Thân thể Nguyệt Kỳ liên tục phải oằn mình lên để chống chịu từng cú đ!t của hắn, bờ mông liên tục lắc lơ như muốn tránh đi, không dám để con cc to lớn của hắn trực diện cắm sâu vào trong tử cung của nàng. Điều đó khiến hắn hơi khó chịu, hai bàn tay liền vươn tới, tóm mạnh lấy hai bầu vú của nàng rồi hung hăng xoa bóp thật mạnh, bên dưới hạ thể, con cc vẫn không ngừng dập xuống một cách điên cuồng.
Lý Nguyệt Kỳ bất chợt hai chân co lại, quắp chặt lên thân thể của hắn, thân hình cương cứng, miệng khẽ rú lên một tiếng thảm thiết rồi bật khóc nức nở, bờ mông liên tục co giật liên hồi, rồi một dòng dâm khí liên tục bắn ra tung toé theo từng cú đ!t của hắn, ướt cả một mảng lớn ra giường.
Chưa đến một phút sau, thân thể nàng lần nữa xụi lơ, mềm mại như bún, nằm dài xuống dưới, miệng không ngừng hổn hển:
- Phong, tha cho tỷ...ưm...ta chết mất. Yaaaaa
Sau lời rên rỉ cầu xin của nàng là một chàng dài những cú dập nút cán của hắn, sớm đã dày vò nàng đến kiệt sức, hắn liền cảm thấy thoả mãn, con cc cương cứng liền rút ra, đưa thẳng đến trước miệng nàng. Lý Nguyệt Kỳ như hiểu ý hắn, môi thơm mở rộng để hắn tự do nhét con cc to lớn của hắn vào, cùng với đó là những giọt dâm khí nhơ nhớp của nàng đang bám đầy xung quanh con cc hắn.
Nguyệt Kỳ liền cố hết sức bút nuốt, chiếc lưỡi thơm không ngừng quyện lấy đầu cc trơn bóng của hắn. Nhưng dường như điều đó còn chưa khiến hắn vừa ý, bất chợt eo hắn khẽ rung lên, con cc to lớn liên tục nhấp sâu vào trong cổ họng nàng, khiến khuôn mặt nàng trở nên nhăn nhó, hai hàng lệ liên tục tuôn ra.
Nhưng cũng chỉ nhấp thêm được vài cái, hắn liền cảm thấy thoả mãn, toàn thân buông lỏng để con cc gân guốc kia liên tục phóng những đợt dương khí đặc sệt vào sâu trong cổ họng nàng, nhiều đến nỗi Nguyệt Kỳ ra sức nuốt xuống ừng ực nhưng vẫn để nó khẽ trào ra hai bên khoé miệng.
Hắn nhẹ nhàng rút ra con cc đã ướt đẫm dương khí của mình và nước miếng, nhìn nàng rồi mỉm cười một cách thoả mãn.
- Nguyệt Kỳ, cám ơn ngươi.
Chỉ thấy Lý Nguyệt Kỳ toàn thân cuộn tròn lại mà quay lưng đi rồi bật khóc nức nở, không thèm nhìn mặt hắn.
Thấy vậy, Tử Phong hắn liền tiến tới, vòng tay qua eo thon, xiết chặt nàng vào lòng rồi hôn nhẹ lên vai nàng khẽ nói:
- Nguyệt Kỳ, nàng sao vậy? Không lẽ nàng cảm thấy hối hận?
Lý Nguyệt Kỳ nghe hắn nói vậy, thì liền ngưng khóc, xoay người lại nhìn hắn. Hồi lâu mới lên tiếng?
- Tử Phong, ngươi có yêu thích ta?
- Điều đó là tất nhiên, không lẽ nàng lại nghi ngờ ta?
- Vậy tại sao khi nãy, ngươi lại điên cuồng như vậy, có phải ngươi chỉ coi ta là công cụ để phát tiết dục vọng của mình?
- Nguyệt Kỳ, ta không có. Ta có thể thề với trời. Nếu ta thực sự có suy nghĩ đó, ta ra đường sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây.
