấy Mạc lão liên tục lẩm bẩm:
- Không phải lôi chủng sao? Sao lại biến hoá thành ra như vậy? Còn cặp long nhãn kia lại là thứ quái quỷ gì? Long..long..
Chỉ thấy lão lẩm bẩm đến đây rồi bất ngờ cười lên đầy phấn khích.
- Ha ha ha ha ha. Đúng là trời giúp Bắc Việt ta rồi. Ha ha ha ha.
- Phong nhi. Ngươi không cần lo lắng. Chỉ là do nguồn chân khí trong cơ thể ngươi quá cường đại, hiện tại thân thể ngươi còn yếu, chưa thể chế phục được nó. Nên nếu chưa đến thời khắc nguy cấp, ngươi tuyệt đối không được kích phát ra luồng chân khí này, tránh nguy hiểm đến tính mạng.
- Đồ nhi đã rõ.
Dương Tử Phong tuy chưa hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng nghe Mạc lão thần thái nghiêm trọng thì cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu nghe theo.
- Vậy còn nhiệm vụ ở Triệu gia, đệ tử cần phải làm những gì?
- Triệu gia, khi đã vào đó, ngươi nhất định phải tìm cho được một bức hoạ. Đó chính là Chân Long đồ. Vật này sau này có lẽ sẽ có ích rất lớn đối với ngươi.
- Chân Long đồ?. Đệ tử đã rõ.
- Được rồi. Nếu không có việc gì nữa, thì ngươi trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ta còn có chút việc phải làm.
- Vâng. Thưa sư phụ.
Dứt lời, hắn liền quay người rời đi. Chẳng mấy chốc đã ra khỏi Học viện Tân Long.