Nhưng hắn lại chẳng quan tâm gì đến ánh mắt đó của nàng, rồi bất ngờ hừ lên một tiếng, hai tay hắn tóm lấy hai chân nàng rồi kéo mạnh, khiến nàng lại sõng soài ra giường, đôi chân ngọc mạnh mẽ tách ra, để lộ ra hai mép môi đã ướt nhẹp, một dòng dâm thủy vẩn đục đang chảy dọc theo mép l-n của nàng xuống dưới lỗ nhị.
Tử Phong liền nhìn chằm chằm vào hai mép l-n đang ửng đỏ, sưng tấy lên kia của nàng với ánh mắt đầy thèm khát. Rồi bất chợt hắn liền xích dần người lại, lần nữa kê con cc lên giữa hai mép l-n mềm mại ấy mà thúc mạnh.
- Phịch...Ya.a.a.a.a.
Giờ phút này, hắn đã chẳng còn có ý thức muốn thương hoa tiếc ngọc, chỉ thấy con cc to lớn kia sau khi đâm kịch tới tận tử cung của nàng, điều đó khiến hắn được tận hưởng một cảm giác tê dần đầy sảng khoái, khiến hắn như bị kích thích đến điên cuồng, bờ mông khẽ nhấp, con cc lại một lần nữa nắc mạnh vào cái l-n có phần nhỏ bé đáng thương của nàng liên tục không ngớt. Những âm thanh bành bạch lại vang lên, kèm theo là những âm thanh gào rú thê lương của Diễm Vân.
- ya...Phong....ngươi..đ!t...chết...ta.......ư..ư..
- Phạch ...phạch...phạch...hự...hự...hự...
Theo từng cú dập của hắn, cả thân hình mềm mại của Diễm Vân như thể nảy lên từng hồi, hai bầu vú liên tục va đập vào nhau khiến hắn cảm thấy phấn khích vô cùng. Hắn lại cong người xuống, tai tay tóm lấy hai bầu vú căng tròn ấy rồi lại hung hăng vày vò, xoa bóp. Bên dưới hạ thân, chỉ thấy cơ bụng hắn liền tục co lại, con cc hắn như tuồi hết cỡ vào trong cái âm đạo ẩm ướt, nhỏ bé của Diễm Vân, khiến bờ mu căng tròn của nàng liên tục gồ lên cương cứng. Mỗi cú rướn của hắn lại khiến nàng gần như muốn ngừng thở, hai mắt trợn tròn, đôi môi há hốc, cả vùng bụng nhỏ như muốn trướng lên. Phải nói là một cảm giác sung sướng đê mê đến cực điểm.
Bất chợt, Diễm Vân liền nắm chặt lấy hai tay hắn rồi hét lên một tiếng thảm thiết, cả thân hình mềm mại khẽ gồng lên, rồi liên tục co giật liên hồi trên không trung, hai bên mép l-n bắt đầu điên cuồng co thắt như muốn siết chặt lấy con cc gân guốc của hắn không nhả. Lúc này bên trong âm đạo nhỏ bé vốn đã ươt đẫm dâm thủy của nàng, nay lại xuất hiện thêm một luồng dâm khí điên cuồng phun ra, khiến nó càng trở nên chật trội cương cứng.
Nhìn thấy nàng điên cuồng la hét khi lên tới đỉnh, mu l-n lại khẽ uốn cong lên khiến hắn không thể dừng lại được, con cc hắn lại lần nữa điên cuồng dập tới.
- Bạch bạch bạch bạch..
- Á.á.á.á.
Lần này cả bờ mông của nàng đã được hai bàn tay mạnh mẽ của hắn đỡ lên cao, khiến cái mép l-n ẩm ướt chìa ra đúng tầm đ!t của hắn, con cc sung sướng lao vào một cách cật lực, khiến hai bên mép l-n của nàng như muốn toét ra, kèm theo đó là những tia dâm khí bắn ra liên tục theo từng có đ!t nặng nề của hắn.
Diễm Vân thân thể cong lên trên không trung thì liên tục quằn quại không dứt, tiếng rên rỉ van xin vang lên không ngừng, cùng với đó là những tiếng khóc nấc lên từng hồi.
- Xin ngươi. Cô cô chết mất. A..ư..ư..á.á.á.
Rồi bất chợt, hắn liền rút hẳn con cc ra khỏi cái l-n đang sưng tấy lên của nàng, để thân thể nàng tự do run rẩy, điên cuồng xuất tinh ra ngoài. Đến khi tinh khí của nàng làm ướt đẫm một mảng ga giường lớn của hắn rồi mới dừng lại. Rồi thân thể nàng liền lịm đi, ánh mắt lim dim mơ hồ, hơi thở đứt quãng yếu ớt.
Thực ra không phải chỉ có duy nhất nàng phải chịu sự trà đạp điên cuồng của hắn, mà Lý Nguyệt Kỳ cũng là một trong số đó, chẳng qua chỉ là nàng xuất thân danh gia, thân thể được rèn luyện từ nhỏ, nên dẻo dai hơn mà thôi.
