Chương 65: Tâm ý Lý Nguyệt Kỳ

Mạc Thông Thiên từ xa nhìn thấy tràng cảnh này, liền khoái trí cười lên ha hả.

- Tiểu tử, khá lắm. Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của lão phu. Có điều trận chiến đã kết thúc rồi. Chúng ta cũng nên đi thôi.

- Tố Thu, ngươi yên tâm, tên tiểu tử kia là đồ đệ của lão phu, sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.

Thực ra lão đâu có biết, điều nàng lo lắng chính là sự việc ngày hôm nay, đã như một lưỡi dao vô hình, xuyên thấu vào tâm can hắn, cũng triệt để cắt đứt đi mối nhân duyên của hai người. Mãi mãi không còn cơ hội quay trở lại.

Đúng lúc này, lão Thánh chủ đột nhiên dừng bước, hai mắt ngưng trọng, thì thầm nói:

- Tên khốn này. Thật muốn liều mạng sao? Dám công nhiên sử dụng sức mạnh thần bí kia, hắn ngại mạng mình quá dài sao?

Quả như dự đoán của lão, bên dưới quảng trường, Tử Phong thân hình rách nát, người đầy thương tích, chậm rãi bước ra từ chiếc ô tô nát nhừ, toàn thân hắn bị một luồng hắc khí bao phủ, xen lẫn là những tia lôi điện phóng ra không ngừng, hai mắt hắn đã trở nên đỏ lừ, không hề còn một tia thân chí. Bất chợt, hắn gào lên một tiếng điên dại. Kình phong một lần nữa nổi nên, nội kình kì dị trong thân thể liền được thôi động không ngừng, tập trung lên cánh tay phải của hắn.

- Mạc lão đầu, muốn đi hãy tiếp một quyền của ta.

- Ách..

Mạc Thanh Thiên nhìn hắn nổi điên lên thì thần sắc có chút bất ngờ, khoé miệng nhếch lên sau đó là mắt hổ trợn tròn. Lão liền gào lên một tiếng:

- Tên khốn kiếp. Hôm nay lão tử phải đập chết ngươi.

Cũng chính vì nhận ra hắn đã liều mạng thôi động nguồn sức mạnh kỳ dị trong cơ thể kia, khiến lão thập phần phẫn nộ. Đúng là khi sư diệt tổ, tội đáng muôn chết mà.

Thoắt một cái, thân ảnh lão liền biến mất tại chỗ, rồi bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn.

- Lão đầu, đợi ngươi đã lâu.

Chỉ thấy một quyền của hắn đã đợi sẵn, uy thế oai nghiêm, thập phần bá đạo, toát lên một tia vương giả, bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn.

Mạc Thanh Thiên cũng không chậm, một chưởng kia phóng sau mà tới trước, thế như kinh đào hải lãng, tiếp lấy một quyền bá đạo của hắn.

- Ầm.mmmmmm

Âm thanh va chạm lần nữa khiến toàn trường rung động, chỉ là kết quả vẫn như vậy, Tử Phong toàn thân huyết hồng phun ra như mưa, cả người bị dư chấn bay vút đi.

Mạc Thanh Thiên cũng lùi lại lấy bước, bàn tay tê dần, miệng khẽ ép xuống một tia máu ngòn ngọt, thân thể phóng lên, đuổi theo hắn.

Thoắt một cái, chỉ thấy Mạc Thanh Thiên lần nữa một chưởng hạ xuống, cả người Tử Phong bị một chưởng của lão đánh lún sâu xuống nền gạch, đất đá vỡ vụn văng lên tứ phía.

Một hồi lâu, hắn mới bất chợt ho lên khụ khụ, máu tươi không ngừng tuôn ra, nghẹn ngào nói:

- Đa tạ ân sư cứu mạng. Đồ nhi bất hiếu.

Mạc Thanh Thiên chỉ còn biết nhìn hắn rồi thở dài một tiếng. Quả thực, nếu vừa rồi không phải một chưởng kia của lão, đã tán đi một thân nội kình hắc ám của, có lẽ giờ này hắn đã sớm bạo thể mà chết rồi.

