Lúc này, nàng chỉ muốn lấy hết dũng khí, buông bỏ mọi thứ mà chạy về phía hắn, nhào vào lòng hắn, nhưng nàng lại chẳng thể làm được.
- Tử Phong. Xin lỗi. Là ta có lỗi với ngươi.
Nàng liền dứt khoát bước nhanh lên lầu, trước những ánh mắt dò xét của Triệu Thiên Vũ đang ở bên cạnh dõi theo.
Đúng lúc này, bầu trời Thương Long liền nổi lên cuồng phong bão vũ, mưa rơi xối xả, sấm chớp ngập trời, từng tia chớp dữ tợn phóng qua, như muốn xé tan màn đêm u tối.
Xung quanh quảng trường, mọi người bắt đầu chạy tán loạn vì sự xuất hiện bất chợt của cơn mưa. Chỉ là trong tiếng sấm nổ vang trời, tràng cười thê lương kia vẫn còn chưa chấm dứt.
Đúng lúc này, giữa cơn mưa giông bão táp, một bóng người cao gầy trong bộ trang phục màu đen đã từ từ tiến lại bên cạnh hắn.
- Hắc hắc. Tiểu tử. Ngươi đã cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì hãy khóc đi, khóc lên rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Hắn lặng lẽ xoay người lại, nhìn bóng dáng người kia.
- Sư phụ.
Vẫn là bộ dáng có chút vô sỉ như lần đầu hắn gặp lão. Nhìn ánh mắt đầy huyết lệ của hắn, lão chỉ khẽ cười lên rồi vỗ vai:
- Phong nhi. Nữ nhân thiên hạ nhiều vô kể, ngươi cần gì vì tiểu nha đầu họ Trịnh kia mà đau khổ chứ?
Nghe lão nói vậy, hắn liền thấy có chút bất ngờ liền hỏi:
- Sư phụ. Ngươi biết nàng ta?
- Sao ta lại không biết được chứ. Nàng ta chính là Trịnh Tố Thu, con gái của Trịnh Thiên Từ - Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học Thái Bình Dương, không phải sao?
- Thì ra là vậy?
- Còn sao nữa, người ta là cành vàng lá ngọc, xinh đẹp diễm lệ, nổi tiếng là thiên tài. Nam nhân theo đuổi nàng ta không đến một vạn thì cũng tám ngàn, tên tiểu tử ngươi nhìn lại mình xem, ngươi dựa vào tư cách gì để theo đuổi nàng ta? Đồ đệ, ta khuyên ngươi nên bỏ đi. Tránh tự rước nhục vào thân.
- Đúng vậy, ta dựa vào cái gì chứ? Ha ha ha.
- Tiểu tử ngươi cười cái dắm. Ngươi biết vị hôn phu của nàng ta là ai không?
- Nàng ta đã đính hôn?
- Đúng vậy, sau khi từ Hà Bắc về, nàng ta đã lập tức đính hôn, ngươi biết kẻ đó là ai không? Đó chính là Triệu Thiên Vũ, đại thiếu gia của Triệu phủ, Triệu thị gia tộc ở Thương Long này cũng là gia tộc số một, số hai đó. Thử hỏi, ngươi dựa vào cái gì mà cạnh tranh với người ta.
- Ta không tin, không thể nào, ta không tin Tố Thu lại là người như vậy?
- Không tin, ngu ngốc, giờ nàng ta vào khách sạn với hôn phu rồi mà ngươi vẫn còn mơ tưởng hão huyền sao?.
- Sư phụ, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
- Hồ đồ, một nam nhân chỉ biết suốt ngày mê đắm nữ sắc, không có ý chí, vì một ả hồ ly tinh mà quên đi cả cừu hận giết cha. Ngươi đúng là một tên nghịch tử, một tên vô dụng.
Liên tục bị Mạc Thanh Thiên mắng chửi không thương tiếc, đả kích không ngừng khiến thần chí của hắn càng trở nên điên loạn, hắn liền hét lớn:
- Sư phụ, ngươi có thể sỉ nhục ta, mắng chửi ta, nhưng ta tuyệt đối không cho ngươi sỉ nhục nàng.
