Chương 54: Gặp lại Lý Nguyệt Kỳ

Nghe thấy hắn gọi, Diễm Vân và Vãn tình liền đi ra, lặng lẽ nhìn về phía đám người Dương Nguyệt đã khuất bóng. Vãn Tình liền tò mò hỏi:

- Phong ca. Bọn họ là ai? Vì sao lại đi theo chúng ta?

- Bọn họ chính là bảo tiêu mà Trần Long sắp xếp đến để bảo vệ cho an toàn chúng ta. Tên là Long Vệ.

Vãn Tình nghe vậy thì thầm bĩu môi:

- Cái gì mà bảo vệ chứ. Ta thấy bọn họ còn không cả lợi hại bằng ca ca.

Diễm Vân nghe vậy liền hừ nhẹ.

- Tình nhi. Không được nói bậy.

- Phong nhi. Ngươi làm vậy với vị nữ nhân kia, có phần hơi quá đáng đó.

- Cô cô. Người yên tâm. Nếu ngay cả chút ủy khuất đó còn không chịu đựng được, thì sao dám nói trung thành với ta. Người cũng biết kẻ địch trước mắt của chúng ta rất cường đại. Ta không muốn một ngày đám người này vì giữ gìn trinh tiết gì gì đó, mà quay lưng đâm ta một đao.

- Ngươi nói cũng đúng.

- Mà cũng không còn sớm nữa. Chúng ta mau đi thôi, khi nào rảnh, ta sẽ kể tường tận cho các người nghe.

Dứt lời, hắn liền dẫn hai người tiến vào thang máy, đi lên phía tầng trên, chuẩn bị đi mua sắm những thứ cần thiết cho tổ ấm mới của hắn.

Tình nhi đã lâu lắm rồi mới có thời gian thoải mái như vậy, được cùng mẫu thân và ý trung nhân đi mua sắm. Nàng liền vui sướng, tung tăng như chim sẻ, chạy hết gian hàng này tới gian hàng khác, thứ gì cũng muốn mua.

Diễm Vân cũng lâu rồi mới thấy con gái vui vẻ như vậy, liền mỉm cười nhìn Tử Phong rồi lặng lẽ theo sau, cẩn thận chọn lựa những món đồ cần thiết.

Tử Phong thì tất nhiên sẽ phải đóng vai một người hầu bất đắc dĩ, thân treo đủ thứ đồ lỉnh kỉnh, vui vẻ theo sau hai người. Nhìn hai nữ nhân của mình thần tình vui vẻ phấn khích, hắn cũng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Giá như cuộc sống của hắn cứ êm đềm như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Đúng lúc này thì hắn vô tình nhìn thấy từ phía xa xa, một thân ảnh mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mắt hắn rồi hoà vào đám đông. Hắn liền ngay ra như phỗng.

- Là nàng ta sao?

Hắn liền quay qua nói với Diễm Vân:

- Cô cô. Ta muốn đi toilet một lát.

- Được. Vậy ngươi mau đi đi. Ta sẽ đợi ở đây.

Dứt lời, hắn liền vội vàng phóng đi, theo hướng bóng nữ nhân lướt qua khi nãy mà đuổi tới. Nhưng lúc này, bóng dáng ấy đã biến mất. Hắn liền vụt lên cầu thang, chạy lên tầng lầu, hắn muốn tìm tới vị trí cao nhất, để có thể quan sát được mọi thứ xung quanh.

Chỉ tiếc rằng siêu thị lúc này đang giờ cao điểm, có quá đông người qua lại, để tìm bóng dáng một người khác nào mò kim đáy bể. Hắn liền nhắm mắt lại, sử dụng thần thức tản ra bốn phương tám hướng. Đúng lúc này thì sau lưng hắn, một tiếng a vang lên. Một nữ nhân mặc váy hồng, thân hình kiều diễm, khuôn mặt xinh đẹp, bờ môi căng tròn, ánh mắt sắc xảo nhưng ẩn chứa một sự u buồn sâu thẳm đang nhăn nhó cúi xuống xoa xoa bắp chân của mình, rồi ánh mắt sắc lạnh khẽ nhìn về phía gã nam nhân bên cạnh. Hắn chính là kẻ vô tình đã đẩy chiếc xe hàng va vào chân nàng.

