Chương 59: Thánh Mẫu Vũ Mỵ Cơ

Cùng lúc đó, tại The Queen, một toà nhà cao chọc trời tại một vị trí đắc địa tại thủ đô, trên tầng đỉnh của toà nhà, một căn phòng rộng lớn, xa hoa lộng lẫy, được trang trí theo lối cổ trang, màn che liễu rủ, trên một chiếc giường ngủ rộng lớn được trạm khắc những đường nét hoa văn tinh tế, hương thơm nhàn nhạt của trầm hương bao phủ khắp căn phòng, một than thể nữ nhân mềm mại uyển chuyển, bộ dáng lười biếng nằm dài trên giường lớn, trên người nàng ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu đỏ rực rỡ và mỏng manh, cơ hồ có thể nhìn thấu cả nội y bên trong, tà váy sẻ cao để lộ ra cặp chân dài thon mượt đến cực phẩm.

Mái tóc mềm mại được búi cao một cách tinh tế, khuôn mặt kiều mị, ánh mắt long lanh như nước hồ, sống mũi thanh cao, thon gọn, bờ môi hồng thắm căng tròn gợi cảm, chiếc cổ thiên nga trắng nuốt, đôi xương quai xanh cực kỳ nhỏ nhắn, tinh xảo, bộ ngực căng tròn phong mãn, vòng eo thon gọn đến mê người, cặp mông cong tròn nảy nở. Với bộ dáng kiều mị ướt át này, nàng tự tin đủ để khiến nam nhân thiên hạ đều phải cúi đầu, đúng là nhất tiếu khuynh thành.

Có lẽ chắc ít ai có thể biết được, một mỹ nhân phong tình vạn chủng như vậy, lại chính là chủ nhân của Thánh Cung, đệ nhất hắc bang tại thủ đô Thương Long của Bắc Việt. Nàng chính là Vũ Mị Cơ - người được giới hắc đạo xưng hô với cái tên Thánh Mẫu.

Bên cạnh nàng lúc này, cũng là một mỹ nhân thập phần xuất chúng. Nếu Vũ Mị Cơ được trời ban cho vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh, thì vị nữ nhân này lại là âm u lạnh lẽo, có lẽ một phần do nàng thân mặc hắc y, nên đã phần nào che lấp đi vẻ đẹp u hồn của nàng.

- Hắc Thánh Sứ, ngươi thấy tiểu đệ đệ kia thế nào?- Vũ Mị Cơ mỉm cười hỏi.

- Tiểu tử này tuổi còn trẻ, lại có thể vận dụng kỳ chiêu, đối kháng với Bạch Thánh Sứ, xem ra quả thật không phải tầm thường, sau lưng ắt có cao nhân chỉ dạy.

- Ngươi nói rất đúng. Nếu là một kẻ bình thường, hắn đã chẳng dám đối với tiểu tử Thái Thành kia đuổi tận giết tuyệt như vậy.

- Theo ta được biết, trong hậu bối của những danh gia vọng tộc ở Thương Long, còn không có kẻ nào như vậy. Xem ra kẻ này là người nơi khác mới tới, còn chưa biết thân phận của thiếu chủ nên mới bạo gan như vậy.

- Ồ. Vậy sao. Thật là thú vị. Nhưng ngươi lại quên mất một điểm, ngươi không thấy tiểu đệ đệ này rất anh tuấn sao. Hi hi.

- Vậy theo người, bước tiếp theo, chúng ta cần phải làm gì?

- Truyền lệnh xuống dưới, không ai được tự ý kiếm chuyện với hắn. Ta tin rằng với bản tính ngựa non háu đá của hắn, sẽ rất nhanh có người tìm hắn tỉnh sổ mà thôi.

- Tuân lệnh chủ nhân.

- Tiểu đệ đệ, ngay cả Thái tử của Thánh Cung cũng dám đuổi giết, xem ngươi làm sao thoát khỏi bàn tay của tỷ tỷ đây. Ha ha.

