Chương 61: Lạc Long Thánh Quân

Lão già trước mặt hắn không ai khác, chính là vị sư phụ đã từng tỷ thí với hắn tại Công viên Hùng Vương: Chí tôn đao Mạc Thông Thiên.

Lão cũng không vội trả lời hắn, chỉ quay qua Lệ Vô Tình nói:

- Tình nhi. Ngươi có thể ra ngoài được rồi. Việc còn lại cứ để ta.

- Vâng. Thưa thánh chủ.

- Thánh chủ? Không lẽ lão sư phụ này của ta, lại là chủ nhân của nàng, vậy chẳng phải Tiềm long quân này đều là của lão sao.

Nghĩ tới đây, hắn khẽ lạnh mình. Tuy rằng hắn cũng đoán được vị sư phụ này của hắn tựa thần long thấy đầu không thấy đuôi, thần thần bí bí nhưng không nghĩ tới, lão lại là một nhân vật kinh thiên như vậy.

Mạc Thông Thiên dường như đã đọc được suy nghĩ của hắn, liền cười lên ha hả nói:

- Phong nhi. Ngươi biết mục đích ta muốn ngươi đến đây là gì không?

- Không phải là ngươi muốn ta ra nhập Tiềm Long quân sao?

- Đúng vậy. Nhưng ta còn có một việc quan trọng hơn muốn ngươi làm, ngươi biết là gì không?

- Đệ tử còn chưa hiểu được ý của lão nhân gia người.

- Đó chính là bái sư. Gia nhập đạo môn của ta.

- Bái sư? Gia nhập đạo môn? Đệ tử thật còn chưa hiểu.

Vốn là sau khi bái lão làm sư, lại biết đến sự tồn tại của giới Cổ Võ, hắn không nghĩ tới trên đời thực sự tồn tại những con người cường đại như vậy. Vậy không lẽ thế giới này thật như trong các bộ phim kiếm hiệp mô tả, thực sự tồn tại các bang phái giang hồ, võ lâm cao thủ.

- Không vội, không vội. Từ từ rồi ngươi sẽ hiểu. Mau đi theo ta.

Dứt lời, lão liền quay người đi, hắn cũng lặng lẽ theo sau, nơi mà lão dẫn hắn tới, chính là chân một bức tượng đá khổng lồ kia. Bức tượng đá điêu khắc, chính là một nam nhân mày kiếm mắt sáng, ánh mắt sắc bén như thần, thân hình cường tráng vạm vỡ, khí thế uy nghi, phô thiên cái địa.

Trên đó còn toả ra một luồng bá khí ngút trời, khí thế như quân lâm thiên hạ, uy chấn bát phương.

Còn phía sau tượng đá khổng lồ, phía trên vách đá chỉ xuất hiện ba chữ lớn đã khoét sâu vào vách đá: Thông Thiên Đạo.

Thấy Tử Phong bị khí thế uy nghi, bá đạo của pho tượng chấn nhiếp, Lão chỉ cười lên ha hả nhìn hắn cười hỏi:

- Phong nhi. Ngươi biết người này là ai không?

- Đệ tử lần đầu được nhìn thấy một nam nhân khí thế oai nghiêm như vậy, làm sao có thể đoán ra.

- Cũng đúng. Vậy ngươi đã từng nghe thấy cái tên Lạc Long Thánh Quân chưa?

- A. Lạc Long Thánh Quân, đây không phải là vị thủy tổ đã khai sinh ra dân tộc Bắc Việt ta sao. Chẳng lẽ, người này không phải là truyền thuyết, mà thực sự tồn tại?

- Vị thủy tổ này có thực sự tồn tại hay không? Để sau này hãy nói, trước tiên, ta muốn nói cho ngươi biết một số chuyện, để tránh ngươi mơ hồ không yên.

- Đa tạ sư phụ.

- Ta chính là Mạc Thông Thiên, cũng chính là Thánh chủ thế hệ này của Thông Thiên Đạo. Đây cũng chính là môn đạo của chúng ta. Và ngươi sẽ là truyền nhân kế tiếp của Thông Thiên Đạo.