- Vậy tại sao ánh mắt của ngươi lại trở nên đáng sợ như vậy, giống như là hung thú. Chẳng còn tính người.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, rồi nói:
- Điều đó bản thân ta cũng không rõ, ta chỉ biết từ khi ta bị thiên lôi đánh trúng thân thể ta đã khác rất nhiều. Có rất nhiều chuyện chính bản thân ta cũng không thể hiểu được. Ví dụ như là ..
Hắn cứ một mình lải nhải kể lại chuyện của mình mà chẳng hề hay biết trong vòng tay hắn, Lý Nguyệt Kỳ đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Đến trưa hôm đó, khi hai người còn đang ôm nhau ngủ thì chợt chuông cửa nhà chợt vang lên. Lý Nguyệt Kỳ liền theo phản xạ tỉnh dậy, với lấy chiếc áo ngủ khoác lên người rồi ra mở cửa.
Bất ngờ, phía bên ngoài là một nữ nhân thân hình cao dáo, ngũ quan xinh đẹp nhưng lại có vài phần hàn khí, thân mặc hắc y, nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười:
- Chào Lý tiểu thư?
Người tới không ngờ lại là Dương Nguyệt, một trong Long Vệ luôn đi theo bảo vệ Diễm Vân. Thấy nàng ta thần thần bí bí xuất hiện trước cửa nhà mình, Lý Nguyệt Kỳ liền cẩn thận hỏi:
- Cô là ai? Tìm ta có việc gì?
- A. Lý tiểu thư. Cô không cần đề phòng. Ta tuyệt không có ác ý. Ta đến chính là muốn tìm chủ nhân nhà ta??
- Chủ nhân nhà ngươi? Ngươi thật không nhận nhầm chứ?
- Đúng vậy. Chủ nhân nhà ta chính là Dương Tử Phong. Ta thật có chuyện quan trọng muốn báo cho hắn.
- Vậy ngươi đợi một lát.
Lý Nguyệt Kỳ thấy nàng không có vẻ nói dối, liền đóng cửa lại, quay vào phòng ngủ gọi Dương Tử Phong. Rồi lấy tạm một bộ quần áo mà nàng vốn mua định tặng cho Trần Long để cho hắn mặc vào. Vốn dĩ là nàng muốn cám ơn Trần Long vì ngày đó, hắn đã huy động bộ đội đặc chủng quân khu về Hà Bắc, giúp nàng dọn dẹp đống hỗn độn kia.
Tử Phong cũng chẳng để ý nhiều bởi dáng người của hắn với Trần Long không khác nhau là mấy, nên mặc vào cũng khá vừa vặn, hắn liền tiến ra phòng khách rồi gọi Dương Nguyệt tiến vào.
- Nói đi, cô đến tìm ta là có chuyện gì?
- Thưa chủ nhân, hôm nay ở nhà ngươi xuất hiện một vị khách đặc biệt nên phu nhân muốn ta tìm ngươi trở về.
- Vị khách đặc biệt sao? Là nam hay nữ? Ngươi biết nàng ta là ai không?
- Nàng ta là một vị phu nhân rất xinh đẹp, còn về thân phận nàng, ta còn chưa điều tra ra.
- Vậy được. Đợi một lát ta sẽ về cùng ngươi.
Dứt lời, hắn liền tiến vào phòng ngủ, nơi mà Lý Nguyệt Kỳ vẫn trong bộ váy ngủ, dựa lưng vào tường, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt mơ hồ.
Hắn liền chậm rãi bước đến, vòng tay qua eo thon, ôm chặt nàng vào ngực rồi đặt lên cổ nàng một nụ hôn nhẹ.
- Ngươi phải đi rồi sao?
- Đúng vậy, ở nhà có chuyện, ta cần phải trở về.
- Vậy khi nào ngươi mới trở lại đây?
- Sẽ rất nhanh thôi. Bất cứ khi nào nàng cần, ta đều sẽ xuất hiện.
- Ừm.
Chỉ thấy nàng khẽ xoay người lại, đôi môi mềm liền tìm đến môi hắn, đặt lên đó một nụ hôn triền miên không dứt.
