Chương 55: Thái Tử hắc bang

Dương Tử Phong sát khí bạo phát, hắn không còn xuống theo cầu thang nữa mà chỉ thấy phóc...phóc..vài tiếng, chân chạm nhẹ vào tường, cả người từ trên tầng 4 phi thân xuống dưới.

Hắn lao thẳng về hướng hai mẫu tử Diễm Vân đã mua đồ trước đó mà lao tới. Từ xa hắn đã nhìn thấy một đám đông đang tụ tập vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xào bàn tán. Ở giữa là hơn mười tên vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng tạo thành một vòng tròn, bên trong một tên nam nhân thân hình cao dáo, dáng vẻ cũng khá là anh tuấn, thân mặc vest đen, mắt đeo kính trắng, trông rất giống với thành phần trí thức. Nhưng hắn đâu biết rằng, tên hoa hoa công tử này đã sớm nổi tiếng thủ đô, tên là Vũ Thái Thành, tự xưng là Thái tử hắc bang của thế giới ngầm Thương Long.

Lúc này trên tay hắn còn đang mân mê chiếc điện thoại của Vãn Tình, miệng liên tục cười lên hắc hắc.

- Hai vị mỹ nhân, bản thiếu thực sự là có mỹ ý, chỉ muốn mời hai vị cùng dùng bữa cơm. Hà tất phải chối từ như vậy.

- Vị tiên sinh này, ngươi xin tự trọng, ta là người đã có gia đình, tự nhiên không tiện. Mời ngươi rời đi cho.

Chỉ thấy Diễm Vân thần tình chán ghét tới cực điểm, ôm chặt lấy Vãn Tình, lạnh nhạt nói.

- Gia đình? Ai mà không có gia đình chứ? Mọi người thấy ta nói có đúng không? Có gia đình cũng đâu có nghĩa là ra ngoài không thể kết giao thêm bằng hữu, ta nói không sai chứ?

Đám người xung quanh đứng lại chỉ để xem náo nhiệt, đến khi nghe Vũ Thái Thành hỏi thì lại chẳng ai dám lên tiếng, sợ vô ý sẽ đắc tội với tên gia hoả này, tuyệt sẽ không còn đường sống nha.

Diễm Vân nghe hắn cưỡng từ đoạt lý thì thầm hừ lạnh một tiếng, quay mặt rời đi, không thèm để ý tới hắn.

Trước mặt bao nhiêu người, lại không chịu nể mặt hắn. Ở cái đất Thương Long này, hắn lâu nay hô mưa gọi gió, ca sĩ, diễn viên, người mẫu, hoa hậu, có ai dám tùy ý đắc tội với hắn chứ.

Cảm giác có chút mất mặt, hắn liền hừ lạnh một tiếng, bước lại gần mẹ con Diễm Vân, thì đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

- Nếu dám tiến thêm một bước, thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Ngay lập tức, một luồng sát khí toả ra khiến cả đám đông liền lạnh mình, mọi người thầm cảm thấy hoảng sợ, liền vội vàng tản ra rồi lặng lẽ rời đi.

Đám bảo an trong Siêu thị thấy đám người ồn ào liền chạy tới, nhưng khi phát hiện ra người đến là Vũ Thái Thành thì đành lẳng lặng rời đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đám đông tản đi, để lộ ra một thanh niên khôi ngô, mày kiếm mắt sáng, thần thái lạnh lùng đang đứng đó, nhìn chăm chú nhìn về hai mẹ con Diễm Vân, Vũ Thái Thành liền hừ lạnh một tiếng.

- Tiểu tử ở đâu đến phá chuyện của bản thiếu, muốn tìm chết sao?

Đúng lúc này, một nam nhân trung niên, thân mặc một bộ y phục theo lối cổ trang, liền bước lên phía trước Vũ Thái Thành nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia cẩn thận, người này là một cao thủ.

- Vũ thúc, ngươi không có lầm chứ? Tên tiểu mao đầu này mới có bao nhiêu tuổi, ta không tin hắn có thể lợi hại hơn ngươi.

Nam nhân trung niên này khẽ thở dài lắc đầu, tiến lên phía trước nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Tiểu huynh đệ, ở đây không có chuyện của ngươi, tốt nhất nên rời đi để tránh phiền toái, trên đời này có những người mà ngươi không thể chêu trọc nổi đâu.

- Vì câu nói này của ngươi, chỉ cần hôm nay phế đi một tay, ta để ngươi toàn mạng rời đi.

- Tiểu tử ngông cuồng.

Vị Vũ thúc kia nghe vậy thì cả giận, gầm lên một tiếng quát lớn.

- Các người bảo vệ công tử, để ta tới dạy dỗ hắn.

Dứt lời, tên nam nhân trung niên kia liền vận lên nội kình, song quyền phóng tới.

- Muốn đấu quyền pháp với ta.

Dương Tử Phong liền vận lên Kim Cang Bá Thể, một trọng quyền liền phóng tới.

- Oanh...

Một thanh âm như chuông đồng vang lên, lực trùng kích khiến cả Tử Phong và tên Vũ thúc kia liên tục lui lại.

- Tiểu tử này quả nhiên không tầm thường.

- Lão già này quả nhiên thâm tàng bất lộ, công lực tuyệt không dưới Xích Huyết lão yêu. Xem ra tên công tử bột này thân thế thật không đơn giản.

- Tiểu tử. Mau đến đi.

Tên Vũ thúc lại lần nữa xông lên, quyền pháp xuất ra liên miên bất tuyệt. Tử Phong cũng tuyệt không yếu thế Lý gia thoái cước xuất ra toàn lực, thế như bão vũ cuồng phong.