- Truyền nhân kế tiếp của Thông Thiên Đạo? Sư phụ, không lẽ Thông Thiên đạo chỉ có mình ta là đồ đệ sao?

Mạc Thông Thiên cũng không nói, chỉ mỉm cười lên ha hả rồi gật đầu, khiến hắn có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

- Không thể nào. Sư phụ, vậy đám người Tiềm Long quân kia, không phải là đệ tử của Thông Thiên đạo sao?

- Tiềm Long quân, ha ha. Xem ra nha đầu Lệ Vô Tình kia cũng chưa có nói rõ với ngươi. Vậy để ta chỉ cho ngươi biết. Năm xưa, vị thủy tổ của chúng ta, chính là Lạc Long Thánh Quân chinh chiến thiên hạ, dưới tay có một đạo quân tinh nhuệ, có thể nói là chiến vô bất thắng, công vô bất khắc, uy chấn bát phương, khai mở ra lãnh thổ Bắc Việt vô cùng rộng lớn. Để ban thưởng cho công lao to lớn của họ, đích thân Lạc Long Thánh Quân đã phong cho họ danh hiệu Tiềm Long, gọi là Tiềm Long Quân.

Từ đó về sau, qua các đời hậu nhân, Tiềm Long Quân luôn được coi là đạo quân cường hãn nhất, tinh nhuệ nhất, thủ hộ lãnh thổ, bảo vệ con dân Bắc Việt hàng ngàn năm qua. Cho tới nay, trọng trách đó vẫn không hề thay đổi.

- Sư phụ. Vậy hiện nay, chủ nhân thật sự của Tiềm Long quân là ai?

- Chủ nhân. Haha. Sau khi gia nhập Tiềm Long quân, tự ngươi sẽ rõ. Ta chỉ biết người này được xưng là Quân chủ.

- Quân chủ. Vậy có nghĩa Tiềm Long quân không phải của người? Vậy tại sao Thông Thiên Đạo của chúng ta lại ở trong căn cứ của Tiềm Long quân?

- Đó là bởi vì Thông Thiên Đạo của chúng ta có trách nhiệm giúp Quân chủ đời này, huấn luyện ra những đạo quân tinh nhuệ nhất, tiếp tục bảo vệ giang sơn xã tắc Bắc Việt ta thêm hàng ngàn năm nữa. Tiểu tử, đến giờ ngươi đã hiểu chưa.

- Sư phụ. Đệ tử đã rõ.

- Vậy ngươi còn không mau bái sư.

Dương Tử Phong nghe vậy liền tiến tới, quỳ xuống trước mặt Mạc Thông Thiên, vái liền ba vái.

- Đệ tử Dương Tử Phong, đa tạ ân sư đã thu nhận.

- Được rồi Phong nhi. Mau đứng lên.

- Giờ ngươi đã chính thức trở thành truyền nhân đời tiếp theo của Thông Thiên Đạo, lão phu đã chuẩn bị sẵn một số thứ cho ngươi, mau nhận lấy.

Dứt lời, lão liền ném qua cho hắn một túi nhỏ, hắn liền mở ra, trong đó chỉ có vỏn vẹn hai thứ. Đó là huyết sắc lệnh bài, bên trên có khắc hai chữ Thông Thiên, đại biểu cho thân phận của hắn và một quyển sách cổ: Chí Tôn Vô Thượng Đạo kinh.

- Sư phụ. Ta không có ý xuất gia, sao người lại cho ta đạo kinh?

- Ách.

- Đạo kinh. Tử Phong, thứ ngươi đang cầm chính là vô thượng đạo kinh do chính Lạc Long Thánh Quân lưu lại cho hậu thế, trên tay ngươi chính là bản duy nhất. Ngươi nên tu luyện cho tốt. Chớ phụ tâm ý của lão phu.

- Đồng thời. Ta cũng cảnh cáo ngươi, nếu bản đạo kinh này lọt ra ngoài nửa chữ, ta liền sẽ lấy mạng ngươi.

Nghe tới đây, Tử Phong khẽ rùng mình. Xem ra lão sư phụ này của hắn, tuyệt không phải nói đùa.