Tử Phong nhìn bộ dáng đã kiệt sức của Diễm Vân, trong lòng có chút không nỡ, nhưng trong người hắn, dục hoả còn đang điên cuồng thiêu đốt, không thể áp chế được.
Hắn liền lật thân thể mềm mại xụi lơ của nàng nằm úp xuống, rồi lấy gối kê cho hai bờ mông vểnh lên thật cao. Tư thế này của nàng thật là khiến hắn phấn khích. Bàn tay to lớn của hắn liền tát mạnh hai cái, khiến hai bờ mông vốn mịn màng trắng nõn của nàng chợt đỏ ửng lên. Rồi bất ngờ, trong miệng nàng lại phát ra một âm thanh rên rỉ đầy sung sướng.
Điều đó khiến hắn đắc ý cười lên ha hả, hắn tiến lại gần, lần nưã kê con cc lên giữa hai mép l-n đang sưng tấy lên kia, mạnh mẽ dập xuống.
- Bạch..bạch...bạch...bạch...bạch...
- Ư.ư. ư.ư.ư.ư
Chỉ thấy hai hòn bi của hắn liên tục va đạp lên bờ mông trắng nõn của nàng vang lên tanh tách. Lúc này Diễm Vân vốn đã kiệt sức, chỉ còn biết cắn môi chịu trận, để mặc con cc to lớn gân guốc của hắn liên tục tàn phá cái l-n nhỏ bé, đáng thương của nàng.
Rồi một lát sau, cuối cùng hắn cũng đã có cảm giác thoả mãn, hai bàn tay hắn liền đưa xuống nắm lấy hai bờ mông căng mịn của nàng bóp mạnh, rồi mạnh mẽ tách ra hai bên, khiến các thớ cơ trong âm đạo của Diễm Vân càng trở nên căng cứng, con cc hắn liền tăng tốc điên cuồng cắm vào. Tử cung nhỏ bé của nàng như muốn toét ra sau những cú thúc nặng nề của con cc hắn.
Rồi nàng hét lên một tiếng đầy khoái lạc trong vô thức.
- Phong nhi. Ta chết mất...sướng....ư..ư...ư..
Đúng lúc này thì hạ thân hắn cũng dừng lại để con cc hắn bắt đầu xuất tinh điên cuồng vào trong âm đạo đang trật cứng dâm khí của nàng, rồi hắn lại dập thêm hơn chục phát nữa, để con cc kia có thể phóng ra toàn bộ dương khí của hắn.
Khi thấy Diễm Vân đang oằn mình lên vì âm đạo đã căng cứng đến mức không chịu nổi nữa, hắn liền mạnh mẽ rút ra con cc to dài của mình, rồi một lần nữa lật ngược nàng trở lại.
Bàn tay thô giáp kia liền đặt lên trên hạt le đang cực kỳ nhảy cảm của nàng mà liên tục day mạnh.
- Ơ.ơ.a.a.a.a.ơ..
Chỉ thấy thân thể của nàng lại lần nữa cong vút lên, rồi hai mép l-n liên tục co bóp. Một dòng tinh dịch hỗn tạp liền bắn ra theo từng tia lớn, vương vãi khắp chiếc giường. Đến hơn một phút sau, mọi thứ mới dừng lại. Tử Phong liền để nàng nhẹ nhàng nằm xuống trong vòng tay mình rồi ôm chặt lấy nàng cùng chìm vào giấc ngủ.
Khoảng mấy tiếng sau, khi thân thể của hắn bắt đầu cảm thấy đói bụng, réo lên ùng ục khiến hắn tỉnh giấc. Hắn ngáp dài một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang xung quanh. Cả căn phòng của hắn đã trở thành một mớ hỗn độn sau cuộc kích tình điên dại của hắn.
Hắn nhìn lại Diễm Vân đang ôn nhu nằm trong lồng ngực của mình. Chỉ thấy nàng đã hai mắt mở to, long lanh như nước, nhìn hắn một cách say đắm, rồi nàng khẽ mỉm cười.
- Phong nhi. Ngươi tỉnh rồi sao.?
- Cô cô. Giờ là mấy giờ rồi. Mà người không ngủ sao?
- Ta cũng vừa mới thức dậy, thấy ngươi không sao là ta yên tâm rồi.
Diễm Vân thở dài một hơi khoan khoái rồi rúc lại vào trong lồng ngực hắn, mỉm cười đầy thoả mãn.
Hắn cũng nhẹ nhàng vuốt ve lên mái tóc của nàng rồi hỏi nhỏ:
- Cô cô. Có phải khi nãy ra đã rất điên cuồng không?
- A. Đúng vậy, Phong nhi. Gần đây có phải ngươi thấy có chỗ nào không khoẻ? Khi nãy, ánh mắt của ngươi thật đáng sợ? Làm người ta gần chết.
