Sau khi rời khỏi căn phòng lớn, hai người liền tiến vào trong thông đạo, thông qua chiếc thang máy khi nãy, tiếp tục xuống dưới.
- Tinh tinh.
Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, lần này đập vào trước mắt hắn là một cánh rừng nguyên sinh vô cùng rộng lớn, khiến hắn thập phần hoảng hốt.
- Rừng nguyên sinh tồn tại dưới lòng đất, điều này tuyệt đối không thể nào.
Hắn liền quay lại nhìn về phía sau, chiếc cửa thang máy đã đóng lại, chìm sâu vào trong núi đá. Hắn ngước mắt lên, chỉ thấy một vách núi cao vạn trượng. Xem ra là hắn đã ra khỏi khu kiến trúc dưới lòng đất kia. Đây mới chính là nơi huấn luyện thực sự của Tiềm Long Quân.
Lệ Vô Tình nhìn vẻ mặt kinh hãi của hắn thì khẽ hài lòng mỉm cười. Không phải khi nãy ngươi còn rất ngưu bức sao.
Rồi nàng dẫn hắn đi sâu vào trong rừng nguyên sinh. Hắn thấy một cảm giác vô cùng nhỏ bé và lạ lẫm trong thế giới này, thậm trí, hắn còn cảm thấy liên tục bị thứ gì đó theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Hắn liền khẽ nhắm mắt lại, thần thức phóng ra, thận trọng quan sát.
- A.
Hắn bất giác a lên một tiếng, thì ra khu rừng này vẻ bề ngoài vốn tưởng rằng là rừng nguyên sinh chưa từng được khai phá, nhưng bên trong lại ẩn chứa khá nhiều thứ hay ho. Hắn có thể thấy được những chiếc camera nhỏ xíu trên những tán cây đại thụ, những đường hầm sâu dưới lòng đất, những kho đạn dược, vũ khí, quân dụng, xe tăng, đạn pháo, trực thăng, lều trại..vvv. Tất cả đều đã được ngụy trang tới mức thiên y vô phùng, nếu chỉ dùng mắt thường, tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Đúng lúc này, bước chân hắn khẽ dừng lại, kình khí liền ngưng tụ, bao phủ toàn thân, Kim Canh Bá Thể cũng được thôi động bởi vì hắn cảm nhận thấy từ phía sau một luồng sát ý ngập trời đang phóng tới. Một thanh nhuyễn kiếm thập phần sắc bén phóng thẳng tới sau gáy của hắn.
Kiếm quang loé lên, còn cách hắn chưa đầy năm phân, hắn liền nghiêng đầu qua một bên, tránh thoát một kiếm, tả thủ liền vung về phía sau, phóng ra một chưởng.
- Bành...
Chỉ thấy thân ảnh hắc y nhân kia ngực trúng một chưởng của hắn, cả người như đạn pháo, bay ra hơn 10m, đụng phải một thân cây lớn rồi rụng xuống.
- Khốn kiếp.
Tiếng thét gầm vang, một nam nhân thân hình cao lớn bất ngờ nhô ra từ trong một tảng đá, quyền phong bá đạo, lao thẳng tới hắn. Tử Phong cũng không chậm, thân ảnh loé lên, Lý gia thoái pháp liền tung ra, liên miên bất tuyệt.
- Phành.. phành..phành..
Quyền cước giao phong, tên nam nhân to xác kia nháy mắt liên tục trúng liền vài cước, cả thân hình to lớn bay ngược về sau.
Đúng lúc này thì trong rừng dậm, liên tục hơn 20 thanh ám khí, với đủ loại hình thù liên tục phóng tới.
- Dùng ám khí trước mặt ta. Nực cười.
Hắn liền phất tay một cái, hơn mười chiếc Phong Tình luân liền phóng ra.
- Keng..keng..keng...keng...
Hơn hai mươi thanh ám khí kia va phải Phong Tình luân của hắn thì liền nát bấy, nguyệt luân thế không dừng lại phóng thẳng về phía bụi rậm.
- A. Cẩn thận.
Lệ Vô Tình thân ảnh liền biến mất tại chỗ, thoắt cái đã hiện ra phía trước bụi rậm, bàn tay mềm mại đưa lên, một chưởng phóng ra.
- Phá...
Chỉ thấy mười thanh nguyệt luân kia gặp phải chưởng kình của nàng liền bị chấn văng lại, liên tục cắm sâu lên mấy gốc cây gần đó.
