Chiếc xe Cadillac lòng vòng quanh thành phố rồi bất chợt dừng lại ở một nơi. Đó chính là Dạp chiếu phim quốc gia.
- Dạp chiếu phim sao? Quả đúng là một địa điểm lý tưởng để hẹn hò mà.
Tử Phong ánh mắt như muốn giết người, môi khẽ cười lạnh. Khiến gã tài xế run lên như cày sấy. Sau khi nhận được tiền rồi vội vã phóng ra vút đi.
Hắn theo chân hai người kia nhanh chóng đi vào chung. Đến bên một quầy bán vé, hắn liền hỏi vị lễ tân xinh đẹp.
- Xin chào vị tỷ tỷ xinh đẹp này, không biết đêm nay các tỷ định cho chúng ta xem bộ phim gì đây?
Cô nàng nghe thấy vậy thì liền cười lên khúc khíc đầy duyên dáng.
- Vị khách nhân này. Đêm nay sẽ chiêú rất nhiều các bộ phim hay. Đây là lịch chiếu phim, mời quý khách lựa chọn.
- Vậy sao? À vậy ta muốn hỏi một chút, tỷ tỷ của ta khi nãy, nàng chọn phim nào vậy?
- Tỷ tỷ của ngươi, ta không có biết?
- À. Là một cô gái váy đen, tóc dài, đeo kính mà đi cùng một nam nhân toàn thân vest trắng như bạch mã hoàng tử vậy đó?
- À. Thì ra là bọn họ. Nàng là tỷ tỷ của ngươi sao. Thảo nào xinh đẹp như vậy. Được rồi, họ chọn bộ phim Tình yêu đầu tiên đang chiếu ở khu A đó.
- Vậy phiền tỷ tỷ cho ta một vé, gần họ một chút là được rồi.
- Được, phiền ngươi chờ một chút.
Nói xong, cô bé liền xoát lại một loạt vé rồi rút ra cho hắn một tấm với số ghế 26.
- Đa tạ tỷ tỷ. Hôm nay, tỷ thật sự rất đẹp a.
Dứt lời, hắn liền khẽ nháy mắt kèm theo tặng cho nàng một nụ hôn gió, rồi nhanh chân bước vào trong.
Hắn lặng lẽ tiến vào bên trong, ngồi xuống rồi nhìn sang xung quanh. Đúng là phim về chủ đề tình yêu nên thu hút rất nhiều các cặp tình nhân đến xem, tiếng nói cười thì thầm rồi những tiếng cười khúc khích vang lên. Tử Phong quan sát một lượt rồi cũng đã nhận ra hai thân ảnh phía trên hắn một hàng ghế.
Một nam nhân thì thầm nói nhỏ, tươi cười rạng rỡ, còn nữ nhân bên cạnh cũng thỉnh thoảng quay sang lườm yêu hắn một cái, rồi tựa vào vai hắn cười lên khúc khích.
Đến thời điểm này, trái tim của hắn dường như đã chết lặng đi, âm thanh ù ù vang lên bên tai, dường như tất cả mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng đến lạ thường, thậm chí, hắn còn nghe thấy nhịp đập của trái tim mình đang vang lên bình bịch. Ánh mắt như vô hồn dán chặt lên thân ảnh nữ nhân kiều diễm, xinh đẹp đang ngồi phía trước hắn kia.
- Đây chính là điều kinh hỷ, mà ngươi muốn dành cho ta sao? Trịnh Tố Thu, ngươi cũng thật là nhẫn tâm a.
Ánh mắt hắn bỗng dưng đỏ rực, bên trong hằn lên những tia máu, một luồng sương mờ từ từ dâng lên, bao phủ lấy cặp mắt vô thần của hắn, hai hàm răng nghiến chặt lại, bàn tay bóp chặt lên thành ghế, như muốn phát tiết ra những uất hận trong lòng, bất giác, từ trên khoé miệng, một vệt máu tươi từ từ chảy ra.
Một hồi sau, cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng đã giãn ra, ánh mắt đỏ lên đầy huyết lệ kia đã biến mất, thay vào đó mà một ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, cùng một nét tiếu ý kì dị.
Hắn liền lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài.