Nói đến đây, khuôn mặt nàng khẽ ửng hồng lên, ngại ngùng duyên dáng, khoé môi khẽ mỉm cười, không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt hắn.
- Ta cũng không biết nữa. Gần đây ta cảm thấy mình hễ bị kích động là sẽ bị mất kiểm soát, trở nên điên cuồng. Nhưng ta lại cảm thấy thân thể đặc biệt rất khoẻ mạnh, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì lớn.
Hắn nghĩ lại cảnh tượng ở quảng trường đêm qua, sau khi điên cuồng giao chiến với Mạc Thanh Thiên, rồi gặp lại Lý Nguyệt Kỳ, Diễm Vân các nàng liền sinh ra dị biến. Rồi hắn chợt a lên một tiếng.
- Không lẽ vì ta đã kích phát ra cỗ năng lực siêu nhiên kia, khiến cho thần trí bị mất kiểm soát. Nếu thật như vậy, thì nguyên nhân là ở đây rồi.
- Có lẽ thân thể ta còn chưa đủ cường đại, để có thể tiếp nhận nguồn năng lượng khổng lồ ấy.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, xem ra ta phải đi tìm Mạc lão sư phụ, nhờ người nghĩ cách mới được.
- À. Đúng rồi cô cô. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi?
- Chuyện gì ngươi mau nói đi?
- Thực sự thì sự tình 18 năm về trước của Dương gia chúng ta là như thế nào, có ẩn tình gì chăng?
- Phong nhi. Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn hỏi chuyện này?
Diễm Vân có chút bất ngờ, ngửa mặt lên nhìn hắn, đồng thời hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, như chờ câu trả lời về sự việc phát năm đó. Diễm Vân khẽ thở dài một tiếng rồi nói:
- Thật ra năm đó, ta còn đang là một sinh viên xa nhà, ca ca ta Dương Tử Dật cũng chính là phụ thân ngươi, vốn là một doanh nhân trẻ rất có tiềm năng, hắn đã dựa vào thực lực của mình xây dựng nên công ty Phong Vân vô cùng lớn mạnh lúc bấy giờ. Sau đó, hắn mới lấy mẫu thân ngươi chính là Lý Tố Như, rồi sinh ra ngươi. Nhưng cho đến khoảng hơn 1 năm sau thì nghe nói công ty của cha ngươi phát sinh dị biến phải tuyên bố phá sản. Lúc đó cha ngươi thống khổ gần như đã phát điên lên, nhưng sự việc tiếp theo đã khiến hắn rơi vào tuyệt vọng đó chính là vì mẫu thân ngươi đã để lại ngươi, rồi theo chân một người đàn ông khác. Đến mãi sau này ta cũng mới biết, người đó chính là Triệu Hồng Quân, đại thiếu gia của Triệu thị gia tộc nổi tiếng Thương Long lúc bấy giờ.
Tử Phong hắn vẫn luôn yên lặng, cho đến khi nghe nàng kể xong câu chuyện thì hẵn bỗng cau mày lại, mắt loé hàn quang rồi chợt cười lên ha hả.
- Hay lắm. Đi thật là hay. Ha ha ha.
Biết hắn trong lòng còn đang ghi hận Lý Tố Như, nên nàng cũng chẳng thể nói gì hơn.
- Phong nhi. Có lẽ nàng ta năm đó còn có điều khổ tâm khó nói. Dù sao chuyện cũng đã sớm qua rồi. Ngươi cũng không cần để tâm nữa. Nếu đại ca ta có linh thiêng, chắc hẳn hắn cũng không muốn thấy ngươi bị dày vò như vậy.
- Cô cô. Ngươi yên tâm, nam nhân của người là ai chứ. Chuyện cỏn con này làm sao làm khó được ta. Hắc hắc.
- Cái gì mà nam nhân của ta, không biết xấu hổ, tiểu lưu manh.
Diễm Vân giả vờ hờn dỗi, lườm hắn một cái rồi lại nói tiếp.
- Phong nhi. Vậy bây giờ ngươi tính sao?
- Binh đến tướng đỡ, có gì mà phải lo lắng chứ.
- Phong. Ngươi có thể nghe cô cô nói một lần được không?
- Được. Người nói đi.
- Phong nhi. Chúng ta từ Hà Bắc chạy tới kinh đô chỉ vì muốn lánh nạn, tìm người tương trợ, ta cũng biết Phong nhi ngươi cũng đã trở nên rất mạnh mẽ. Chỉ có điều Triệu thị ở kinh đô như mặt trời giữa trưa, tuy rằng ngươi không đồng ý nhận Lý Tố Như, nhưng cũng không cần phải trở mặt với họ. Dù sao thêm một bằng hữu cũng tốt hơn là một kẻ thù. Đợi đến khi ngươi thực sự có thể tự mình đứng vững thì chuyện sau đó, cô cô tuyệt đối không xen vào.