Gã nam nhân kia vội vàng bước tới, giả bộ cuống quít:

- Vị tiểu thư này, ngươi không sao chứ? Là ta vô ý. Thật xin thứ lỗi.

Kẻ này miệng liên tục xin lỗi, nhưng lại cố gắng tỏ ra khí độ, lịch thiệp, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn nàng. Nhưng hắn đâu biết rằng, hắn càng diễn nhập thần thì lại khiến nàng càng chán ghét. Nàng ta là ai chứ? Đường đường là Phó cục trưởng Cục cảnh sát Hà Bắc, không ngờ mới xin nghỉ phép về thủ đô có mấy ngày, lại có kẻ dám cả gan tìm nàng tính kế. Mấy trò vặt vãnh của hắn làm sao có thể qua khỏi ánh mắt sắc bén của nàng.

- Ta không sao. Ngươi đi đi.

- Vị tiểu thư này, xem ra chân cô bị thương không nhẹ, hay là để ta đưa cô đi tìm bác sĩ nhé.

- Ta đã nói là không cần. Ngươi không nghe rõ sao.

- Điều này sao có thể, ta...ặc.

Tên nam nhân kia còn chưa nói hết câu, liền thấy cổ họng bị một bàn tay to lớn siết chặt, khiến hắn bất giác vô cùng hoảng sợ, hai tay cố gắng vùng vẫy hết sức.

- Ngươi không thấy mình nói quá nhiều sao? Cút...

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, nhưng khi đến tai hắn thì lại giống như tử thần đòi mạng, khiến tên nam nhân kia sợ đến mất hết hồn vía, bỏ lại xe trở hàng chạy chối chết.

Lý Nguyệt Kỳ nhìn thấy nam nhân trước mặt thì liền thập phần kinh ngạc, hai mắt to tròn, tựa như không thể tin vào mắt mình nữa. Hồi lâu, nàng mới nói:

- Phong đệ. Thật là ngươi.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt sắc xảo thường ngày của nàng chợt bị một màng sương mù bao phủ, trở nên ẩm ướt.

- Lý Cục phó. Sao lại bất cẩn như thế, chân ngươi bị thương rồi kìa.

Tử Phong thấy thần tình của nàng hơi khác lạ, nên cố ý chêu chọc.

- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?

- Là Lý cục phó.

- Hay lắm Dương Tử Phong, sau từng ấy chuyện xảy ra, ngươi còn dám gọi ta như vậy?

Lý Nguyệt Kỳ hai bên má đào, lệ nóng đã tuôn rơi, thần tình bỗng trở lên phẫn hận, liền giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

Nhưng bàn tay thon dài của nàng còn chưa chạm được tới mặt hắn thì cổ tay đã bị hắn nắm lại.

- Lý Nguyệt Kỳ, bỗng dưng ngươi nổi điên cái gì?

- Đúng vậy. Mấy ngày qua, ta thật sự muốn phát điên lên đây. Ngươi còn dám hỏi ta tại sao ư?

Nhìn những giọt nước mắt long lanh trên mi mắt, ẩn chứa một tia nhu tình lẫn hờn trách. Hắn liền thở dài một tiếng liền kéo mạnh tay nàng bước đi.

- Ngươi...ngươi muốn đưa ta đi đâu?

Tử Phong nói một lời kéo nàng về phía một gian hàng bán sách. Nơi đây chủ yếu là bày bán những loại sách báo cũ của tiền nhân, nên ít ai ghé qua.

Lý Nguyệt Kỳ tuy rằng có ý trách móc, nhưng vẫn để mặc hắn kéo đi. Vừa ghé vào gian hàng sách, hắn liền đẩy nàng ép vào giá sách, cơ thể cường tráng của hắn liền ép tới, bàn tay mạnh mẽ nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, hung hăng đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt.

Lý Nguyệt Kỳ trái tim như ngừng đập, hai mắt trợn tròn, thân thể như bất động. Nàng thực sự không dám tin hắn dám làm chuyện này với nàng ngay giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.

- Ưm...