Lúc hắn rời đi, cũng là lúc trên hàng ghế phía trên, cô gái rời khỏi bờ vai vững chắc của nam nhân kia, tiếng cười nói vui vẻ cũng đồng thời biến mất. Nhận thấy điều khác lạ, Triệu Thiên Vũ liền quay qua hỏi:
- Tố Thu, nàng làm sao vây?
- Ta không sao, chỉ là trong người đột nhiên không được khoẻ, muốn về trước nghỉ ngơi một lát.
- Vậy để ta đưa nàng về.
- Ừm...
Vậy là hai người cũng đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi bước ra ngoài. Trong không gian u tối, dưới ánh đèn heo hắt của chiếc màn hình cỡ lớn, chỉ thấy khuôn mặt của Trịnh Tố Thu đã trắng bệch, chẳng còn chút huyết sắc nào, ánh mắt to tròn thông minh của nàng đã sớm ướt đẫm lệ mang.
Hai người đi thẳng xuống hầm để xe, rồi nhanh chóng chiếc Cadillac lại phóng ra ngoài.
Trịnh Tố Thu đưa mắt nhìn quảng trường Chiến Thắng rộng lớn, rồi nhìn qua một toà nhà cao ốc trang hoàng rực rỡ lung linh, Night Dreams - Một trong những khách sạn 5 sao lớn nhất, nổi tiếng Thủ đô Thương Long. Vì nó không những nằm ở vị trí đắc địa, còn là khu đất vàng của Thương Long, mà nó còn nổi tiếng bởi vì Nighrt Dreams chính là một trong những sản nghiệp của Thánh Cung, đệ nhất Long đầu thế giới nhầm Thương Long.
- Thiên Vũ, ta muốn vào trong nghỉ ngơi một lát.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Triệu Thiên Vũ chợn tròn nhìn hắn, suýt chút nữa muốn rớt cả ra ngoài.
- Tố Thu, nàng nói thật chứ?
- Không được sao.
- Không. Ý ta không phải như vậy. Vậy chúng ta liền vào trong.
Trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì, Tố Thu nàng có lẽ chẳng buồn nghĩ cũng đoán ra được, chỉ là nàng cũng không có ý bóc trần hắn, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài nhìn bầu trời Thương Long đang dần chuyển mây đen, ánh chớp loé lên phía chân trời.
Chiếc xe Cadillac của Triệu Thiên Vũ cũng không dừng lại ở cửa để nhân viên phục vụ đánh xe đi, mà hắn lại lái xe thẳng xuống tầng hầm, nơi để xe giành cho khách nghỉ qua đêm.
- Thật là tức cười mà. Ha ha ha ha ha ha.
Đúng lúc này, trên quảng trường đối diện Night Dreams bỗng dưng vang lên một tiếng cười thê lương, vang vọng cả bốn phương tám hướng, thu hút rất nhiều sự chú ý của khách nhân đang ngồi uống cafe bên đường.
Ở phía bên trong khách sạn, Trịnh Tố Thu đang khẽ nặng nề bước từng bước lên cầu thang. Khi nghe thấy tiếng cười thê lương bên ngoài vọng đến, thì nàng khẽ khựng người lại, đôi môi anh đào mím chặt, bàn tay ngọc ngà run lên, siết chặt lấy chiếc túi LV trong tay, ánh mắt khẽ nhắm lại, những giọt lệ long lanh bắt đầu rơi xuống lã chã. Lúc này, nàng chỉ muốn lấy hết dũng khí, buông bỏ mọi thứ mà chạy về phía hắn, nhào vào lòng hắn, nhưng nàng lại chẳng thể làm được.
- Tử Phong. Xin lỗi. Là ta có lỗi với ngươi.
Nàng liền dứt khoát bước nhanh lên lầu, trước những ánh mắt dò xét của Triệu Thiên Vũ đang ở bên cạnh dõi theo.
Đúng lúc này, bầu trời Thương Long liền nổi lên cuồng phong bão vũ, mưa rơi xối xả, sấm chớp ngập trời, từng tia chớp dữ tợn phóng qua, như muốn xé tan màn đêm u tối.