- A.
Tử Phong bất ngờ kêu lên một tiếng rồi vội tách ra, bờ môi dưới của hắn liền xuất hiện một vệt máu tươi. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, bỗng dưng Lý Nguyệt Kỳ liền cười lên khúc khích.
- Tử Phong, ta muốn ngươi phải mãi nhớ đến ta.
Bất chợt, bộ dáng này, lời nói này đã khiến hắn bất giác nhớ tới một người, chính là nữ nhân đã khiến hắn trở nên điên cuồng vào đêm qua, Trịnh Tố Thu.
Hắn liền thở dài một tiếng rồi khẽ lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài. Đó cũng là lúc mà bên trong phòng ngủ, ánh mắt tinh quái, sắc xảo Lý Nguyệt Kỳ bất giác bị một màn sương mờ bao phủ, nhẹ nhàng nhắm lại.
Ngồi trên chiếc xa BMW của Dương Nguyệt, hai người chạy thẳng về phía Royal city. Cuối cùng khoảng hơn 1h trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng về tới nơi.
Dương Tử Phong khi bước xuống liền phóng thẳng về phía thang máy, leo thẳng lên tầng cao nhất của toà nhà.
- Ting.
Vân tay vừa quẹt, cánh cửa liền mở ra, hắn chậm rãi bước vào.
- Phong nhi. Ngươi về rồi sao.
Từ trong nhà, một thân ảnh nữ nhân mềm mại vội lao ra, ôm chầm lấy hắn, người đó không ai khác chính là Dương Diễm Vân. Chỉ thấy lúc này, trong mắt nàng đã hằn lên những tia máu, xem ra đêm qua, nàng chẳng hề chợp mắt một lát nào. Có lẽ bởi nàng đã quá lo lắng cho hắn.
- Cô cô. Đêm qua người không ngủ chút nào sao?
Hắn vừa nói, bàn tay vừa vòng qua, siết lấy vòng eo thon gọn của nàng vào lòng, bất giác Diễm Vân liền run lên, vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực hắn, khẽ liếc mắt vào trong như muốn nói:
- Ở bên trong còn có người.
Hắn liền nhớ tới việc này, chậm rãi bước vào phòng khách. Chợt hắn bất giác cả kinh, đây không phải vị phu nhân xinh đẹp mà thỉnh thoảng có ghé qua nhà hàng của hắn hồi ở Hà Bắc sao. Sao nàng ta lại ở đây? Chẳng lẽ chuyện quan trọng mà Diễm Vân muốn nói có liên quan đến nàng ta?
Hắn liền xoay người qua nhìn Diễm Vân như muốn nói chuyện này là như thế nào?
Diễm Vân nhất thời không biết nói sao, chỉ biết nhìn hắn rồi lại nhìn qua vị phu nhân xinh đẹp kia. Đúng lúc này thì vị phu nhân kia vốn đang ngồi yên lặng một bên nhìn hắn bỗng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhận ra ta chứ?
- Ách. Vị phu nhân này, không phải ngươi ở Hà Bắc sao? Sao tự dưng lại xuất hiện ở nhà ta thế này?
Nghe hắn nói vậy, vị phu nhân kia chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Thật ra là ta ở thủ đô, vốn là bằng hữu của Diễm Vân, nên khi có việc qua Hà Bắc mới thỉnh thoảng ghé vào thăm nàng.
- A. Ra là như vậy.
- Cô cô. Vậy sao người không giới thiệu vị phu nhân này đi?
Nghe hắn thúc giục, Diễm Vân liền thở dài rồi ấp úng đáp.
- Nàng ta chính là...chính là..Triệu phu nhân, một vị bằng hữu của ta.
- Triệu phu nhân? Triệu gia?
Hắn có chút bất ngờ rồi liền nhớ lại hình ảnh mỹ nữ lão sư Lệ Vô Tình và nhiệm vụ đầu tiệ của hắn, xâm nhập Triệu gia.
