Sau khi Trần Long đi rồi, hắn mới quay trở lại, ngắm nhìn ngôi nhà mới của bọn họ, Vãn Tình thì mê mẩn đi tham quan một lượt khắp căn nhà, Diễm Vân thì cẩn thận thu dọn lại đồ đạc của bọn họ cho thật ngăn nắp, nhìn bộ dáng chăm chỉ , cần mẫn của nàng, quả thực rất có phong thái một hiền thê lương mẫu. Bất giác nàng ngẩng đầu lên, thấy Tử Phong đang mải mê ngắm nhìn nàng một cách ngây ngốc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào. Nàng liền ngó quanh một lượt, rồi bất chợt chạy đến bên hắn, môi thơm nhẹ hôn chụt một cái.
Tử Phong thấy vậy thì bất giác a lên một tiếng.
- Tình nhi.
Diễm Vân nghe vậy thì trái tim như muốn nhảy cả ra ngoài, vội vàng ngoảnh lại liền thấy sau lưng làm gì có ai. Nàng liền phát hiện ra mình đang bị hắn đùa giỡn, liền hừ một tiếng, véo hắn một cái rõ đau cho bõ ghét.
Căn nhà mới của họ quả thật không tồi. Sở hữu 3 phòng ngủ, 1 phòng khác, 2 phòng vệ sinh, 1 khu bếp, tổng diện tích ước tính cũng khoảng hơn 200m2 chứ chẳng chơi.
Sau một hồi bàn tán, họ liền quyết định chiều nay sẽ đi siêu thị một chuyến, mua một số vật dụng cần thiết rồi chuẩn bị một bữa ăn thật ấm cúng để mừng tân gia.
Khi mọi người đã rời khỏi khu chung cư, Tử Phong liền gọi một chiếc taxi, ba người đến thẳng Big C, một trong số những hệ thống siêu thị lớn nhất tại Bắc Việt.
Trên xe, hai mẹ con Diễm Vân còn không ngừng thì thầm to nhỏ bàn tán, thì Tử Phong vẫn ngồi đó, lặng lẽ quan sát một chiếc xe BMW vẫn đang bám đuôi họ nãy giờ.
- Trần Long đã đi rồi. Vậy đám người này là ai phái tới giám sát chúng ta? Không lẽ chúng ta đã thật sự bị bại lộ hành tung rồi sao?
Khi taxi dừng lại ở trước cổng lớn của Siêu thị Big C, hai người Diễm Vân vừa mới xuống xe đã bị hắn nắm tay, đi thẳng xuống tầng hầm của nhà để xe. Vãn Tình lấy làm lạ liền hỏi:
- Phong ca. Khu mua sắm ở phía trên kia mà.
- Ta biết. Hai người im lặng một chút đi. Chúng ta đang bị theo dõi.
Diễm Vân nghe vậy liền giật mình kinh hãi, nàng theo phản ứng muốn quay lại nhìn về phía sau thì liền bị hắn ngăn lại.
Quả nhiên chiếc BMW cũng dừng xe lại ở bên ngoài, từ trên xe, hai tên nam tử liền bước xuống, thân thủ nhanh nhẹ, đi theo đám người Tử Phong xuống tầng hầm.
Rõ ràng đám người Tử Phong khi nãy còn ở phía trước, nhưng chỉ qua một khúc rẽ liền biến mất tăm, hai người liền có chút hoảng hốt, chạy nhanh về phía trước tìm kiếm.
Đúng lúc này thì ở trong một góc khuất, Tử Phong thân hình phóng ra, không nói một lời, Lý gia Thối pháp điên cuồng đạp thẳng tới thế như cuồng phong bạo vũ.
Hai tên nam nhân kia cũng không phải dạng tầm thường, bị tập kích bất ngờ vẫn lâm nguy bất loạn, liều mạng thi triển quyền cước xông tới, điên cuồng ngạnh kháng.
Chỉ tiếc rằng đối thủ của bọn họ lại là Dương Tử Phong, cước pháp Lý gia giờ đã được hắn tu luyện đến vô cùng thuần thục, cước pháp tung ra liên miên bất tuyệt, thế như lôi đình, khiến hai tên này mặc dù liều mạng phản kích nhưng thân thể liên tục trúng cước, bay ngược về sau.