Nàng liền đặt tay lên ngực hắn cố gắng giãy rụa, nhưng làm sao có thể chứ. Rồi một luồng hơi nóng bức của nam nhân dần truyền tới cơ thể nàng, khiến ánh mắt sắc xảo của nàng phút chốc dần trở nên mê ly, khoé miệng từ từ tách ra đón lấy nụ hôn của hắn.

Đây không phải chính là tên tiểu nam nhân bạc tình đã khiến nàng nhớ đến phát điên lên sao? Đây không phải là cảm giác mà nàng vẫn luôn trông đợi từ hắn sao? Vậy tại sao nàng phải từ chối hắn chứ?

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng vô thức đã đưa lên khoá chặt lấy cổ hắn, hai mắt khẽ nhắm lại, đôi môi mềm tách ra, chiếc lưỡi thơm ngọt liền đón lấy lưỡi hắn rồi hung hăng hoà quyện lại với nhau.

Hai người ân ái triền miên, hai cánh tay lực lưỡng của Tử Phong ngày càng siết chặt lấy thân thể mềm mại, dẻo dai của nàng, bàn tay khẽ mò xuống bờ mông căng tròn tận tình xoa nắn.

- Ưm...

Chỉ thấy Lý Nguyệt Kỳ khẽ rên nhẹ lên một tiếng, nhưng vẫn để hắn tùy ý đụng chạm trên thân thể của nàng.

Một hồi lâu sau, khi cảm thấy dường như không đủ dưỡng khí để thở nữa, nàng mới cố gắng tách ra từ đôi môi nóng rực của hắn, ánh mắt mê ly rớm lệ, nhìn hắn ngây ngốc rồi nói:

- Tử Phong. Mấy ngày nay, tỷ tỷ nhớ ngươi thật khổ sở. Ngươi có biết không?

- Ách. Ta có thể xem đây là lời tỏ tình không? Chẳng lẽ chuyện xảy ra đêm đó đã trở thành bóng ma trong lòng nàng, khiến nàng không thể quên được ta. Mà không phải nàng đã có trượng phu rồi sao.

Bỗng nhớ đến khuôn mặt vô hỉ vô bi như âm hồn bất tán của Trần Long, hắn lại thầm thấy sảng khoái.

- Trần Long a Trần Long. Xem ra nữ nhân của ngươi đã sớm muốn đổi sang họ Dương rồi. Chuyện này ngươi cũng tuyệt đối không thể trách ta a.

Xong hắn liền nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi nàng, rồi mỉm cười nói:

- Nguyệt Kỳ, ta đã hứa sẽ đến thăm tỷ, không phải giờ ta đã đến rồi sao.

Nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng liền xuất hiện một tia hạnh phúc như xoá tan đi mọi sự u sầu trong những ngày qua. Thân thể mềm mại của nàng liền áp vào trong lồng ngực hắn, như muốn một lần nữa tận hưởng lại mĩ vị nam nhân của tên tiểu tình nhân này.

Nhìn bộ dáng nhu tình như nước của nàng, Tử Phong bất chợt trong lòng cũng xuất hiện một tia cảm động. Cánh tay nhẹ nhàng siết chặt lấy thân thể mềm mại đang khẽ run lên trong lòng hắn. Hai người lặng lẽ ôm chặt lấy đối phương như không muốn tách rời.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại của hắn vang lên, khiến cả hai đều giật mình, Lý Nguyệt Kỳ vội vàng tách ra khỏi người hắn, ngoảnh mặt lén lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc trên mặt nàng.

- Là Vãn Tình.

Hắn liền vội bắt máy.

- Alo. Tình nhi.

- Phong ca. Ngươi ở đâu, mau cứu chúng ta. Có người xấu..

Vãn Tình còn chưa kịp nói hết câu thì dường như điện thoại đã bị giựt đi, bên trong còn vang lên những tiếng cười hắc hắc đầy dâm tiện.

- Nguyệt Kỳ, Tình nhi xảy ra chuyện, ta phải đi trước, có thời gian, ta nhất định đến tìm nàng.

Dứt lời, hắn liền quay người phóng đi. Lý Nguyệt Kỳ nhìn thân ảnh hắn thoáng cái đã biến mất, ánh mắt liền trở nên phiền muộn, một loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời.