Sự việc diễn ra có chút bất ngờ, khiến hắn bất giác trở nên ngây ngốc.
- Nữ nhân này, cũng thật là quá đẹp đi.
Quả thực, có thể nói nàng là một trong số nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy qua, nếu Vãn Tình như một thiên thần thánh thiện và thuần khiết, thì nàng ta lại giống như một tiên tử không dính bụi trần, mang vẻ đẹp hoàn mĩ khiến người ta khó có thể tưởng tượng ra được. Một mái tóc dài đen mượt được tết tỉ mỉ, một ánh mắt to tròn tĩnh lặng, mày liễu mi cong, đôi môi hồng thắm, sống mũi thanh cao, tinh tế, cổ trắng như bạch ngọc, thân hình mảnh mai, yếu ớt với vòng eo nhỏ nhắn, bầu ngực căng tròn nở nang, bờ mông cong vểnh, đôi chân dài mượt tinh tế cực phẩm.
Nàng ta chính là Mạc Thiên Dao, bạn học cùng lớp với Lâm Vãn Tình. Nàng chính là người cùng Lâm Vãn Tình được nam nhân trong trường vinh danh "Dao Tình song mỹ".
Vãn Tình vui mừng liền nói với nàng:
- Đây là Dương Tử Phong, biểu ca của ta. Còn đây là Mạc Thiên Dao, bạn tốt của ta.
Mạc Thiên Dao nhìn sang, thấy diện mạo của Dương Tử Phong thì liền có chút bất ngờ.
- Là hắn.
- Mạc tiểu thư, chào cô. Ta là Dương Tử Phong.
Tử Phong liền mỉm cười, đưa tay ra chào hỏi, Mạc Thiên Dao cũng không ngần ngại nhẹ chạm tay hắn rồi buông ra.
- Còn ta là Mạc Thiên Dao, là bạn cùng phòng với Vãn Tình.
Tử Phong nghe đến đây thì chợt khoé miệng giựt giựt, nàng ta nói vậy là có ý gì đây. Rồi hắn liền nhìn qua Vãn Tình như muốn hỏi chuyện này là sao?
Vãn Tình cười lên khúc khích rồi nói:
- Phong ca. Trong ký túc xá, phòng của ta được đặc cách chỉ có hai người, là ta và Dao Dao ở cùng với nhau. Nên chúng ta rất thân thiết.
- A. Là vậy.
- Vậy thì cần phải cám ơn Mạc tiểu thư đã chiếu cố cho Vãn Tình nhà ta. Đa tạ ngươi.
Vãn tình nhà ta, câu nói này lọt vào tai của Mạc Thiên Dao khiến nàng có chút hồ nghi, lại nhìn ánh mắt của Vãn Tình khi nhìn hắn, nàng đã đoán được bảy tám phần.
- Đó là việc ta nên làm. Ngươi không cần bận tâm.
Dứt lời, nàng liền quay qua nói với Vãn Tình:
- Cũng đến giờ rồi. Chúng ta mau đi thôi.
- Phong ca. Tạm biệt. Nhớ tới thăm ta đó.
Nhìn Vãn Tình vui vẻ trở vào trong, hắn cũng thầm nhẹ nhõm, liền lấy điện thoại ra bấm một dãy số lạ.
- Chủ nhân. - Dương Nguyệt lên tiếng.
- Cô hãy sắp xếp người của cô âm thầm bảo vệ Tình nhi cẩn thận. Ta không muốn có bất cứ chuyện gì không hay xảy ra với nàng.
- Vâng. Thưa chủ nhân.
- Nhân tiện cô hãy giúp ta điều tra thân phận của một người. Nàng là Trịnh Tố Thu, đã từng tới bệnh viện ở Hà Bắc làm việc. Nhớ là phải tuyệt đối bí mật, ta muốn giành cho nàng ta một sự bất ngờ.
- Vâng. Thưa chủ nhân.
Điện thoại vừa dứt, hắn liền gọi một chiếc taxi, điểm đến chính là Học viện Tân Long của Bắc Việt.
Khi hắn dừng chân lại, hai mắt ngưng thần, hắn thực sự choáng ngợp bởi quy mô hùng vĩ, kiến trúc đồ sộ của học viện này.
Cổng chính của học viện này là bậc thang cao khoảng chừng 50 bước, cổng lớn đồ sộ uy nghi, nhưng đã có dấu tích rêu phong của năm tháng.
Thảo nào Vãn Tình luôn ca ngợi Học viện Tân Long trước mặt hắn. Nghe nói ở đây có đào tạo tất cả các ngành nghề trong tất cả các lĩnh vực, thiên văn địa lý, khoa học kỹ thuật, kiến trúc, mỹ thuật, sư phạm giáo dục, y học, công nghệ .v.v.
Trước mắt hắn lúc này là các top sinh viên nam thanh nữ tú, tốp ba tốp bảy, kẻ ra người vào, đông như chảy hội, đủ các âm thanh nói cười vui vẻ, những nữ sinh cười lên khúc khích đầy duyên dáng.