- Ngươi nghe cho rõ đây, thế giới này thực lực mới chính là vương đạo, nếu ngươi không muốn bị người khác khinh thường, nếu ngươi muốn ôm mộng tưởng "tỉnh trưởng quyền thiên hạ, say nằm gối mỹ nhân" thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là ngươi phải trở thành kẻ mạnh, trở thành kiêu hùng một phương, đủ để khiến người người khiếp sợ. Nếu không sớm muộn cũng có một ngày, ngay cả nữ nhân của mình cũng sẽ bị người ta đoạt mất. Lúc đó, hối hận thì cũng đã quá muộn rồi.

- Đa tạ sư phụ. Đồ nhi xin ghi nhớ. Khụ khụ.

Dứt lời, lão liền ném cho hắn một lọ linh dược, rồi quay người bỏ đi.

- Dạy dỗ tên tiểu tử này, thật là mệt chết lão phu mà.

Lúc này, trận chiến đã chính thức chấm dứt, cũng là lúc mà xa xa phía cuối quảng trường, một chiếc Cadillac cũng lặng lẽ phóng đi trong đêm, bên trong chính là Triệu Thiên Vũ với ánh mắt loé lên sát khí nồng đậm thực muốn giết người.

Một lát sau, quảng trường liền trở lại với vẻ an tĩnh vốn có của nó, chỉ là ở phía trong, một nam tử trên thân thể tràn đầy vết thương đang bò ta từ đống bùn đất.

Đúng lúc đó, tiếng rú inh ỏi của xe tuần tra cảnh sát vang lên, một thân hình mềm mại trong bộ trang phục đặc cảnh liền bước xuống xe, tiến về phía bên cạnh hắn.

- Tử Phong. Sao lại là ngươi?

Người tới chính là Lý Nguyệt Kỳ, chỉ là nàng ta nhìn thấy kẻ đang thoi thóp là Dương Tử Phong thì thầm kêu lên sợ hãi, thân thủ tiểu tử này lợi hại như thế nào, nàng cũng đã được chứng kiến, không ngờ hiện tại hắn lại lâm vào tình trạng cửu tử nhất sinh như vậy, trong lòng liền cảm thâý đau thắt lại, nước mắt cứ vậy mà tuôn trào. Nàng vội quỳ sạp xuống, ôm lấy thân thể đầm đìa máu tươi của hắn gào lên.

- Tử Phong. Phong đệ. Ngươi sao rồi. Mau trả lời ta..Không.....

Tuy rằng trận chiến của hắn và Mạc lão đã sớm kết thúc, nhưng dư âm của nó đã sớm oanh động toàn Thương Long.

Trên tầng cao của Night Dreams, một nữ nhân thân hình mềm mại tựa không xương, đang đứng tựa vào cửa sổ, quan sát trận chiến kinh thiên bên dưới quảng trường, môi đào khẽ nhấp một ly rượu vang. Rồi bất ngờ lên tiếng:

- Hắc Thánh sứ, từ nay âm thầm giám sát nhất cử nhất động của tên tiểu tử này cho ta, cả những nữ nhân bên cạnh hắn, nếu có thể cứ bán cho hắn một mối nhân tình. Người này tương ai, ắt hữu ích với Thánh Cung ta.

- Vâng. Thưa chủ nhân.

Người lên tiếng chính là nữ nhân chuyên mặc hắc y, luôn bên cạnh ả như hình với bóng. Hắc Thánh sứ bí ẩn của Thánh Cung.

- Tỷ tỷ. Có phải người đánh giá tên tiểu tử này quá cao rồi không?

- Thái Thành, nếu ngươi có được nửa bản lĩnh như hắn, tỷ tỷ đây đã có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Ngươi nghe cho rõ đây, từ nay tuyệt đối không được kiếm hắn gây sự, mà còn phải tận lực tìm cách lôi kéo hắn về phía chúng ta, ít nhất là một bằng hữu cũng đã không tệ rồi.

- Được. Đệ nhớ rõ rồi.

Cùng vào đêm hôm đó, tại biệt phủ của Triệu thị. Một lão nhân hói đầu, thân mặc một bộ quân phục, thần thái uy nghi, bệ vệ hai mắt ngưng thần nhìn lên một màn hình lớn, sắc nét vô cùng khiến lão có cảm giác như đang trực tiếp chứng kiến trận chiến ở quảng trường Chiến Thắng khi nãy.

Khi Mạc lão rời đi, cũng là lúc màn hình dừng lại. Lão chậm rãi nhìn qua một nam tử trung niên, mày kiếm mắt sáng, thần thái nghiêm trang đang ngồi bên cạnh.