- Tất cả dừng tay cho ta.
Tiếng quát của nàng vang lên, tất cả bốn phía đều nhất thời bị chấn nhiếp, liên tục những thân ảnh từ từ hiện lên từ trong các bụi cây, mỏm đá, thảm cỏ,.. thậm chí còn có kẻ vỗ vỗ lên chân hắn:
- Huynh đệ. Ngươi đang đạp lên người ta a.
- Ách.
Chỉ trong nháy mắt, gần 10 người đã đã xuất hiện trước mặt Lệ Vô Tình, mấy kẻ mới xuất thủ đánh lén hắn cũng nằm trong số đó. Bọn họ hàng ngũ chỉnh tề, nhất thời hô vang:
- Bái kiến Lệ lão sư.
Tử Phong âm thầm đánh giá bọn họ một lượt, nhất là tên nam nhân to xác kia, cả tên hắc y nhân đã ám sát hắn, bọn họ đều trúng trọng chiêu của hắn, nhưng dường như không hề có thương tổn gì lớn.
- Tiềm Long Quân, quả thật là danh bất hư truyền.
- Dương Tử Phong, còn không mau qua đây.
Nghe Lệ Vô Tình gọi, hắn liền lững thững bước qua. Nhìn bộ dáng thong thả của hắn, nàng liền hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi nghe rõ đây, hắn chính là Dương Tử Phong, thành viên cuối cùng trong tiểu đội số 9 của các ngươi. Từ nay các ngươi cần phải rèn luyện, chiếu cố lẫn nhau thật tốt, biết chưa?
- Rõ. Thưa lão sư.
- Được rồi. Các ngươi tự luyện tập tiếp đi. Tử Phong, ngươi đi theo ta.
Dứt lời, đám người kia liền tản đi, trong số đó không ít người thầm quay lại lặng lẽ quan sát, đánh giá hắn.
Lệ Vô Tình liền tiếp tục dẫn hắn đi vào trong rừng sâu. Khi đến trước một thạch động thì mới dừng lại.
Nàng khẽ gõ nhẹ lên tảng đá bên cạnh, phiến đá dần từ từ tách ra, để lột ra một bộ bàn phím mật mã. Nàng liền bấm một dãy số kì lạ.
- Ầmmmmm
Cánh cửa đá liền từ từ mở ra, hai người liền tiến vào bên trong. Thật không ngờ bên trong thạch động, lại hoàn toàn khác hẳn với thế giới hoang dã bên ngoài. Đây rõ ràng là một căn nhà tiện nghi, đầy đủ các thiết bị tiện nghi hiện đại, quầy rượu, cà phê, tủ lạnh, đèn chiếu sáng,...không hề thiếu một thứ gì.
- Đây. Là nơi ở của ta.
- Ách.
Nghe nàng lên tiếng, thì hắn chợt giật nảy mình. Thì ra đây chính là nơi ở của nàng, nhưng một mình nàng ta ở đây, không khỏi quá nhàm chán sao. Kể ra cũng đúng, nơi đây quả thật có chút rất hợp với thần thái của nàng. Nhưng nàng dẫn ta tới nơi ở của mình là có ý gì đây? Không lẽ là nàng đã nhìn trúng ta? Hắc hắc.
- Dâm tặc, vô sỉ. Còn không mau theo ta.
Nhìn thấy ánh mắt lấp loé dâm quang của hắn, làm sao nàng lại không nhận ra suy nghĩ trong đầu hắn được chứ.
Dương Tử Phong thấy dâm ý của mình bị nàng phát giác, liền có chút xấu hổ, đi theo nàng lên tầng trên. Hắn thầm cảm thấy bất ngờ khi bên trên tầng 2 này lại bày biện toàn sách là sách.
- Ngươi nghe cho rõ đây, nơi này là Thư vũ lâu, chính là nơi lưu giữ những loại bí tịch, võ công mà Tiềm Long Quân dùng để tu luyện. Ngươi cũng có thể tự ý tùy chọn thứ võ học mà ngươi yêu thích.
- Võ học, nhiều đến vậy sao?
- Đúng thế, võ học nơi đây tùy các ngươi chọn lựa tu luyện. Nhưng nếu đến kỳ khảo hạch, các ngươi không thể thông qua, mất đi tư cách trở thành Tiềm Long Quân chính thức, thì mọi ký ức về nơi này của các ngươi sẽ bị xoá bỏ. Ngươi hiểu rồi chứ.