Hai người quyền cước giao phong, thanh âm vang rội chấn động cả một góc trời. Vũ thúc càng đánh càng thầm kinh hãi, không nghĩ tới tên tiểu tử này tuy nhỏ tuổi, nhưng thân mang tuyệt kỹ nhiều như vậy.

- Lý gia thoái pháp. Ngươi là người của Lý gia?

Dương Tử Phong không trả lời, chỉ thấy hắn càng chiến càng hung, lâm trận liên tục biến chiêu, bất ngờ tay trái vận kình xuất ra một chỉ, nhắm thẳng đầu quyền của Vũ thúc mà phóng tới.

- Phập...a.a.a.a

Quyền chỉ giao nhau, chỉ thấy Vũ thúc bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, một luồn kiếm khí xuyên qua đầu quyền, chấn đến cánh tay hắn nổ tung, huyết nhục văng ra tứ phía.

Mẹ con Diễm Vân thấy vậy thì liền hai mắt nhắm tịt, ôm chặt lấy nhau, tuyệt đối không dám nhìn.

Vũ Thái Thành nhìn thấy Vũ thúc quyền đầu bị phá, thất bại thảm liệt thì thầm cả kinh. Xem ra hôm nay hắn đá phải thiết bản rồi.

Vũ thúc liên tục lùi lại phía sau, miệng phun máu tươi, thần thái chật vật vô cùng, khó khăn lắm hắn mới có thể đứng vững.

- Kiếm khí này, từ đâu mà ngươi học được. Khụ khụ. Hôm nay ta bại, quả thật không oan.

- Ồ. Không ngờ kẻ này lại nhận ra được lai lịch kiếm khí của ta. Xem ra sư phụ lão nhân gia quả nhiên là nhân vật phong vân một cõi a.

- Chuyện này không liên quan đến ngươi, một tay ngươi đã bị phế, có thể rời đi.

Xong hắn liền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vũ Thái Thành:

- Còn hắn, hôm nay cần để mạng lại đây.

Vũ Thái Thành cảm nhận được sát khí âm u của Tử Phong thì bất giác run sợ, mồ hôi toát lạnh cả sống lưng, hồi lâu mới lắp bắp nói:

- Nhưng ta còn chưa có bước tới mà.

- Dám động tới nữ nhân của Tử Phong ta, dù có thiên vương lão tử cũng không cứu nổi ngươi.

- Ta..ta thật còn chưa có động tới.

Vũ Thái Thành hoảng sợ tột cùng, liền xoay người bỏ chạy. Đám vệ sĩ thấy vậy liền như những tử sĩ, lao thẳng về phía Tử Phong.

- Một đám đầu óc bã đậu, trợ trụ vi ngược, chết không đáng tiếc.

Tử Phong liền vung hai tay, song chỉ nhất tề bắn ra, kiếm khí tung hoành, hơn mười tên vệ sĩ như đậu hũ, liên tục bị kiếm khí xuyên qua thân thể, máu tươi cuồng phún, ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết.

Vũ thúc thấy vậy liền liều mạng phi thân tới ngăn cản.

- Huynh đệ. Đao hạ lưu nhân.

Chỉ có điều, tay trái bị phế, thân thể trọng thương khiến hắn chẳng còn được bao nhiêu sức lực, liền bị một cước của hắn đá bay.

- Chạy đâu cho thoát, nạp mạng đi.

Chỉ thấy Tử Phong phi thân lên không trung, tay phải vận đao kình, một đao kiêu hùng, bá đạo tuyệt luân trảm thẳng xuống Vũ Thái Thành.

- Mau dừng tay.

Một âm thanh the thé vang lên, một thân ảnh co gầy liền lướt tới chặn trước mặt Vũ Thái Thành, một chưởng ngưng tụ hàn kình bá đạo, phóng thẳng tới Dương Tử Phong.

- Oành..

Đao khí và chưởng phong hung hăng va chạm, khí kình phản chấn khiến Tử Phong và bạch y nhân kia liên tục lui lại, cả hai khoé miệng đều rớm máu tươi.

- Tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, bản lĩnh cao cường, tiểu tử ngươi xem ra thật không đơn giản.

Người tới lần này chính là một nam tử, thân thể cao gầy, da trắng như tuyết, môi hồng phấn son, thần tình ẻo lả, nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhưng có thể phá giải Chí tôn đao kình của hắn, quả nhiên là không phải nhân vật tầm thường.

- Bạch thánh sứ. Ngươi tới thật tốt quá.

Vũ thúc ở bên cạnh, thần tình yếu ớt, nhìn thấy bóng nam nhân kia thì trong lòng khẽ thở phào một tiếng.

Tử Phong hai mắt dán chặt lên người đối phương, cánh tay đưa ra đằng sau khẽ run lên, một cảm giác tê dại đang dần xâm nhập vào cơ thể hắn.

- Tên bất nam bất nữ này quả thật đáng sợ.

Đúng lúc này, một âm thanh vang lên:

- Giữa thanh thiên bạch nhật, dám công khai đánh đánh giết giết, các ngươi không coi vương pháp ra gì sao?

Một âm thanh vang vọng như chuông đồng, vô hỉ vô bi, thần tình lạnh nhạt, khiến cả đám người nhất thời đều bị chấn nhiếp.

Từ trên tầng 2 của siêu thị, một nam nhân cao lớn, thần thái uy vũ lạnh lùng bước xuống. Người tới không ai khác, chính là Trần Long.