Dứt lời, nàng liền đưa ly rượu vang đỏ lên miệng, môi hồng khẽ nhấm nháp, ánh mắt long lanh loé lên tia sáng đầy ý vị.

Sáng ngày hôm sau, khi hắn và Tình nhi thức dậy, đã thấy trên bàn ăn bày sẵn đồ ăn sáng cho hai người. Diễm Vân đang ngồi một bên, nhìn thấy hai người bèn mỉm cười.

- Phong nhi, Tình nhi. Mau lại đây, mẫu thân đã chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi.

Tử Phong nhìn thấy bộ dáng tươi cười niềm nở của Diễm Vân khiến hắn thầm an tâm. Có lẽ, nàng đã thoát khỏi những suy nghĩ tự ti, mặc cảm kia với hắn.

- Cô cô. Ta thật sự rất đói.

- Mẫu thân, đêm qua người ngủ có ngon không?

- Đêm qua có lẽ còn chưa quen, nên ta ngủ không được ngon lắm.

Nàng vừa nói vừa mỉm cười khẽ liếc qua Tử Phong như muốn nói:

- Nếu có tiểu tử ngươi ở bên cạnh, có lẽ ta sẽ ngủ ngon giấc hơn.

Vãn Tình nghe nàng nói vậy thì có chút chột dạ, có khi nào mẫu thân đã phát hiện ra chuyện đêm qua của mình với hắn.

Nghĩ tới đây, nàng khẽ liếc qua Tử Phong rồi cúi đầu xuống đĩa trứng ốp, khuôn mặt khẽ ửng hồng lên.

Tử Phong ở một bên bỗng dưng nhận thấy thần thái của hai người có chút kỳ quái. Cũng không dám nói nhiều, tự nhiên ra sức ăn như thôn lang hổ yết.

- Phong nhi. Không cần gấp. Đâu có ai tranh với ngươi. Từ mai, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi nhiều món ngon hơn nữa.

Nói đến đây, chỉ thấy nàng ta bỗng khẽ cười lên khúc khích. Hắn làm sao có thể không hiểu được ý tứ của nàng chứ.

- Câu dẫn, đây trần trụi là câu dẫn mà. Sao bỗng dưng cô cô hiền lương thục đức của ta cũng trở nên như vậy rồi. Nữ nhân thật là khó hiểu a.

Sau khi ăn xong, nghĩ tới những việc quan trọng phải làm, hắn liền tạm biệt Diễm Vân rồi cùng Vãn Tình ra khỏi nhà. Việc đầu tiên hắn muốn, chính là đưa Vãn Tình trở lại trường học của nàng. Hai người nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi rời đi. Nhưng bọn họ đâu biết rằng khi họ mới rời đi không được bao lâu, thì một chiếc Cadillac sang trọng liền từ từ tiến vào Royal city.

Ngồi trên xe, Tử Phong thần thái có chút uể oải, dù sao cả đêm qua điên cuồng hoan lạc với Diễm Vân và Vãn Tình, sau đó lại cả đêm ngồi minh ngộ, nên bản thân hắn có chút mệt mỏi, nằm dài ra ghế, hắn khẽ nhìn qua Vãn Tình.

Hôm nay nàng phải quay lại trường học nên bắt buộc phải mặc đồng phục của học sinh, mái tóc bó cao gọn gàng để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, bên ngoài là áo khoác dài tay có thêu phù hiệu của Trường Amsterdam trước ngực, bên dưới là một chiếc váy ngắn tới ngang đùi, để lộ ra đôi chân dài thon mượt nõn nà trông thật bắt mắt. Nàng đã trở lại với bóng dáng của một thiên thần trong sáng, thuần khiết tới mê người. Vẻ đẹp của nàng khiến hắn có chút thất thần, miệng khẽ nói:

- Tình nhi của ta, nàng thật đẹp.

Tình nhi nghe vậy thì trong lòng liền xuất hiện một tia ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng chỉ có điều khi nhìn thấy ánh mắt của hắn liên tục đảo qua trên bộ ngực sữa khẽ rung lên kia rồi lại tới đôi chân dài bóng mịn thì khuôn mặt nàng khẽ ửng hồng lên, thỏ thẻ nói:

- Phong ca. Ngươi thật xấu. Không cho ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó.