Hắn liền tiến vào Phòng Bảo vệ đăng ký tên tuổi để xin giấy thông hành.
Một nam nhân trung niên thân hình cao lớn, mặt vuông chữ điền, thần thái nghiêm chỉnh bước tới. Rõ ràng lão là người đã được đào tạo trong quân ngũ từ lâu, mới có thể có được phong thái như vậy.
- Chàng thanh niên, cậu tìm ai?
- Vị đại thúc này, ta đến tìm Lệ lão sư, Lệ Vô Tình, phiền thúc thông báo một tiếng.
- Lệ lão sư. Ngươi quen nàng ta sao?
- Ngươi cứ nói có người tên Dương Tử Phong muốn gặp, Lệ lão sư sẽ tự nhận thức.
- Ngươi đợi một lát, để ta thông báo.
Dứt lời, hắn liền quay người đi gọi bộ đàm, rồi một lát sau quay lại nói với hắn.
- Ngươi đợi một lát, sẽ có người tới đón ngươi.
Quả nhiên khoảng 10 phút sau, một thanh niên dáng người cao dáo, thân mặc vest tây, khuôn mặt sáng sủa đi tới trước mặt hắn.
- Ngươi chính là Dương Tử Phong?
- Chính là ta.
- Vậy mời ngươi đi theo ta, Lệ lão sư đang đợi ngươi ở bên trong.
Gã nam nhân kia liền dẫn hắn đi xuyên qua Học Viện Tân Long rồi thuận tiện chỉ cho hắn vài địa điểm cần lưu ý trong khuông viên của trường, cũng như công dụng của các toà nhà khác nhau. Hắn chẳng quan tâm là Tử Phong có thể nhớ được bao nhiêu, nhưng đó là trách nhiệm mà hắn đã được vị Lệ lão sư kia giao phó.
Nhưng hắn đâu có biết rằng ở phía sau, Tử Phong đâu có để tâm đến những lời giới thiệu của hắn, mà chỉ tập trung lên những mỹ nữ hắn thấy được trên dọc đường đi, mỗi khi thấy được một mỹ nhân mà hắn cho là cao cấp, thì đều huýt sáo một cái rồi liên tục nháy mắt đưa tình.
Tên nam nhân kia thấy hành động của hắn như một kẻ thô lỗ, tham tài, háo sắc thì tức đến hộc máu. Dù sao tại Học viện từ trước tới nay, những nam sinh thi đậu được vào đây, có ai không phải là những học sinh xuất sắc, thiên tài ngàn người chọn một, tài cao trí lớn, anh tuấn, lịch thiệp chứ đâu có như hắn. Hai người đi không bao lâu thì hắn được dẫn tới toà nhà trung tâm của học viện.
Bước vào trong thang máy, gã nam nhân kia liền quay qua phía hắn, đưa tay ra nói:
- Lệnh bài?
- Lệnh bài nào?
- Là Tiềm Long quân lệnh.
- A. Cái này ta có. Ta có.
Nhìn vẻ mặt giả vờ ngu ngốc của hắn, gã nam nhân kia dường như đã chịu đựng hết mức, khẽ gỡ kính trắng xuống, thần thái trên người gã dần biến đổi, từ một nam nhân trí thức trở thành một tên gia hoả mạnh lạnh, sát khí ngút trời, tạo nên cho hắn một áp lực vô hình khủng bố.
Tử Phong vội lấy lại vẻ mặt nghiêm túc của mình, hắn liếc nhìn gã nam nhân kia:
- Ngươi cũng là người của Tiềm Long quân.
- Nhãn quang khá lắm. Không đến nỗi quá ngu ngốc.
- Ngươi nói ta ngu ngốc?
- Thì sao? Ngươi không phục? - Gã nam nhân kia cười lạnh.
Chỉ thấy gã nam nhân khẽ cười nhạt, thay vì bấm số tầng, hắn lấy thẻ bài trong tay hắn quẹt qua một cái. Thang máy lập tức khởi động, nhưng không phải đi lên phía trên, mà là tụt xuống phía dưới.
- Phục nãi nãi nhà ngươi.
Tử Phong liền gần lên một tiếng, quyền đầu ngắm thẳng tên nam nhân kia phóng tới không lưu tình.
- Là ngươi tìm chết.
Vậy là tiếng quyền cước liên tục vang lên trong thang máy, cũng may thì thang máy được đặc chế từ một loại tinh thiết thần bí, rắn chắc vô cùng, với sức của bọn họ hiện tại, còn chưa thể phá được.
Một lúc sau, từ trong thang máy vang lên một thanh âm không chút cảm xúc:
- Chào mừng quý khách đã đến với Long Đàm.
- Long Đàm?
Tử Phong hừ lạnh một tiếng, cửa thang máy mở ra, hắn bước ra ngoài, quần áo trên người có chút sộc xệch, xoay đầu nhìn lại vào bên trong kia. Chỉ thấy tên nam nhân khi nãy còn đang ngồi gọn trong góc, quần áo te tua rách nát, đầu tóc rối bời, mặt mày sưng húp, khổ không thể tả.