- Quân nhi. Ngươi thấy thế nào?

- Con chưa hiểu rõ ý của phụ thân?

- Là tên tiểu tử đó?

- Thứ con nhìn thấy chỉ là một thanh đao sắc bén, rất nguy hiểm.

Người vừa trả lời chính là Triệu Hồng Quân, gia chủ hiện tại của Triệu gia, cũng chính là cha của Triệu Thiên Vũ, con trai của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng: Đại tướng Triệu Mạnh Hùng, cũng chính là lão giả hói đầu kia.

Nghe Triệu Hồng Quân trả lời, Triệu Mạnh Hùng thập phần vừa ý cười lên ha hả.

- Mạc thị song hùng bọn hắn khổ tâm bồi dưỡng tên tiểu tử này, ngay cả Chí Tôn Đao kình, Vô Thượng kiếm đạo đều truyền hết cho hắn, không phải là bọn chúng muốn chĩa thanh đao này về phía Triệu gia chúng ta sao.

- Phụ thân nói rất đúng. Thật không ngờ tên phế vật Dương Tử Dật kia lại có thể sinh ra một tên nhi tử xuất sắc đến vậy.

- Quân nhi, không cần lo lắng, tuy tên tiểu tử này là một thanh đao sắc, nhưng đến cuối cùng kề lên cổ ai, còn chưa biết trước được.

- Phụ thân, ý của người là?

- Không phải Tố Như thê tử ngươi vẫn âm thầm theo dõi, chiếu cố hắn sao?

- A. Quân nhi đã hiểu. Con sẽ tức khắc an bài.

- Khoan đã. Ngươi hãy nói với Tố Như, chỉ cần hắn ta chịu đầu nhập vào Triệu gia, từ nay, hắn sẽ là nhị thiếu gia nhà họ Triệu, quyền lợi ngang với Thiên Vũ.

Nghe Triệu Mạnh Hùng nói vậy, Triệu Hồng Quân thầm thất kinh, không nghĩ tới phụ thân hắn lại chịu bỏ ra một cái giá lớn như vậy, để thu về tên tiểu tử kia.

- Ừm. Đi đi. Ta không muốn một thanh đao sắc bén như hắn, lại bị người khác cướp đi mất.

Sáng hôm sau, khi hắn đã tỉnh dậy thì giật mình chợt phát giác mình đang ở một căn phòng hoàn toàn xa lạ, xung quanh là một màu trắng toát, pha thêm một chút vàng kim khiến căn phòng trở nên ấm cúng vô cùng.

- Đây là đâu? Sao ta lại ở đây.

Hắn khẽ lắc mạnh cái đầu đang đau như búa bổ, chợt cửa phòng mở ra, từ bên ngoài, một nữ nhân dáng hình thon dài, eo thon ngực nở, khuôn mặt kiều diễm sắc xảo, nhẹ nhàng bước vào, trên tay còn đang bê một tô cháo hơi nóng bốc lên nghi ngút.

- Phong đệ. Ngươi tỉnh rồi sao?

- Nguyệt Kỳ tỷ tỷ. Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?

Lý Nguyệt Kỳ thấy hắn tỉnh dậy thì mừng rỡ vô cùng, vội đặt bát cháo lên bàn, chạy lại bên giường hắn.

- Ách. Nguyệt Kỳ. Tỷ chớ lại đây. Ta không có mặc đồ.

- A.

Lý Nguyệt Kỳ bỗng nhớ lại điều gì đó, gò má ửng hồng lên, ngoảnh mặt đi nơi khác, ngại ngùng nói:

- Đêm qua, đồ của ngươi là do ta lột sạch, ta là nữ nhân còn không ngại, ngươi ngại cái gì?

- Vậy đây là nhà của tỷ sao? Nhưng tại sao ta lại ở đây?

- Sao? Tỉnh lại ở trong nhà của ta, ngươi thấy không thoải mái sao?

- Ách. Không. Ta không có ý đó. Chỉ là thấy hơi bất ngờ chút.

- Có gì mà bất ngờ chứ. Nếu đêm qua không phải ta đi tuần tra vô tình bắt gặp, có lẽ giờ này tiểu tử ngươi đã sớm đi đầu thai rồi. Vậy mà tỉnh dậy, đến một câu cám ơn cũng không có. Ngươi đúng là một bạch nhãn lang mà.