- Cả đời Mạc Thanh Thiên ta anh minh thần võ, không ngờ lại thu một tên tiểu đồ vô dụng, vong ơn phụ nghĩa, bất trung bất hiếu như ngươi. Vậy hôm nay hãy để lãi phu thay mặt Dương gia các ngươi, giáo huấn tên nghịch tử này.
- Mạc Thanh Thiên, lão dám doạ ta. Có giỏi thì đến đi. Xem ai sợ ai chứ.
- Nghé con không sợ cọp, vậy hôm nay lão phu sẽ giết chết ngươi.
Chỉ thấy Mạc Thanh Thiên gần lên một tiếng, kình lực thôi động lên tới đỉnh phong, thân hình loé lên trước mắt hắn, một chưởng phóng xuống.
Dưới kỳ chiêu của Mạc Lão, Tử Phong còn chưa kịp phản ứng, ngực đã trúng ngay một chưởng nặng tựa ngàn cân, thân thể bay ra hơn 20m, nặng nề rơi xuống, khoé miệng máu tươi trào ra.
- Đánh hay lắm.
Hắn liền gầm lên một tiếng, thân thể bật dậy, Kim Cang Bá Thể thôi động đến đỉnh phong, toàn thân thoắt ẩn như một bóng ma, phóng về phía Mạc lão, huyết trảo điên cuồng phóng ra.
- Tuyệt Sát Âm Phong trảo, công phu mèo cào.
Chỉ thấy Mạc lão phất tay, kiếm chỉ phóng ra, điểm ngay giữa lòng bàn tay hắn, hoá giải đi trảo kình, chân khẽ nhấc lên.
- Bành.
Tử Phong điên cuồng công kích, sơ hở lộ ra tứ phía, tiếp tục ăn ngay một cước như trời giáng của Mạc Lão, thân thể to lớn lại lần nữa bay đi, miệng liên tục thổ huyết.
- Grao.....
Lần này, hắn gào lên như một con mãnh thú, thân thể lần nữa phóng đến, Lý gia thoái pháp, liên miên bất tuyệt như cuồng phong loạn vũ, hung hăng đạp xuống.
- Long Đằng Chiến Thoái của Lý gia, có chút bản sự.
Mạc lão chỉ cười nhạt một tiếng, xong chỉ lần nữa phóng ra, chỉ kình sắc bén, liên tục điểm thẳng vào thoái cước của hắn.
- Cước pháp màu mè, tốc độ chậm chạp, sức mạnh có thừa cũng chẳng có tác dụng gì.
Tử Phong liền cảm thấy bàn chân liên tục bị trúng phải kiếm mang, cảm giác đau đớn truyền đến như xé nát lục phủ ngũ tạng, lập tức điên cuồng biến chiêu, song chỉ liền phóng ra.
- Dám dùng Vô Thượng kiếm đạo trước mặt lão phu, tự rước lấy nhục.
- Chíu..chíu...chíu... phập..phập
Kiếm chỉ giao phong, kiếm khí tung hoành đại sát bát phương, những giọt mưa như trút nước rơi xuống cũng bị kiếm khí chấn bạt đi nơi khác.
Giao phong chưa tới mười chiêu, đã thấy Tử Phong thân thể trúng liền hai kiếm, máu nhuộm đỏ cả tấm áo rách nát trên người, thân thể lại lần nữa phóng ra.
Dưới sự công kích điên cuồng của hắn, Mạc lão vẫn khí định thần nhàn, đứng yên tại chỗ, chưa hề rời đi nửa bước, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn rồi khẽ thở dài lắc đầu, như muốn nói:
- Ngươi đúng là một kẻ phế vật.
Điều đó như điên cuồng kích thích lên chiến ý trong cơ thể hắn. Hắn liền gào lên một tiếng:
- Mạc Thanh Thiên, ta còn chưa có bại, chiến đi.
Cách đó không xa, trên một căn phòng tối tại Night Dreams Hotel, một lão giả thân hình cao gầy, thần thái quắc thưỡc, uy thế mười phần lặng lẽ nhìn chiến cuộc bên dưới:
- Tên tiểu tử này, chiến ý của hắn, cũng thật điên cuồng a. Tố Thu, hắn có thể vì ngươi mà dám trở mặt với Mạc lão nhị, xem ra đối với ngươi cũng tình thâm nghĩa trọng đó chứ. Ha ha ha.