Thân thể Nguyệt Kỳ liên tục phải oằn mình lên để chống chịu từng cú đ!t của hắn, bờ mông liên tục lắc lơ như muốn tránh đi, không dám để con cc to lớn của hắn trực diện cắm sâu vào trong tử cung của nàng. Điều đó khiến hắn hơi khó chịu, hai bàn tay liền vươn tới, tóm mạnh lấy hai bầu vú của nàng rồi hung hăng xoa bóp thật mạnh, bên dưới hạ thể, con cc vẫn không ngừng dập xuống một cách điên cuồng.
Lý Nguyệt Kỳ bất chợt hai chân co lại, quắp chặt lên thân thể của hắn, thân hình cương cứng, miệng khẽ rú lên một tiếng thảm thiết rồi bật khóc nức nở, bờ mông liên tục co giật liên hồi, rồi một dòng dâm khí liên tục bắn ra tung toé theo từng cú đ!t của hắn, ướt cả một mảng lớn ra giường.
Chưa đến một phút sau, thân thể nàng lần nữa xụi lơ, mềm mại như bún, nằm dài xuống dưới, miệng không ngừng hổn hển:
- Phong, tha cho tỷ...ưm...ta chết mất. Yaaaaa
Sau lời rên rỉ cầu xin của nàng là một chàng dài những cú dập nút cán của hắn, sớm đã dày vò nàng đến kiệt sức, hắn liền cảm thấy thoả mãn, con cc cương cứng liền rút ra, đưa thẳng đến trước miệng nàng. Lý Nguyệt Kỳ như hiểu ý hắn, môi thơm mở rộng để hắn tự do nhét con cc to lớn của hắn vào, cùng với đó là những giọt dâm khí nhơ nhớp của nàng đang bám đầy xung quanh con cc hắn.
Nguyệt Kỳ liền cố hết sức bút nuốt, chiếc lưỡi thơm không ngừng quyện lấy đầu cc trơn bóng của hắn. Nhưng dường như điều đó còn chưa khiến hắn vừa ý, bất chợt eo hắn khẽ rung lên, con cc to lớn liên tục nhấp sâu vào trong cổ họng nàng, khiến khuôn mặt nàng trở nên nhăn nhó, hai hàng lệ liên tục tuôn ra.
Nhưng cũng chỉ nhấp thêm được vài cái, hắn liền cảm thấy thoả mãn, toàn thân buông lỏng để con cc gân guốc kia liên tục phóng những đợt dương khí đặc sệt vào sâu trong cổ họng nàng, nhiều đến nỗi Nguyệt Kỳ ra sức nuốt xuống ừng ực nhưng vẫn để nó khẽ trào ra hai bên khoé miệng.
Hắn nhẹ nhàng rút ra con cc đã ướt đẫm dương khí của mình và nước miếng, nhìn nàng rồi mỉm cười một cách thoả mãn.
- Nguyệt Kỳ, cám ơn ngươi.
Chỉ thấy Lý Nguyệt Kỳ toàn thân cuộn tròn lại mà quay lưng đi rồi bật khóc nức nở, không thèm nhìn mặt hắn.
Thấy vậy, Tử Phong hắn liền tiến tới, vòng tay qua eo thon, xiết chặt nàng vào lòng rồi hôn nhẹ lên vai nàng khẽ nói:
- Nguyệt Kỳ, nàng sao vậy? Không lẽ nàng cảm thấy hối hận?
Lý Nguyệt Kỳ nghe hắn nói vậy, thì liền ngưng khóc, xoay người lại nhìn hắn. Hồi lâu mới lên tiếng?
- Tử Phong, ngươi có yêu thích ta?
- Điều đó là tất nhiên, không lẽ nàng lại nghi ngờ ta?
- Vậy tại sao khi nãy, ngươi lại điên cuồng như vậy, có phải ngươi chỉ coi ta là công cụ để phát tiết dục vọng của mình?
- Nguyệt Kỳ, ta không có. Ta có thể thề với trời. Nếu ta thực sự có suy nghĩ đó, ta ra đường sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, chết không toàn thây.