Tử Phong mắt loé hàn quang, cả người loé lên hoá thành một vệt tàn ảnh lao về phía hai tên mật thám này.
- Pặc ...pặc...
Hai tên nam nhân kia còn chưa kịp hoảng sợ trước tốc độ phi thường của hắn, thì yết hầu truyền đến một cảm giác đau đớn, cả hai thân thể cao lớn của bọn họ đã bị người kia nhấc bổng lên, dí sát lên vách tường.
Đúng lúc này thì từ bên ngoài, một giọng nữ nhân vang lên:
- Đao hạ lưu nhân.
Tử Phong chậm rãi dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn qua, chỉ thấy bên kia là một nữ nhân thon dài, thân mặc một bộ hắc y bó sát, mái tóc đỏ ngắn ngang vai, ôm trọn lấy khuôn mặt sắc xảo, ánh mắt lạnh tựa hàn băng của nàng.
- Chủ nhân, xin dừng tay.
- Các ngươi là ai? Ta đâu phải chủ nhân của các ngươi?
Nữ nhân kia nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sự nghi ngờ của hắn, liền lấy ra một chiếc lệnh bài màu đồng đỏ, nhìn vẻ bề ngoài thì khá giống với Tiềm Long lệnh trong tay hắn, chỉ có điều kích thước nhỏ hơn một chút, trên mặt khắc một chữ Vệ.
- Bọn ta là Long vệ, được phái tới âm thầm bảo vệ cho chủ nhân ngươi.
- Long Vệ? Tới bảo vệ ta? Dựa vào công phu mèo ba chân của các ngươi?
- Ngươi...
Nhận ra sự khinh thường trong lời nói của hắn, nữ nhân kia chẳng biết phải nói gì hơn. Ai bảo lần đầu gặp mặt, đã bị hắn hai chiêu khống chế, nắm lấy sinh tử. Nào dám nói tới hai từ bảo vệ nữa chứ.
Nhưng người này không phải mới gia nhập Tiềm Long quân sao, tại sao thực lực của hắn lại khủng bố như vậy chứ? Khác hẳn những tên tân binh trước kia.
- Là thuộc hạ sai rồi. Bọn thuộc hạ được phái tới để phục thị chủ nhân.
Nhìn thái độ cung kính của nữ nhân kia, đây chính là thứ mà hắn cần. Một đám thuộc hạ không để chủ nhân vào mắt, hắn tuyệt đối không cần. Nghĩ tới đây, hắn liền buông hai tên nam nhân bị hắn áp lên vách tường kia xuống.
- Vậy ngươi hãy nói rõ ràng một lần nữa cho ta nghe. Tình huống này là như thế nào?
- Bọn thuộc hạ là thành viên của Long Vệ, được biệt phái đến để bảo...phục thị chủ nhân, cũng như bảo vệ an toàn cho những người bên cạnh ngài.
- Vậy các ngươi tên gì? Tổng cộng có bao nhiêu người?
- Tiểu đội bọn ta có năm người, hai huynh đệ song sinh kia là Dương Trung, Dương Nghĩa, ta là Dương Tuyết - Tiểu đội trưởng, còn hai người nữa đang án ngữ bên ngoài đợi lệnh.
- Các ngươi đều mang họ Dương? Không thể nào?
- Đúng, bọn ta vốn dĩ mang họ khác, nhưng từ khi được phân phó đến bảo vệ chủ nhân ngài nên đều đổi thành họ Dương. Chính là đại biểu cho lòng trung thành tuyệt đối của bọn ta, thề chết không từ.
- Điều đó có nghĩ là từ giờ trở đi, các ngươi chỉ nghe theo lệnh của một mình ta?
- Đúng vậy. Thưa chủ nhân.
- Vậy ngươi mau tới đây, lột hết đồ trên người xuống?
- Chủ nhân. Ngươi...
Hai tên Dương Trung, Dương Nghĩa ở bên cạnh còn đang thở chưa ra hơi, nghe Tử Phong ra lệnh như vậy, không khỏi thất kinh hô lên.
Dương Nguyệt nghe thấy vậy, liền có chút sững sờ, nhưng thần tình vẫn lạnh nhạt như vậy, chậm rãi lột ra chiếc áo khoác trên người, ném qua một bên.
- Nguyệt tỷ. Đừng..Xin chủ nhân tha tội, là bọn thuộc hạ sai rồi.