- Ta ...ta sẽ báo cáo với lãnh đạo về việc này.
- Vậy ngươi còn không mau dẫn ta đi gặp lãnh đạo.
- Được. Tiểu tử, ngươi chờ đó.
Dứt lời, hắn liền lê lết thân thể đau nhức của mình ra khỏi thang máy, đi thẳng tới văn phòng của Lệ lão sư.
Tử Phong vừa đi đường vừa không ngừng nhìn ngó xung quanh, nếu không tới đây thì dù có đánh chết hắn cũng không tin, bên dưới khuôn viên rộng lớn của Học viện Tân Long lại là một căn cứ quân sự khổng lồ tới như vậy.
Điều đáng sợ là kiến trúc nơi đây không phải tự nhiên mà hoàn toàn là nhân tạo, tất
cả căn cứ đều được lát đá hoa cương cứng rắn, không gian rộng lớn, kiến trúc tầng tầng lớp lớp. Từ xa, hắn còn nhìn thấy cả một pho tượng đá khổng lồ, sống động như thật. Một cỗ uy áp cường đại vô hình bỗng dưng ngưng tụ, bao phủ lên người hắn.
Tử Phong khẽ nhíu mày, thân thể như vác lên cả một tảng đá lớn, bước chân chững lại, hồ hôi túa ra như nước.
Đúng lúc này, tên nam nhân bên cạnh hắn liền hô lên.
- Lệ giáo sư. Người đã tới.
Chỉ thấy người bước tới là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mi thanh mục tú, mái tóc đen mượt uốn cong, đôi mắt tinh anh sau cặp kính trắng càng làm nổi bật lên vẻ sắc xảo, đầy tri thức của nàng. Trên thân thể thon dài yểu điệu là một bộ vest công sở chuẩn mực, bên trong chiếc áo sơ mi trắng là vòng một căng tròn hùng vĩ nhô ra chặt cứng, bên dưới chân váy xẻ cao để lộ ra một đôi chân dài thon mịn, dẻo dai.
Nàng chậm rãi bước tới, chậm rãi đánh giá hắn một lượt, đúng lúc này, hắn cũng đang âm thầm quan sát nàng, vẻ đẹp thành thục phong tình của những nữ nhân có tuổi này luôn là điểm thu hút trí mạng đối với hắn.
Lệ Vô Tình thấy ánh mắt có chút bất thường của hắn, liền hừ lạnh:
- Tiểu tử. Ngươi nhìn đủ chưa?
- A. Xin lỗi Lệ lão sư, tại vì từ trước tới nay ta còn chưa được thấy nữ nhân nào đẹp đến như vậy.
Tên nam nhân đứng bên cạnh nghe hắn nói vậy thì thiếu chút nữa ngã ngửa. Từ khi gia nhập Tiềm Long quân tới nay, hắn còn chưa từng thấy ai dám có ánh mắt khinh nhờn đối với vị Lệ giáo sư này huống chi là dám nói những lời khinh bạc như vậy. Danh hiệu Thông Thiên La Sát Lệ Vô Tình của nàng không phải là để nói chơi a.
- Ngươi dám nói thêm nửa câu, ta liền cắt lưỡi của ngươi xuống.
Một luồng sát ý lạnh như băng bắt đầu tản ra, Tử Phong liền ý thức được, nữ nhân này tuyệt không nói chơi.
- Lệ lão sư, là ta sai. Thật xin lỗi ngươi. Nhưng ngươi quả thật rất đẹp.
- Ngươi..
Lệ Vô Tình đang muốn ra tay dạy dỗ cho tên tân sinh này một trận thì từ bên trong bỗng vang lên một tiếng hừ nhẹ, nàng đành phải thu tay, hừ lạnh một tiếng.
- Mau đi theo ta, có người muốn gặp ngươi.
Nói xong, nàng liền quay người rời đi, để mặc tên tiểu tử kia lẽo đẽo theo sau. Bất chợt hắn liền lên tiếng hỏi:
- Lệ lão sư, đây thật sự là nơi huấn luyện của Tiềm Long quân sao? Sao ta lại thấy không có lấy một bóng người nha?
- Ý của ngươi, ta là quỷ?
- Ách. Không...ta thật không có ý đó. Chỉ là nơi đây quá vắng vẻ rồi. - Tử Phong khẽ vuốt mồ hôi, tư duy của nữ nhân này quả thật là quá kinh khủng rồi.
- Ngươi nghĩ Tiềm Long Quân chỉ là một đám cuồng nhân, chỉ biết tu luyện thôi sao.
- Ý ngươi là, bọn họ cũng ra ngoài làm nhiệm vụ.
- Đúng vậy. Ngươi cũng sẽ không ngoại lệ.
- Ách.
Hai người đi thêm một đoạn, qua vài thông đạo thì liền tiến vào một gian phòng lớn, lúc này, đã có một lão giả đứng đợi sẵn ở đó. Lão quay lưng lại, nhìn hắn mỉm cười.
- Tiểu tử. Cuối cùng thì ngươi cũng đã tới.
- Sư phụ. Người cũng ở đây sao.