- Vậy tại sao ánh mắt của ngươi lại trở nên đáng sợ như vậy, giống như là hung thú. Chẳng còn tính người.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, rồi nói:
- Điều đó bản thân ta cũng không rõ, ta chỉ biết từ khi ta bị thiên lôi đánh trúng thân thể ta đã khác rất nhiều. Có rất nhiều chuyện chính bản thân ta cũng không thể hiểu được. Ví dụ như là ..
Hắn cứ một mình lải nhải kể lại chuyện của mình mà chẳng hề hay biết trong vòng tay hắn, Lý Nguyệt Kỳ đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Đến trưa hôm đó, khi hai người còn đang ôm nhau ngủ thì chợt chuông cửa nhà chợt vang lên. Lý Nguyệt Kỳ liền theo phản xạ tỉnh dậy, với lấy chiếc áo ngủ khoác lên người rồi ra mở cửa.
Bất ngờ, phía bên ngoài là một nữ nhân thân hình cao dáo, ngũ quan xinh đẹp nhưng lại có vài phần hàn khí, thân mặc hắc y, nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười:
- Chào Lý tiểu thư?
Người tới không ngờ lại là Dương Nguyệt, một trong Long Vệ luôn đi theo bảo vệ Diễm Vân. Thấy nàng ta thần thần bí bí xuất hiện trước cửa nhà mình, Lý Nguyệt Kỳ liền cẩn thận hỏi:
- Cô là ai? Tìm ta có việc gì?
- A. Lý tiểu thư. Cô không cần đề phòng. Ta tuyệt không có ác ý. Ta đến chính là muốn tìm chủ nhân nhà ta??
- Chủ nhân nhà ngươi? Ngươi thật không nhận nhầm chứ?
- Đúng vậy. Chủ nhân nhà ta chính là Dương Tử Phong. Ta thật có chuyện quan trọng muốn báo cho hắn.
- Vậy ngươi đợi một lát.
Lý Nguyệt Kỳ thấy nàng không có vẻ nói dối, liền đóng cửa lại, quay vào phòng ngủ gọi Dương Tử Phong. Rồi lấy tạm một bộ quần áo mà nàng vốn mua định tặng cho Trần Long để cho hắn mặc vào. Vốn dĩ là nàng muốn cám ơn Trần Long vì ngày đó, hắn đã huy động bộ đội đặc chủng quân khu về Hà Bắc, giúp nàng dọn dẹp đống hỗn độn kia.
Tử Phong cũng chẳng để ý nhiều bởi dáng người của hắn với Trần Long không khác nhau là mấy, nên mặc vào cũng khá vừa vặn, hắn liền tiến ra phòng khách rồi gọi Dương Nguyệt tiến vào.
- Nói đi, cô đến tìm ta là có chuyện gì?
- Thưa chủ nhân, hôm nay ở nhà ngươi xuất hiện một vị khách đặc biệt nên phu nhân muốn ta tìm ngươi trở về.
- Vị khách đặc biệt sao? Là nam hay nữ? Ngươi biết nàng ta là ai không?
- Nàng ta là một vị phu nhân rất xinh đẹp, còn về thân phận nàng, ta còn chưa điều tra ra.
- Vậy được. Đợi một lát ta sẽ về cùng ngươi.
Dứt lời, hắn liền tiến vào phòng ngủ, nơi mà Lý Nguyệt Kỳ vẫn trong bộ váy ngủ, dựa lưng vào tường, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt mơ hồ.
Hắn liền chậm rãi bước đến, vòng tay qua eo thon, ôm chặt nàng vào ngực rồi đặt lên cổ nàng một nụ hôn nhẹ.
- Ngươi phải đi rồi sao?
- Đúng vậy, ở nhà có chuyện, ta cần phải trở về.
- Vậy khi nào ngươi mới trở lại đây?
- Sẽ rất nhanh thôi. Bất cứ khi nào nàng cần, ta đều sẽ xuất hiện.
- Ừm.
Chỉ thấy nàng khẽ xoay người lại, đôi môi mềm liền tìm đến môi hắn, đặt lên đó một nụ hôn triền miên không dứt.