- Ách. Ta xin lỗi, Tình nhi. Ta không cố ý a.

Hắn vừa cười nói, miệng thì liên tục xin lỗi nhưng bàn tay chẳng biết khi nào đã đặt lên đôi đùi ngọc ngà của nàng mà vuốt ve mơn trớn.

- A. Phong ca. Không được.

Chỉ thấy Tình nhi thập phần hoảng hốt, hai tay giữ chặt lấy tay hắn rồi lùi ra xa.

Thấy nàng tỏ vẻ khẩn trương, hắn cũng không muốn chêu đùa thêm nữa, liền thu tay về cười lên hắc hắc.

Tình nhi thấy vậy liền lao tới, hung hăng cấu véo cho hắn vài cái mới chịu buông tha. Hai người hồ nháo một hồi, cuối cùng xe cũng đã dừng lại ở cổng trường Amsterdam.

Hai người xuống xe, đập vào mắt hắn là một ngôi trường thật đẹp, kiến trúc thật hùng vĩ. Không hổ danh là Trường đạt chuẩn chất lượng quốc tế.

Tình nhi nhìn quay trở lại trường học sau một thời gian nghỉ dưỡng, trong lòng cũng cảm thấy phấn khích không thôi, liền kéo tay Tử Phong đi vào trong. Nàng muốn dẫn Tử Phong đi tham quan ngôi trường của nàng. Chỉ có điều, hai người vừa bước vào tới cổng, thì một nam nhân trung niên trong bộ đồ bảo vệ bước ra, lão nhìn hắn một lát rồi nói:

- Chàng trai trẻ, ngươi không phải học sinh ở đây, không thể vào trong.

- Lão bá, đây là ca ca của ta, ta chỉ muốn dẫn hắn thăm quan một chút không được sao.

- Vị tiểu thư này, đây là quy tắc, lão đây cũng không thể làm trái.

- Tình nhi. Nếu đã không thể vào, ta cũng không nên làm khó lão bá đây. Ngươi mau vào trong đi, hôm khác, ta sẽ đến đón ngươi đi chơi. Chịu không?

Tình nhi có phần không vui, nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. Đành khẽ gật đầu.

Đúng lúc này từ bên trong có vài tiếng hô lên:

- Lâm Vãn Tình, Lâm nữ thần của chúng ta đã trở lại rồi.

- Ách. Không thể nào. Tình nhi ở nơi đây cũng nổi tiếng như vậy sao.

- Tình nhi. Xem ra nàng cũng được rất nhiều nam sinh mếm mộ a.

Tình nhi nghe thấy hắn nói vậy, liền giật mình hoảng hốt, nàng sợ hắn sẽ hiểu lầm nàng, liền hai tay giữ chặt lấy tay hắn, nói:

- Phong ca. Ngươi nói đi đâu đó. Người ta đã sớm là lão bà của ngươi.

Tình nhi vẻ mặt hờn dỗi, tiếng nói lí nhí như muỗi kêu chỉ đủ để nàng và hắn nghe thấy.

Tử Phong liền cười lên ha hả trước ánh mắt ghen ghét, đố kị của không ít nam sinh, hắn liền xoa nhẹ lên má nàng rồi nói:

- Tình nhi. Phong ca là người như vậy sao. Đợi Phong ca xong việc, rất nhanh sẽ quay lại thăm ngươi.

- Phong ca. Ngươi hứa rồi đó. Không được nuốt lời.

Đúng lúc này, thì bên ngoài, giọng một thiếu nữ vang lên:

- Vãn Tình..Vãn Tình, ngươi trở lại rồi sao.

- A. Dao Dao. Ngươi lâu nay vẫn khoẻ chứ?

- Không khoẻ, không khoẻ, ngươi không có ở đây, ta buồn đến chết mất.

Dứt lời, thiếu nữ kia liền lao tới Vãn Tình, rồi hai người ôm trầm lấy nhau.