Đứng bên cạnh lão, một thân hình kiều diễm đang không ngừng run lên, lệ nóng tuôn trào mãnh liệt, hai mắt không rời chiến cuộc nơi quảng trường, nghẹn ngào lên tiếng:
- Thánh chủ. Xin người...xinh các người hãy buông tha cho hắn. Hu hu.
Lão nhân này không ai khác, chính là một vị sư phụ khác của hắn Thánh chủ của Chí Tôn Đạo: Mạc Thông Thiên.
- Tố Thu, muội không được hồ đồ, mọiiệc của Tử Phong, Thánh chủ đã có an bài, muội không cần quan tâm. Cứ làm tốt việc của mình đi.
- Vô Tình tỷ tỷ. Nhưng muội không thể..thật sự là không thể. Hu hu.
Lệ Vô Tình cũng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, lặng lẽ tiến đến ôm lấy nàng, tựa đầu vào vai mình.
- Xem ra, ta đã thật đánh giá thấp tên tiểu tử kia. Từ khi nào mà Thông Thiên Thánh nữ Trịnh Tố Thu của chúng ta, lại vì một tiểu tử như hắn mà trở nên hồ đồ như vậy rồi.
- Tên tiểu tử này thật muốn liều mạng rồi sao?
Lời nói của vị Thánh chủ kia vang lên, đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trên quảng trường lớn, Tử Phong chậm rãi đứng lên trong vũng máu, mắt loé hàn quang, hai tay phất nhẹ, hai cỗ đao kình, kiếm khí bất chợt xuất hiện, khí thế phô thiên cái địa. Khiến ngay cả Mạc Thanh Thiên vốn bình chân như vại, cũng thấy một tia áp bức.
- Hắn có thể cùng vận dụng cả Chí Tôn đao kình và Vô Thượng kiếm đạo. Điều này tuyệt đối không thể nào.
Trong thiên hạ này, còn có ai hiểu về hai bộ chí tôn vô thượng công pháp này hơn huynh đệ bọn lão. Nếu có thể dễ dàng song tu như vậy, thì bọn hắn đã sớm tu luyện lâu rồi. Đâu cần phải phân ra Chí Tôn đao và Vô Thượng kiếm chứ.
- Tiểu tử, hay lắm. Cuối cùng cũng khiến ta có chút kinh hỉ. Vậy còn không mau tới đây chịu chết.
Dứt lời, lão liền song chỉ cái thiên, một luồng kiếm khí chí cao vô thượng phóng lên trời đêm, tạo ra một vệt hào quang xuyên thẳng qua đám sương mù.
- Khí tức này là Vô Thượng kiếm đạo, tên Mạc thần côn kia lại muốn làm gì đây? Xem ra lại có thêm một kẻ ngu ngốc không may nào đó sắp đi đời a.
Trong các phủ đệ rộng lớn ở Thương Long, hàng loạt nhân vật phong vân cũng nhất thời bị uy áp của Vô Thượng kiếm đạo đánh động, thầm lắc đầu tiếc thay cho kẻ đáng thương nào đó khi gặp phải lão thần côn này.
Tử Phong hai mắt nhắm lại, ngưng thần quan sát cỗ kiếm đạo phô thiên cái địa kia, rồi bất ngờ hai mắt mở ra, loé lên hàn quang lạnh buốt, phóng thẳng về phía lão.
- Lão đầu tử, tiếp chiêu.
- Véo véo véo...
Hai cỗ đao mang kiếm khí tung hoành ngang dọc, chém thẳng về phía Mạc Thanh Thiên.
- Đến hay lắm.
Mạc Thanh Thiên cũng không hề do dự, một kiếm trảm ra như tịch diệt thương khung.
- Ầm.oành..oành...
Chỉ thấy ba luồng kiếm khí va chạm lẫn nhau, kinh thiên chấn địa, cả quảng trường rộng lớn liền bị uy lực của một kích này chấn lõm xuống một hố sâu. Mạc Thanh Thiên cũng bị uy thế của một chiêu này đẩy lùi lại hai bước mới dừng lại được.
Còn Tử Phong hắn thì thân như đạn pháo, bay thẳng ra ngoài quảng trường, thân đụng vào một chiếc BMW ven đường, khiến nó trở nên bẹp rúm.