- A.
Tử Phong bất ngờ kêu lên một tiếng rồi vội tách ra, bờ môi dưới của hắn liền xuất hiện một vệt máu tươi. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, bỗng dưng Lý Nguyệt Kỳ liền cười lên khúc khích.
- Tử Phong, ta muốn ngươi phải mãi nhớ đến ta.
Bất chợt, bộ dáng này, lời nói này đã khiến hắn bất giác nhớ tới một người, chính là nữ nhân đã khiến hắn trở nên điên cuồng vào đêm qua, Trịnh Tố Thu.
Hắn liền thở dài một tiếng rồi khẽ lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài. Đó cũng là lúc mà bên trong phòng ngủ, ánh mắt tinh quái, sắc xảo Lý Nguyệt Kỳ bất giác bị một màn sương mờ bao phủ, nhẹ nhàng nhắm lại.
Ngồi trên chiếc xa BMW của Dương Nguyệt, hai người chạy thẳng về phía Royal city. Cuối cùng khoảng hơn 1h trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng về tới nơi.
Dương Tử Phong khi bước xuống liền phóng thẳng về phía thang máy, leo thẳng lên tầng cao nhất của toà nhà.
- Ting.
Vân tay vừa quẹt, cánh cửa liền mở ra, hắn chậm rãi bước vào.
- Phong nhi. Ngươi về rồi sao.
Từ trong nhà, một thân ảnh nữ nhân mềm mại vội lao ra, ôm chầm lấy hắn, người đó không ai khác chính là Dương Diễm Vân. Chỉ thấy lúc này, trong mắt nàng đã hằn lên những tia máu, xem ra đêm qua, nàng chẳng hề chợp mắt một lát nào. Có lẽ bởi nàng đã quá lo lắng cho hắn.
- Cô cô. Đêm qua người không ngủ chút nào sao?
Hắn vừa nói, bàn tay vừa vòng qua, siết lấy vòng eo thon gọn của nàng vào lòng, bất giác Diễm Vân liền run lên, vội vàng giãy ra khỏi lồng ngực hắn, khẽ liếc mắt vào trong như muốn nói:
- Ở bên trong còn có người.
Hắn liền nhớ tới việc này, chậm rãi bước vào phòng khách. Chợt hắn bất giác cả kinh, đây không phải vị phu nhân xinh đẹp mà thỉnh thoảng có ghé qua nhà hàng của hắn hồi ở Hà Bắc sao. Sao nàng ta lại ở đây? Chẳng lẽ chuyện quan trọng mà Diễm Vân muốn nói có liên quan đến nàng ta?
Hắn liền xoay người qua nhìn Diễm Vân như muốn nói chuyện này là như thế nào?
Diễm Vân nhất thời không biết nói sao, chỉ biết nhìn hắn rồi lại nhìn qua vị phu nhân xinh đẹp kia. Đúng lúc này thì vị phu nhân kia vốn đang ngồi yên lặng một bên nhìn hắn bỗng lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn nhận ra ta chứ?
- Ách. Vị phu nhân này, không phải ngươi ở Hà Bắc sao? Sao tự dưng lại xuất hiện ở nhà ta thế này?
Nghe hắn nói vậy, vị phu nhân kia chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
- Thật ra là ta ở thủ đô, vốn là bằng hữu của Diễm Vân, nên khi có việc qua Hà Bắc mới thỉnh thoảng ghé vào thăm nàng.
- A. Ra là như vậy.
- Cô cô. Vậy sao người không giới thiệu vị phu nhân này đi?
Nghe hắn thúc giục, Diễm Vân liền thở dài rồi ấp úng đáp.
- Nàng ta chính là...chính là..Triệu phu nhân, một vị bằng hữu của ta.
- Triệu phu nhân? Triệu gia?
Hắn có chút bất ngờ rồi liền nhớ lại hình ảnh mỹ nữ lão sư Lệ Vô Tình và nhiệm vụ đầu tiệ của hắn, xâm nhập Triệu gia.