Vị phu nhân xinh đẹp kia sau khi nghe Diễm Vân giới thiệu như vậy, khuôn mặt liền có chút trắng bệch, thần sắc khẽ run lên. Nàng đúng là Triệu gia Nhị phu nhân Lý Tố Như, nhưng đồng thời cũng chính là vị mẫu thân đã biệt tích nhiều năm của Dương Tử Phong hắn.
- A. Thì ra chính là Triệu phu nhân đại giá quang lâm, Tử Phong thật là thất lễ, thất lễ. Ha ha.
Vẻ mặt hắn luôn nói cười hi hi ha ha nhưng hắn đâu biết rằng, một câu Triệu phu nhân kia lại như ngàn mũi dao đang đâm sau vào trái tim vị phu nhân này. Bất chợt nàng ta cố gắng mỉm cười rồi nói:
- Không cần. Tử Phong, ngươi cứ gọi ta một tiếng Lý a di là được rồi. Không cần khách sáo như vậy.
- Lý a di?
Nghe đến đây, đầu hắn liền oanh lên một tiếng, họ Lý, lại xuất thân ở kinh đô, chẳng lẽ chính là họ Lý kia, Tử Phong hắn liền lén liếc qua Diễm Vân, chỉ thấy nàng nhãn quang mờ mịt, thất thần đứng ngây ra đó, hắn có thể thầm khẳng định, những suy đoán trong đầu mình khả năng cao đã chính xác.
Bất chợt, hắn liền hít vào một hơi khí lạnh, rồi bật cười ha hả.
- Lý a di. Không thể nào, Triệu phu nhân, ta với người đâu phải họ hàng thân thích, với lại Tử Phong ta vốn sinh ra đã không có mẫu thân, thì làm sao có a di được, theo ta cứ nên gọi là Triệu phu nhân vẫn tốt hơn. Ha ha ha..
Dương Diễm Vân đứng bên cạnh, thấy hắn cuồng tiếu như vậy thì liền quát lớn.
- Phong nhi. Không được vô lễ.
Còn Lý Tố Như bên cạnh thì mặt mũi tái mét, thân thể không ngừng run lên, ánh mắt đã kéo lên một loạt sương mờ bao phủ.
- Diễm Vân, không sao, nếu hắn đã muốn gọi như vậy, thì cứ để hắn gọi vậy đi.
Nhìn thần thái của Lý Tố Như đột nhiên u sầu ảo não, hắn bỗng dưng cảm thấy chán ghét vô cùng. Hắn liền quay sang nói với Diễm Vân:
- Cô cô. Nếu Triệu phu nhân đã muốn tìm người tâm sự, người hãy tiếp nàng ta thật chu đáo. Phong nhi thấy trong người không được khoẻ, ta đi nghỉ trước, tránh làm mất hứng của hai người.
Dứt lời, hắn liền xoay người đi, đúng lúc đó, Lý Tố Như chợt đứng dậy khỏi sô pha:
- Khoan đã, Phong nhi. Ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi.
- Phong nhi? Triệu phu nhân, xin ngươi tự trọng, nếu để người ngoài nghe thấy ngươi gọi ta như vậy, họ sẽ lầm tưởng ta là con rơi của ngươi a. Đến lúc đó truyền về Triệu gia, thật sự là không tốt cho ngươi.
Lý Tố Như nghe hắn nói như vậy trong lòng liền nổi giận lôi đình, liền tiến tới, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
- Bazzz
Diễm Vân ở bên cạnh chứng kiến cảnh này thì lòng đau như cắt, nước mắt đã sớm tuôn trào. Nhưng kì lạ là Tử Phong hắn lại chẳng hề né tránh, một cảm giác đau dát truyền đến từ gò má, khiến hắn như tỉnh mộng, liền mỉm cười nói:
- Triệu phu nhân, ta kính ngươi là trưởng bối, một tát này coi như giáo huấn, ta xin nhận. Giờ thì xin ngươi về cho.
Ở bên kia, Lý Tố Như thần tình run rẩy, thập phần kích động, nàng không nghĩ tới mình lại ra tay đánh hắn.
Nàng liền lao tới, hai bàn tay nõn nà vuốt ve lên gò má đỏ ửng của hắn, rồi bật khóc nức nở.
- Phong nhi, ta không phải Triệu phu nhân gì cả, ta chính là Lý Tố Như , là mẫu thân của ngươi đây?
- Ha ha ha. Triệu phu nhân, ngươi thật tức cười, ở Hà Bắc có ai không biết, Dương Tử Phong ta sinh ra đã không có mẫu thân, phụ thân ta chỉ là một tên thương gia phá sản, nghiện ngập trong rượu chè bài bạc, đến cuối cùng phải chết nơi đầu đường xó chợ. Ta có tư cách gì mà dám nhận làm nhi tử của ngươi.