Xung quanh quảng trường, mọi người bắt đầu chạy tán loạn vì sự xuất hiện bất chợt của cơn mưa. Chỉ là trong tiếng sấm nổ vang trời, tràng cười thê lương kia vẫn còn chưa chấm dứt.
Đúng lúc này, giữa cơn mưa giông bão táp, một bóng người cao gầy trong bộ trang phục màu đen đã từ từ tiến lại bên cạnh hắn.
- Hắc hắc. Tiểu tử. Ngươi đã cười đủ chưa? Nếu đủ rồi thì hãy khóc đi, khóc lên rồi sẽ thấy nhẹ lòng hơn.
Hắn lặng lẽ xoay người lại, nhìn bóng dáng người kia.
- Sư phụ.
Vẫn là bộ dáng có chút vô sỉ như lần đầu hắn gặp lão. Nhìn ánh mắt đầy huyết lệ của hắn, lão chỉ khẽ cười lên rồi vỗ vai:
- Phong nhi. Nữ nhân thiên hạ nhiều vô kể, ngươi cần gì vì tiểu nha đầu họ Trịnh kia mà đau khổ chứ?
Nghe lão nói vậy, hắn liền thấy có chút bất ngờ liền hỏi:
- Sư phụ. Ngươi biết nàng ta?
- Sao ta lại không biết được chứ. Nàng ta chính là Trịnh Tố Thu, con gái của Trịnh Thiên Từ - Viện trưởng Viện nghiên cứu Khoa học Thái Bình Dương, không phải sao?
- Thì ra là vậy?
- Còn sao nữa, người ta là cành vàng lá ngọc, xinh đẹp diễm lệ, nổi tiếng là thiên tài. Nam nhân theo đuổi nàng ta không đến một vạn thì cũng tám ngàn, tên tiểu tử ngươi nhìn lại mình xem, ngươi dựa vào tư cách gì để theo đuổi nàng ta? Đồ đệ, ta khuyên ngươi nên bỏ đi. Tránh tự rước nhục vào thân.
- Đúng vậy, ta dựa vào cái gì chứ? Ha ha ha.
- Tiểu tử ngươi cười cái dắm. Ngươi biết vị hôn phu của nàng ta là ai không?
- Nàng ta đã đính hôn?
- Đúng vậy, sau khi từ Hà Bắc về, nàng ta đã lập tức đính hôn, ngươi biết kẻ đó là ai không? Đó chính là Triệu Thiên Vũ, đại thiếu gia của Triệu phủ, Triệu thị gia tộc ở Thương Long này cũng là gia tộc số một, số hai đó. Thử hỏi, ngươi dựa vào cái gì mà cạnh tranh với người ta.
- Ta không tin, không thể nào, ta không tin Tố Thu lại là người như vậy?
- Không tin, ngu ngốc, giờ nàng ta vào khách sạn với hôn phu rồi mà ngươi vẫn còn mơ tưởng hão huyền sao?.
- Sư phụ, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
- Hồ đồ, một nam nhân chỉ biết suốt ngày mê đắm nữ sắc, không có ý chí, vì một ả hồ ly tinh mà quên đi cả cừu hận giết cha. Ngươi đúng là một tên nghịch tử, một tên vô dụng.
Liên tục bị Mạc Thanh Thiên mắng chửi không thương tiếc, đả kích không ngừng khiến thần chí của hắn càng trở nên điên loạn, hắn liền hét lớn:
- Sư phụ, ngươi có thể sỉ nhục ta, mắng chửi ta, nhưng ta tuyệt đối không cho ngươi sỉ nhục nàng.
- Cả đời Mạc Thanh Thiên ta anh minh thần võ, không ngờ lại thu một tên tiểu đồ vô dụng, vong ơn phụ nghĩa, bất trung bất hiếu như ngươi. Vậy hôm nay hãy để lãi phu thay mặt Dương gia các ngươi, giáo huấn tên nghịch tử này.
- Mạc Thanh Thiên, lão dám doạ ta. Có giỏi thì đến đi. Xem ai sợ ai chứ.
- Nghé con không sợ cọp, vậy hôm nay lão phu sẽ giết chết ngươi.
Chỉ thấy Mạc Thanh Thiên gần lên một tiếng, kình lực thôi động lên tới đỉnh phong, thân hình loé lên trước mắt hắn, một chưởng phóng xuống.