- Ta đã hiểu. Đa tạ Lệ lão sư .
- Mà khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi. Không lẽ từ nay ta thật sự phải ở lại nơi này tu luyện đến khi thông qua khảo hạch?
- Tất cả các tân binh theo quy định đều phải ở lại nơi đây, có điều ngươi thì có chút ngoại lệ, bởi ngươi sẽ được giao một nhiệm vụ quan trọng.
- Nhiệm vụ quan trọng?
- Đúng vậy, là đích thân Quân chủ giao cho ngươi.
- Không thể nào, Quân chủ ngài còn chưa gặp qua ta, sao có thể coi trọng ta như vậy chứ?
- Ngươi dám nghi ngờ lời nói của ta? - Lệ Vô Tình khẽ cau mày.
- Ta thật không dám, vậy nhiệm vụ của ta là gì?
- Nhiệm vụ của ngươi chỉ có 4 chữ: Xâm nhập Triệu gia.
- Triệu gia? Điều này sao có thể được chứ?
- Ngươi nên nhớ nguyên tắc đầu tiên của Tiềm Long Quân là tuyệt đối không thể nghi ngờ Quân chủ. Huống chi từ trước tới nay Quân Chủ liệu sự như thần, thời cơ đến, ngươi sẽ biết tự phải làm sao.
Tử Phong nghe vậy thì liền thở dài một tiếng, nhưng nhất thời cũng chẳng biết phải làm sao.
Sau khi ngây ngốc ở Thư Vũ lâu thêm khoảng hai tiếng, hắn liền theo lối cũ trở về. Xem ra Lệ Vô Tình nói đúng, trong tất cả đám tân binh ở đây, chỉ có mình hắn mới có thể được tự do ra vào, vì cũng chỉ có duy nhất hắn là có trong tay Thông Thiên lệnh.
Sau khi rời khỏi Long Đàm, xuất hiện lại Học viện Tân Long, thì hắn lập tức nhận được một cuộc điện thoại, là Dương Nguyệt gọi đến.
- Thưa chủ nhân, ta đã điều tra ra được tin tức của Trịnh tiểu thư.
- Vậy sao.
Sau khi nghe xong điện thoại, hắn liền chợt cảm thấy hưng phấn tột cùng. Vừa ra khỏi cổng lớn, hắn liền bắt một chiếc taxi, điểm đến chính là Viện nghiên cứu khoa học Thái Bình Dương.
- Tố Thu, để xem ta sẽ trừng phạt tỷ như thế nào đây. Hắc hắc.
Khi taxi dừng lại trước cửa Viện Nghiên cứu khoa học Thái Bình Dương thì cũng đã là 7h tối. Lúc này, các nhân viên của viện nghiên cứu đã bắt đầu tan ca, hắn liền lặng lẽ đứng ở một bên chờ đợi. Hắn muốn thấy vẻ mặt bất ngờ của nàng khi nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây.
Trong khi hắn còn đang nhớ lại rất nhiều điều muốn nói với nàng thì chợt từ bên ngoài, một chiếc Cadillac sang trọng liền tiến tới, dừng lại ở trước cổng Viện nghiên cứu.
Rồi từ trong xe, một nam tử cao lớn, tuấn nhã bước ra, thân mặc vest trắng, tay mang đồng hồ hàng hiệu, trên mặt đeo kính, càng khiến hắn trở nên tri thức, trên tay hắn là một đoá hoa hồng đỏ thắm. Sự nổi bật của nam nhân này khiến hắn cũng có chút hứng thú. Chắc lại là một tên công tử đang theo đuổi một nữ nhân nào đó trong Viện nghiên cứu này. Nhưng hắn hoàn toàn không bao giờ nghĩ tới, người mà tên nam nhân kia theo đuổi lại là Trịnh Tố Thu, bởi trong suy nghĩ của hắn, nàng đã sớm là nữ nhân của hắn, tuyệt sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ đến thế.
Cho tới khi, một nữ tử xinh đẹp kiều diễm bước ra từ Viện nghiên cứu, khẽ mỉm cười nhận lấy bó hoa đỏ thắm của nam nhân kia, đã khiến hắn thực sự bàng hoàng.
- Không thể nào. Không thể lại là nàng. Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó.
Cho tới khi chiếc Cadillac trở hai người kia khuất bóng, hắn mới cố gắng bình tâm lại, vẫy một chiếc taxi bên đường, lặng lẽ theo sau.