- Dương Tử Phong ta tuy rằng nghèo khổ, sớm mồ côi cha, nhưng cũng không cần ai thương hại. Triệu phu nhân, ngươi nghe rõ chưa.
Lý Tố Như nghe những lời nói tuyệt tình của hắn thì trái tim liền thắt lại từng cơn, thần tình đau khổ, thân thể run lên, khẽ níu vào thành ghế mới có thể đứng vững.
- Không. Phong nhi. Ngươi có phụ thân, cũng có mẫu thân, ta chính là mẫu thân của ngươi. Ta biết là ngươi rất hận ta, nhưng ngươi tuyệt không thể cự tuyệt không nhận ta. Ngươi hiểu không?
- Ta thật sự không hiểu, một kẻ quê mùa thất học như ta, có gì đáng để ngươi lợi dụng, mà năm lần bảy lượt muốn đến nhận ta. Được rồi. Mặc kệ ngươi là Triệu phu nhân hay là Lý Tố Như, ta đều không muốn gặp lại ngươi nữa. Mời ngươi đi cho.
Dứt lời, hắn liền xoay người, dứt khoát đi vào trong. Mặc kệ Lý Tố Như ở bên ngoài gào khóc:
- Không. Phong nhi. Ngươi mau quay lại, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
Diễm Vân ở bên cạnh, cũng lạnh lùng lau đi những giọt nước mắt kia, nhẹ nhàng nói:
- Triệu phu nhân, Phong nhi tính tình cứng cỏi, quật cường, nếu hắn đã không muốn, ngươi cũng không cần cố gượng ép hắn. Chuyện hôm nay, tạm dừng ở đây đi. Mời ngươi về cho.
- Diễm Vân, ngay cả muội cũng đối xử với ta như vậy sao. Thôi được, hôm nay ta sẽ đi, nhưng ta sẽ còn quay lại, cho tới khi Phong nhi chấp nhận người mẹ là ta. Ta sẽ tuyệt đối không bỏ cuộc.
- Vậy thì tùy ngươi. Ta sẽ không tiễn.
Lý Tố Như thần tình mệt mỏi, tâm trạng chán trường rời khỏi Royal city. Phía dưới cổng, một chiếc Cadillac đã đợi sẵn, một nữ thư ký liền vội chạy xuống, mở cửa xe để nàng tiến vào, rồi chiếc xe sang trọng cũng lặng lẽ biến mất giữa dòng người tấp nập.
Sau khi Lý Tố Như rồi đi, Diễm Vân liền đóng cửa rồi đi thẳng đến phòng của hắn. Thấy cửa không đóng, nàng liền lặng lẽ tiến vào. Nhìn thấy hắn khuôn mặt khẽ co lại, hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt đục ngầu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng liền hoảng sợ, chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Phong nhi. Xin lỗi ngươi, là ta không tốt.
- Xin lỗi, thật nực cười, Dương Diễm Vân, không ngờ đến bây giờ, cả người cũng dối gạt ta, tại sao, tại sao chứ?
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Diễm Vân thấy hắn nổi giận lớn tiếng với nàng, khiến khuôn mặt nàng liền trắng bạch, thân thể khẽ run lên, rồi bật khóc.
- Khóc. Ngươi khóc cái gì chứ? Người bị dối gạt là ta, đâu phải là ngươi chứ?
- Chỉ tại vì Tố Như nàng ta đã cho ta biết chuyện của ngươi đêm qua, ta thật sự rất lo lắng, nên ta nghĩ, nếu chỉ cần có Triệu gia lệ tiếng bảo hộ ngươi, thì ngươi sẽ được sống một cuộc sống an ổn ở kinh đô này. Vậy ta mới đồng ý với nàng ta, để nàng tới nhận ngươi. Tất cả là tại ta. Ta xin lỗi. Thật sự xin lỗi ngươi, Phong nhi. Hu hu hu.
Nói tới đây thì nàng đã không thể kiềm nén được cảm xúc mà bật khóc nức nở.
- Chỉ vì như vậy mà nàng muốn ta đầu nhập vào Triệu gia, nàng có biết Triệu gia là nơi nào không? Có phải nàng cũng khinh thường ta yếu đuối, không thể làm nên trò trống gì? Vậy được, để ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy, nam nhân của ngươi tuyệt không yếu đuối như ngươi tưởng tượng.
Dứt lời, xoạt một tiếng, chiếc áo sơ mi trên người hắn đã bị xé thành mấy mảnh, để lộ ra một thân hình cường tráng với loang lổ những vết thương chưa lành.