Dưới kỳ chiêu của Mạc Lão, Tử Phong còn chưa kịp phản ứng, ngực đã trúng ngay một chưởng nặng tựa ngàn cân, thân thể bay ra hơn 20m, nặng nề rơi xuống, khoé miệng máu tươi trào ra.
- Đánh hay lắm.
Hắn liền gầm lên một tiếng, thân thể bật dậy, Kim Cang Bá Thể thôi động đến đỉnh phong, toàn thân thoắt ẩn như một bóng ma, phóng về phía Mạc lão, huyết trảo điên cuồng phóng ra.
- Tuyệt Sát Âm Phong trảo, công phu mèo cào.
Chỉ thấy Mạc lão phất tay, kiếm chỉ phóng ra, điểm ngay giữa lòng bàn tay hắn, hoá giải đi trảo kình, chân khẽ nhấc lên.
- Bành.
Tử Phong điên cuồng công kích, sơ hở lộ ra tứ phía, tiếp tục ăn ngay một cước như trời giáng của Mạc Lão, thân thể to lớn lại lần nữa bay đi, miệng liên tục thổ huyết.
- Grao.....
Lần này, hắn gào lên như một con mãnh thú, thân thể lần nữa phóng đến, Lý gia thoái pháp, liên miên bất tuyệt như cuồng phong loạn vũ, hung hăng đạp xuống.
- Long Đằng Chiến Thoái của Lý gia, có chút bản sự.
Mạc lão chỉ cười nhạt một tiếng, xong chỉ lần nữa phóng ra, chỉ kình sắc bén, liên tục điểm thẳng vào thoái cước của hắn.
- Cước pháp màu mè, tốc độ chậm chạp, sức mạnh có thừa cũng chẳng có tác dụng gì.
Tử Phong liền cảm thấy bàn chân liên tục bị trúng phải kiếm mang, cảm giác đau đớn truyền đến như xé nát lục phủ ngũ tạng, lập tức điên cuồng biến chiêu, song chỉ liền phóng ra.
- Dám dùng Vô Thượng kiếm đạo trước mặt lão phu, tự rước lấy nhục.
- Chíu..chíu...chíu... phập..phập
Kiếm chỉ giao phong, kiếm khí tung hoành đại sát bát phương, những giọt mưa như trút nước rơi xuống cũng bị kiếm khí chấn bạt đi nơi khác.
Giao phong chưa tới mười chiêu, đã thấy Tử Phong thân thể trúng liền hai kiếm, máu nhuộm đỏ cả tấm áo rách nát trên người, thân thể lại lần nữa phóng ra.
Dưới sự công kích điên cuồng của hắn, Mạc lão vẫn khí định thần nhàn, đứng yên tại chỗ, chưa hề rời đi nửa bước, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn rồi khẽ thở dài lắc đầu, như muốn nói:
- Ngươi đúng là một kẻ phế vật.
Điều đó như điên cuồng kích thích lên chiến ý trong cơ thể hắn. Hắn liền gào lên một tiếng:
- Mạc Thanh Thiên, ta còn chưa có bại, chiến đi.
Cách đó không xa, trên một căn phòng tối tại Night Dreams Hotel, một lão giả thân hình cao gầy, thần thái quắc thưỡc, uy thế mười phần lặng lẽ nhìn chiến cuộc bên dưới:
- Tên tiểu tử này, chiến ý của hắn, cũng thật điên cuồng a. Tố Thu, hắn có thể vì ngươi mà dám trở mặt với Mạc lão nhị, xem ra đối với ngươi cũng tình thâm nghĩa trọng đó chứ. Ha ha ha.
Đứng bên cạnh lão, một thân hình kiều diễm đang không ngừng run lên, lệ nóng tuôn trào mãnh liệt, hai mắt không rời chiến cuộc nơi quảng trường, nghẹn ngào lên tiếng:
- Thánh chủ. Xin người...xinh các người hãy buông tha cho hắn. Hu hu.
Lão nhân này không ai khác, chính là một vị sư phụ khác của hắn Thánh chủ của Chí Tôn Đạo: Mạc Thông Thiên.
- Tố Thu, muội không được hồ đồ, mọi việc của Tử Phong, Thánh chủ đã có an bài, muội không cần quan tâm. Cứ làm tốt việc của mình đi.
- Vô Tình tỷ tỷ. Nhưng muội không thể..thật sự là không thể. Hu hu.
Lệ Vô Tình cũng bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, lặng lẽ tiến đến ôm lấy nàng, tựa đầu vào vai mình.
- Xem ra, ta đã thật đánh giá thấp tên tiểu tử kia. Từ khi nào mà Thông Thiên Thánh nữ Trịnh Tố Thu của chúng ta, lại vì một tiểu tử như hắn mà trở nên hồ đồ như vậy rồi.
Chiếc xe Cadillac lòng vòng quanh thành phố rồi bất chợt dừng lại ở một nơi. Đó chính là Dạp chiếu phim quốc gia.
- Dạp chiếu phim sao? Quả đúng là một địa điểm lý tưởng để hẹn hò mà.
Tử Phong ánh mắt như muốn giết người, môi khẽ cười lạnh. Khiến gã tài xế run lên như cày sấy. Sau khi nhận được tiền rồi vội vã phóng ra vút đi.
Hắn theo chân hai người kia nhanh chóng đi vào chung. Đến bên một quầy bán vé, hắn liền hỏi vị lễ tân xinh đẹp.
- Xin chào vị tỷ tỷ xinh đẹp này, không biết đêm nay các tỷ định cho chúng ta xem bộ phim gì đây?
Cô nàng nghe thấy vậy thì liền cười lên khúc khíc đầy duyên dáng.
- Vị khách nhân này. Đêm nay sẽ chiêú rất nhiều các bộ phim hay. Đây là lịch chiếu phim, mời quý khách lựa chọn.
- Vậy sao? À vậy ta muốn hỏi một chút, tỷ tỷ của ta khi nãy, nàng chọn phim nào vậy?
- Tỷ tỷ của ngươi, ta không có biết?
- À. Là một cô gái váy đen, tóc dài, đeo kính mà đi cùng một nam nhân toàn thân vest trắng như bạch mã hoàng tử vậy đó?
- À. Thì ra là bọn họ. Nàng là tỷ tỷ của ngươi sao. Thảo nào xinh đẹp như vậy. Được rồi, họ chọn bộ phim Tình yêu đầu tiên đang chiếu ở khu A đó.
- Vậy phiền tỷ tỷ cho ta một vé, gần họ một chút là được rồi.
- Được, phiền ngươi chờ một chút.
Nói xong, cô bé liền xoát lại một loạt vé rồi rút ra cho hắn một tấm với số ghế 26.
- Đa tạ tỷ tỷ. Hôm nay, tỷ thật sự rất đẹp a.
Dứt lời, hắn liền khẽ nháy mắt kèm theo tặng cho nàng một nụ hôn gió, rồi nhanh chân bước vào trong.
Hắn lặng lẽ tiến vào bên trong, ngồi xuống rồi nhìn sang xung quanh. Đúng là phim về chủ đề tình yêu nên thu hút rất nhiều các cặp tình nhân đến xem, tiếng nói cười thì thầm rồi những tiếng cười khúc khích vang lên. Tử Phong quan sát một lượt rồi cũng đã nhận ra hai thân ảnh phía trên hắn một hàng ghế.
Một nam nhân thì thầm nói nhỏ, tươi cười rạng rỡ, còn nữ nhân bên cạnh cũng thỉnh thoảng quay sang lườm yêu hắn một cái, rồi tựa vào vai hắn cười lên khúc khích.
Đến thời điểm này, trái tim của hắn dường như đã chết lặng đi, âm thanh ù ù vang lên bên tai, dường như tất cả mọi thứ xung quanh trở nên yên ắng đến lạ thường, thậm chí, hắn còn nghe thấy nhịp đập của trái tim mình đang vang lên bình bịch. Ánh mắt như vô hồn dán chặt lên thân ảnh nữ nhân kiều diễm, xinh đẹp đang ngồi phía trước hắn kia.
- Đây chính là điều kinh hỷ, mà ngươi muốn dành cho ta sao? Trịnh Tố Thu, ngươi cũng thật là nhẫn tâm a.