Thấy vẻ mặt Lý Nguyệt Kỳ phụng phĩu có vẻ hờn dỗi, hắn liền cười lên ha hả, đành lảng tránh qua chuyện khác.

- Nguyệt Kỳ tỷ tỷ, đây là nhà tỷ, vậy Trần đại ca có ở nhà không? Sao ta không thấy hắn?

- Trần đại ca, ngươi muốn nói tới Trần Long sao, hắn đã sớm đi Hà Nam rồi. Nghe nói có một chuyện rất quan trọng ở đó?

- Mà ngươi hỏi vậy là có ý gì? Nhà ta thì có liên quan gì đến Trần Long?

- Ách. Không phải hai người là phu thê sao? Sao lại không ở cùng nhau rồi.

- Phu thê?

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt Lý Nguyệt Kỳ liền trở nên trắng bạch, ánh mắt phớt đỏ lên, lờ mờ hơi nước. Hồi lâu nàng mới thở dài một tiếng, nhỏ nhẹ nói:

- Ta với hắn, còn chưa chân chính là phu thê, vì sao lại có thể ở cùng nhau.

- Vậy xem ra hai người vốn là thanh mai trúc mã rồi. Quả thật rất xứng đôi a. Chúc mừng Nguyệt Kỳ tỷ tìm được một lang quân tốt.

Chỉ thấy bờ vai nhỏ của nàng khẽ run lên, hai bên gò má, lệ nóng đã tuôn trào, nàng quay qua hỏi hắn:

- Thật sự rất đẹp đôi sao? Vậy còn ta với ngươi, thì như thế nào đây? Sau từng đó chuyện, chẳng lẽ ngươi không hề có cảm tình với ta sao?

Câu hỏi thẳng thắn của Lý Nguyệt Kỳ khiến hắn có chút bất ngờ. Quả thực, phải nói ra những điều dối trá, không thật với lòng khiến hắn có chút bực bội. Hắn thở dài một tiếng, rồi mỉm cười nói:

- Nguyệt Kỳ tỷ tỷ, tỷ là cành vàng lá ngọc, xuất thân danh môn, dung nhan xuất chúng, có thể nói là văn võ toàn tài, một tên tiểu tử như ta, lấy tư cách gì mà nói chuyện ta với ngươi. Thật không phải là để thiên hạ chê cười sao.

Lời nói đầy hàm ý của nàng, khiến hắn vô tình nhớ lại một người, đó chính là Trịnh Tố Thu. Ngày trước ở Hà Bắc, chính nàng là người đã chủ động tiếp cận hắn, câu dẫn hắn, cho hắn nếm thử đủ loại mật ngọt của thế thái nhân tình. Nhưng đến thủ đô rồi thì sao chứ, đêm qua không phải hắn suýt chút nữa đã mất mạng vì nàng ta sao?

Chính vì vậy mà khi nhắc đến những thiên kim đại tiểu thư, xuất thân danh môn này, bất ngờ trong lòng hắn liền xuất hiện một chút thoái ý.

- Vậy sao? Thì ra ngươi là đang đem ta ra so sánh với Trịnh Tố Thu, người mà ngươi thầm thương trộm nhớ, vì nàng, ngươi cả mạng cũng không cần đó sao. Vậy ta hỏi ngươi, qua chuyện đêm hôm đó, còn cả ở siêu thị ngày hôm qua, ngươi coi ta là thứ gì? Ngươi mau nói đi.

Lý Nguyệt Kỳ nghe thấy những lời hắn nói thì bất chợt, lòng đau như dao cắt, khiến nàng không thể kiềm chế nổi nữa, liền gào lên.

- Nguyệt Kỳ tỷ. Nếu ta nói, ta vẫn luôn nhớ tới ngươi. Ngươi có tin không?

- A. Có phải ngươi đang thương hại ta? Tử Phong. Nguyệt Kỳ ta dám yêu dám hận, tuyệt không cần người khác thương hại.

Nói đến đây, nàng liền nổi giận, ủy khuất bước ra ngoài, nhưng đúng lúc đó thì một bàn tay khoẻ mạnh vươn tới, kéo tay nàng mạnh về phía sau, khiến cả thân thể nàng mất đi thăng bằng, ngã nhào lên người hắn.