Dương Nguyệt sờ đến mép áo thun bó sát trên thân thể thì khẽ ngập ngừng, hơi chút do dự.
- Ta chưa nói ngươi dừng lại.
Chỉ thấy ánh mắt hàn băng lúc này của nàng đã xuất hiện một lớp sương mờ, môi đào khẽ cắn lại, dứt khoát lột ra chiếc áo thun mỏng manh kia. Để lộ ra một thân hình trắng trẻo, bóng mượt dẻo dai, chiếc áo lót đen khẽ che đi phân nửa, chỉ để hở ra đôi bầu ngực trắng nõn. Dương Nguyệt thầm khẽ cúi đầu, hai tay vắt chéo, cố gắng che đi thân thể của mình.
Dương Trung, Dương Nghĩa thấy vậy liền xoay mặt đi hướng khác, hai mắt nhắm lại, hàm răng cắn chặt, trán nổi gân xanh, có vẻ đã thập phần căm tức, bất mãn với hành động thô bỉ này của hắn.
Tử Phong liếc nhìn qua hai tên Dương Trung, Dương Nghĩa rồi trên miệng xuất hiện một nét tiếu ý.
- Ta có nói ngươi dừng lại rồi sao?
Dương Nguyệt nghe thấy vậy thì thân thể chợt run lên, hai mắt đã ngập nước, đành khẽ nhắm mắt, từ từ tháo ra khoá quần trên người, từ từ tụt xuống.
Khi chiếc quần đen được tụt xuống đến ngang hông, để lộ ra một vùng da trắng mịn ẩn sau chiếc quần zen mỏng dính, thì chợt giọng nói của hắn lại vang lên.
- Đủ rồi.
Dương Nguyệt liền cảm thấy mình như vừa thoát khỏi địa ngục, vội vàng vơ lấy y phục mặc lại trên người.
Đúng lúc này, thì hắn lại quay sang cặp huynh đệ sinh đôi kia, mắt loé hàn quang, lạnh lùng cười nói:
- Dương Nguyệt kể từ nay coi như là nữ nhân của ta, các ngươi đã nhìn thấy thân thể nàng, thì đôi mắt kia cũng không cần thiết nữa.
- A.
Cả ba người nghe thấy hắn nói liền chợt cảm thấy bàng hoàng, tên khốn này còn là người sao, rõ ràng là một tên ác ma đội lốt người, sao có thể gia nhập Tiềm Long quân chứ. Tuy là thập phần căm hận, nhưng bọn họ lại tuyệt đối không dám kháng lệnh của hắn. Trung Nghĩa hai người mồ hôi ướt đẫm, gương mặt ánh lên vẻ sầu khổ, bất phục. Dương Nguyệt liền tiến tới, quỳ xuống trước mặt hắn.
- Chủ nhân, xin ngươi hãy buông tha cho bọn họ. Thuộc hạ xin sẽ làm theo bất cứ điều gì ngài muốn.
- Nguyệt tỷ, không cần cầu xin hắn.
Dứt lời, hai người liền đồng thời vận kình, hai ngón tay như hai lưỡi dao sắc bén, phóng thẳng về phía cặp mắt của mình.
- Dừng lại..
Tiếng thét của hắn bất chợt vang lên, khiến tâm thần bọn họ đột nhiên chấn động, nội kình đảo loạn, kình lực tán đi, song chỉ dừng lại chỉ cách đôi mắt kia có vài cm.
Bọn họ thập phần kinh hoàng, cảm giác như mới từ cõi chết trở lại. Toàn thân hư thoát, quỳ gục xuống đất, hơi thở phì phò, mồ hôi liên tục túa ra.
- Ta tạm thời có thể tin tưởng sự trung thành của các ngươi. Hiện tại, các ngươi có thể đi được rồi.
Ba người nghe vậy như được đại xá, thần tình hưng phấn lên không ít. Thì ra tên tiểu tử này là đang muốn thử thách lòng trung thành của bọn hắn. Chỉ có Dương Nguyệt là thần sắc có chút ảo não, liền bước tới để lại cho hắn phương thức liên lạc rồi rời đi.
Đợi khi đám người Dương Nguyệt đã khuất bóng, hắn liền hướng vào góc khuất gọi nhỏ:
- Cô cô. Vãn Tình. Hai người ra được rồi.