Ánh mắt hắn bỗng dưng đỏ rực, bên trong hằn lên những tia máu, một luồng sương mờ từ từ dâng lên, bao phủ lấy cặp mắt vô thần của hắn, hai hàm răng nghiến chặt lại, bàn tay bóp chặt lên thành ghế, như muốn phát tiết ra những uất hận trong lòng, bất giác, từ trên khoé miệng, một vệt máu tươi từ từ chảy ra.
Một hồi sau, cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng đã giãn ra, ánh mắt đỏ lên đầy huyết lệ kia đã biến mất, thay vào đó mà một ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, cùng một nét tiếu ý kì dị.
Hắn liền lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài.
Lúc hắn rời đi, cũng là lúc trên hàng ghế phía trên, cô gái rời khỏi bờ vai vững chắc của nam nhân kia, tiếng cười nói vui vẻ cũng đồng thời biến mất. Nhận thấy điều khác lạ, Triệu Thiên Vũ liền quay qua hỏi:
- Tố Thu, nàng làm sao vây?
- Ta không sao, chỉ là trong người đột nhiên không được khoẻ, muốn về trước nghỉ ngơi một lát.
- Vậy để ta đưa nàng về.
- Ừm...
Vậy là hai người cũng đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi bước ra ngoài. Trong không gian u tối, dưới ánh đèn heo hắt của chiếc màn hình cỡ lớn, chỉ thấy khuôn mặt của Trịnh Tố Thu đã trắng bệch, chẳng còn chút huyết sắc nào, ánh mắt to tròn thông minh của nàng đã sớm ướt đẫm lệ mang.
Hai người đi thẳng xuống hầm để xe, rồi nhanh chóng chiếc Cadillac lại phóng ra ngoài.
Trịnh Tố Thu đưa mắt nhìn quảng trường Chiến Thắng rộng lớn, rồi nhìn qua một toà nhà cao ốc trang hoàng rực rỡ lung linh, Night Dreams - Một trong những khách sạn 5 sao lớn nhất, nổi tiếng Thủ đô Thương Long. Vì nó không những nằm ở vị trí đắc địa, còn là khu đất vàng của Thương Long, mà nó còn nổi tiếng bởi vì Nighrt Dreams chính là một trong những sản nghiệp của Thánh Cung, đệ nhất Long đầu thế giới nhầm Thương Long.
- Thiên Vũ, ta muốn vào trong nghỉ ngơi một lát.
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Triệu Thiên Vũ chợn tròn nhìn hắn, suýt chút nữa muốn rớt cả ra ngoài.
- Tố Thu, nàng nói thật chứ?
- Không được sao.
- Không. Ý ta không phải như vậy. Vậy chúng ta liền vào trong.
Trong đầu hắn lúc này đang nghĩ gì, Tố Thu nàng có lẽ chẳng buồn nghĩ cũng đoán ra được, chỉ là nàng cũng không có ý bóc trần hắn, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài nhìn bầu trời Thương Long đang dần chuyển mây đen, ánh chớp loé lên phía chân trời.
Chiếc xe Cadillac của Triệu Thiên Vũ cũng không dừng lại ở cửa để nhân viên phục vụ đánh xe đi, mà hắn lại lái xe thẳng xuống tầng hầm, nơi để xe giành cho khách nghỉ qua đêm.
- Thật là tức cười mà. Ha ha ha ha ha ha.
Đúng lúc này, trên quảng trường đối diện Night Dreams bỗng dưng vang lên một tiếng cười thê lương, vang vọng cả bốn phương tám hướng, thu hút rất nhiều sự chú ý của khách nhân đang ngồi uống cafe bên đường.
Ở phía bên trong khách sạn, Trịnh Tố Thu đang khẽ nặng nề bước từng bước lên cầu thang. Khi nghe thấy tiếng cười thê lương bên ngoài vọng đến, thì nàng khẽ khựng người lại, đôi môi anh đào mím chặt, bàn tay ngọc ngà run lên, siết chặt lấy chiếc túi LV trong tay, ánh mắt khẽ nhắm lại, những giọt lệ long lanh bắt đầu rơi xuống lã chã.