Diễm Vân thấy thần sắc hắn có chút trở nên điên cuồng thì liên tục lui lại phía sau, cho tới khi bất cẩn ngã nhào lên giường của hắn. Hắn từ từ bước tới bên nàng, đồng thời quần áo trên người cũng đã bị lột ra sạch sẽ.
Hắn đưa bàn tay xuống nắm lấy tà vát trước ngực nàng rồi xoẹt một tiếng, cả chiếc váy liền thân của nàng liền bị hắn một tay xé nát. Rồi nội y của nàng cũng nhanh chóng bị hắn lột sạch, để lộ ra một thân thể nữ tử mềm mại, kiều diễm, trần trụi gợi cảm vô cùng. Diễm Vân thấy hai mắt hắn đã trở nên đục ngầu, thần trí đã mất đi khống chế, nàng liền hoảng sợ ôm trầm lấy hắn, khóc thét lên:
- Phong nhi. Ngươi làm sao vậy, đừng làm cô cô sợ. Phong nhi. Hu hu.
Mặc cho nàng không ngừng khóc lóc, hắn như một con dã thú, vồ lấy chiếc cổ ngọc ngà của nàng mà hung hăng cắn mút, bàn tay thô giáp liên tục bóp chặt hai bầu vú nõn nà của nàng đến biến dạng.
Diễm Vân liền hét lên một tiếng đau đớn, rồi thân thể không ngừng dãy dụa như muốn thoát ra khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
- Cả nàng cũng muốn xa lánh ta. Tại sao? tại sao chứ?
Diễm Vân nghe thấy tiếng gầm rống thê lương của hắn, thì liền hoảng sợ, vội ôm trầm lấy hắn mà vuốt ve:
- Không. Phong nhi. Cô cô mãi luôn ở đây, mãi mãi bên cạnh ngươi. A..ư..ư.
Trong lúc nàng còn đang âu yến thân thể ướt đẫm mồ hôi của hắn, thì cái miệng tham lam của hắn đã trượt xuống, mạnh mẽ ngoạm một miếng thật lớn lên hau bầu vú no tròn của nàng mà cắn nuốt.
- Ya. Phong nhi. Đau..nhẹ chút đi. Ưm..a.a.a
Hắn vừa xoa bóp, vừa cắn nuốt khiến từ hai bầu vú của nàng liện tục truyền đến cảm giác đau đớn cùng tê dại, một cảm giác kích thích mà nàng chưa bao giờ được tận hưởng qua. Rồi thân thể nàng khẽ cong lên, hai bầu vú ngạo ngễ nhô cao để mặc hắn cắn nuốt tàn phá.
Những âm thanh rên rỉ thảm thiết bắt đầu vang vọng khắp căn phòng của hắn. Lúc này hạ thân hắn chợt như vô thức, con cc gân guốc kia như đang điên cuồng giống chủ nhân của nó, liên tục thúc mạnh vào vào đùi, vào bẹn rồi vào cả bờ mu trơn mịn của nàng. Diễm Vân thấy vậy, bàn tay nhỏ nhắn kia liền đưa xuống, nắm chặt lấy con cc gân to dài của hắn mà sục liên hồi.
- A.
Hắn rên lên một tiếng đầy khoái cảm, rồi dùng cặp mắt đục ngầu nhìn nàng như dã thú. Bất chợt, hắn liền chồm lên, cả người như ngồi lên trước bộ ngực sữa của nàng, hắn cầm tay tự sóc con cc lấy vài cái rồi đem cái đầu cc đã trơn bóng, rỉ nước kia đặt lên trước đôi môi mềm mại của nàng.
- Không...ưmmm..ummm.ưmmm
Nàng còn chưa kịp thét lên thì hắn đã nhấp mạnh một cái, cả con cc to dài kia đã cắm sâu vào trong cổ họng của nàng một cách không thương tiếc.
Diễm Vân đầu lắc liên hồi, đôi tay liên tục đánh mạnh lên thân thể như muốn ra hiệu để hắn dừng lại, vì con cc của hắn đã đ!t vào quá sâu trong cổ họng nàng, khiến nàng có chút ngạt thở.
Nhưng hắn vẫn chẳng chút quan tâm, vòng eo khẽ lắc, con cc hắn vẫn nắc mạnh không ngừng vào cái miệng nhỏ bé ấm áp ấy, cho tới khi hai bên khéo miệng, nước miếng của nàng đã liên tục chảy ra, theo từng cú dập của hắn. Bất ngờ, nàng giãy lên đành đạch, hai bàn tay hung hăng cào lên sống lưng hắn một cái rớm máu, hắn mới thanh tỉnh lại được một chút, liền vội rút con cc ướt nhoẹt ra khỏi miệng của nàng.
Diễm Vân vội vàng ngồi dậy, ho lên khụ khụ, cố nuốt xuống những thứ nước hỗn tạp trong miệng mình rồi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy đau đớn.