Hắn liền lật qua lật lại cuốn đạo kinh vài lần rồi ném trả lại Mạc Thông Thiên.

- Ngươi đây là có ý gì?

- Sư phụ. Đạo kinh đệ tử đã thuộc, bản gốc trả lại cho ngươi. Ta tính cách vụng về, không muốn mất đầu oan uổng chỉ vì một cuốn sách.

- Ngươi đã thuộc rồi?

- Thật sự đã thuộc.

Thấy thần thái tràn đầy tự tin của hắn, Mạc Thông Thiên vẻ mặt vui sướng cười lên ha hả, trong lòng thầm nghĩ:

- Tên Mạc lão nhị này cả đời không làm được việc gì ra hồn, nhưng lần này hắn thực sự đã giúp ta tìm được một nhân tài. Thảo nào ngày đó chỉ qua vài chiêu, hắn lại có thể lén học được yếu quyết của Chí tôn đao kình. Ha ha ha.

Nếu Mạc Thông Thiên mà biết được sau khi bị trời đánh không chết, đại não của hắn đã được kích phát lên tới toàn bộ 100% thì có lẽ lão sẽ còn phát điên lên mất.

Trên thế giới này, các nhà khoa học đã chứng minh, con người chúng ta hiện nay tối đa chỉ sử dụng được 20% công năng của đại não. Vậy một khi khái phá đến 100% thì nó có ý nghĩa gì chứ.

Sau khi mỉm cười đầy thoả mãn, lão liền nói với hắn:

- Vậy ngươi hãy ở đây từ từ suy ngẫm, chút nữa sẽ có người tới đón ngươi. Lão phu còn có việc, cần đi trước một bước.

Dứt lời, chỉ thấy thân ảnh của lão loé lên vài cái rồi biến mất khỏi cuối hành lang. Dương Tử Phong ở lại, ngắm nhìn vẻ hùng vĩ của tượng đá rồi lặng lẽ đi tham quan một vòng, thấy ngoài những vách đá trống trơn đục đẽo vài nét hoa văn tinh xảo, nơi đây cũng không có gì đặc sắc nữa. Đành buồn chán ngồi xuống, nhớ lại một lượt Chí Tôn Vô Thượng đạo kinh. Nếu quả thực đây là đạo kinh của Lạc Long Thánh Quân lưu lại, ắt phải có chỗ kinh người.

Không lâu sau, hắn chợt nhíu mày vì trong cuốn Vô thượng đạo kinh này quả thật ẩn chứa rất nhiều huyền cơ mà hắn chưa thể lĩnh ngộ hết được. Ngoài ra, hắn còn nhận thấy ở đây còn ẩn tàng một số khẩu quyết võ công thượng thừa, dường như Chí Tôn đao kình, Vô Thượng kiếm đạo của sư phụ hắn, đều được lĩnh ngộ từ trong cuốn đạo kinh này mà ra, thậm chí cả Dẫn đạo kinh mà hắn tu luyện, cũng có ở trong đây. Điều này khiến hắn càng phấn khích không thôi, tiếp tục tiến vào cảnh giới minh ngộ.

Đến khoảng hơn ba canh giờ sau, hắn mới từ từ mở mắt, vẻ mặt hớn hở hài lòng, ánh mắt loé lên hàn quang rồi bất chợt cười lên ha hả.

Đúng lúc này, từ bên ngoài, một thân ảnh mềm mại, kiều diễm bước vào.

- Tiểu tử. Chúng ta có thể đi được chưa?

- Được. Lệ lão sư. Phiền ngươi.

Dứt lời, hắn liền cất bước rời khỏi nơi đấy, lúc hắn đi ngang qua, ánh mắt Lệ Vô Tình bỗng loé lên rồi có chút bỡ ngỡ.

- Tên tiểu tử này, dường như đã thay đổi không ít.

Chỉ là thần thái của hắn lúc này lại tràn đầy tự tin, tư thế hiên ngang, khác hẳn với vẻ ngượng ngùng lúc trước.

- Vậy ta sẽ dẫn ngươi đến nơi chân chính giành cho Tiềm Long Quân - Long Đàm.