Chương 52: Tiềm Long quân lệnh

Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã ló rạng, Tử Phong mới tỉnh dậy, hắn khẽ vươn vai một cái. Đã lâu lắm rồi hắn mới được ngủ một giấc ngon đến như vậy.

Nhìn mẫu tử Diễm Vân vẫn còn say sưa trong giấc nồng, hắn cũng không đánh thức các nàng, từ từ tụt xuống giường, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi thay một bộ quần áo dài.

Xong hắn tiến lại phía cửa sổ, vén rèm nhìn xuống dưới phố, xe cộ qua lại tấp nập. Hắn còn đang nghĩ tiếp theo hắn nên làm như thế nào.

Đúng lúc đó, ngoài cửa phòng, tiếng chuông cửa vang lên tinh tong. Hắn thận trọng bước tới, nhìn qua lỗ hổng nhỏ trên cánh cửa, hắn liền thấy bên ngoài chính là cô nàng lễ tân xinh đẹp ngày hôm qua. Hắn liền mở cửa bước ra.

- Chào buổi sáng, nàng tìm ta có chuyện gì sao?

- Chúc quý khách buổi sáng tốt lành. Bên dưới có một vị khách nhân tự xưng là bằng hữu của ngươi. Muốn nhờ ta lên báo với ngươi một tiếng.

- Bằng hữu của ta? Nàng có nhầm không vậy.

- Vị khách nhân đó tự xưng là bằng hữu của Dương Tử Phong. Chắc là không nhầm đâu ạ. - Cô nàng mỉm cười đáp.

- Được. Phiền nàng xuống báo với hắn đợi một lát. Ta sẽ xuống ngay.

Cô nàng lễ tân nghe vậy liền khẽ gật đầu, mỉm cười cúi chào rồi rời đi.

Hắn đóng lại cửa phòng, từ từ suy nghĩ:

- Ta mới đặt chân tới thủ đô đêm, vậy mà sáng nay đã có người tìm đến tận cửa. Không lẽ là Tô gia. Không đúng, nếu là bọn hắn đã biết ta đến thủ đô thì dọc đường sớm đã tập kích, cần gì phải dài dòng đến như vậy. Vậy kẻ đến là do ai phái tới? Có mục đích gì?

Hắn suy nghĩ một hồi lâu vẫn chưa thấy có đáp án khả thi, đành tặc lưỡi.

- Nếu là phúc thì không phải hoạ, nếu là hoạ thì tránh không được. Lão tử đã dám đến thủ đô. Còn sợ các ngươi sao. Sớm muộn cũng phải có một trận chiến, lão tử há lại sợ các ngươi.

Dứt lời hắn liền chẳng thèm suy nghĩ thêm nữa, chậm rãi đi xuống dưới đại sảnh. Từ xa, hắn đã sớm thấy một nam nhân thân hình cao lớn, thần thái uy phong, đang ngồi bên một bàn trà, ly cà phê đen đang bốc hơi nghi ngút. Người này vẫn chăm chú đọc báo, như chẳng hề chú ý đến việc hắn đang tới gần. Hắn thầm nghĩ:

-Giả thần giả quỷ, để xem ngươi là thần thánh phương nào?

Đúng lúc này thì gã nam nhân kia cũng buông xuống tờ báo trên tay, đứng dậy quay người nhìn về phía hắn.

-Tử Phong huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi.

-Trần Long?

-Ta đến, ngươi cảm thấy bất ngờ lắm sao? – Trần Long vẫn duy trì thái độ như ngày thường, không lạnh không nhạt hỏi.

Dương Tử Phong thấy vậy thì thầm có tật giật mình, không lẽ chuyện của hắn với Lý Nguyệt Kỳ đêm đó đã bị tên Trần Long này phát giác, nên hắn cố ý tới đây báo thù. Nhưng mà thái độ của hắn, dường như là không hề muốn động thủ với ta. Vậy thì tại vì sao?

- A. Không phải như vậy, chỉ là Trần đại ca xuất hiện ở đây quả thật khiến ta có chút bất ngờ, không hiểu người sáng sớm đã kiếm ta là vì chuyện gì?

-Thực ra là mới sáng nay, ta cũng mới nhận được tin ngươi đến thủ đô, là có người nhờ ta đến đây tiếp dẫn ngươi.

-Có người nhờ hắn sao? Kẻ nào mà lại có thể sai khiến cả một Phó Tổng tư lệnh quân khu như hắn chứ? Ta đâu có quen đại nhân vật nào như vậy chứ? Không lẽ là vị sư phụ thần bí của ta.-

-Nghĩ tới đây, hắn liền giả vờ hỏi Trần Long:

- Trần đại ca, sư phụ của ta hiện tại đang ở đâu, sao lão còn chưa tới gặp ta?

- Trần Long nghe hắn hỏi như vậy, nhất thời cả kinh, ngạc nhiên hỏi lại hắn:

- Phong huynh đệ, ngươi vừa nói Mạc tiên sinh…à vị kia là sư phụ của ngươi?

Nhìn thần thái của Trần Long, hắn đã đoán ra chín phần là do sư phụ hắn phái tới, hắn liền yên tâm. Hắn tiếp tục hỏi:

- Trần đại ca, không biết sư phụ lão nhân gia có chuyện gì phân phó hay chăng?

- À. Vị tiên sinh kia có vẻ còn đang bận một số việc đại sự, nên nhờ ta đến giúp ngươi thu xếp một số chuyện đơn giản.

- Rút cục là chuyện gì? Trần đại ca, đệ còn chưa hiểu lắm.

Nhìn tên tiểu tử này bề ngoài có vẻ đạo mạo, chân thật nhưng tâm tư vô cùng cẩn mật lại liên tục giả vờ ngây ngô trước mặt hắn, khiến hắn có chút bực bội trong người. Hắn liền nói:

- Tử Phong huynh đệ, ta thấy sắc trời không còn sớm nữa, ngươi có thể đánh thức hai vị phu nhân kia, để chúng ta sớm lên đường được chăng?

- Tất nhiên là không có vấn đề. Vậy phiền Trần đại ca đợi một lát, ta lên chuẩn bị rồi xuống ngay.

Khi hắn quay trở lại phòng thì thấy mẫu tử Diễm Vân đã sớm thức dậy, quần áo chuẩn bị chỉnh tề. Nhìn thấy hắn trở lại, Diễm Vân liền hỏi:

- Phong nhi, mới sáng ra mà ngươi đã đi đâu vậy?

- Cô cô, là sư phụ phái người đến tiếp dẫn chúng ta, hắn đang đợi ở dưới lầu, ta mới đi gặp hắn một chút.

- Người tiếp dẫn chúng ta, Phong ca, người đó có đáng tin không? – Vãn Tình tỏ vẻ lo lắng hỏi.

- Tình nhi, nàng yên tâm, người này ta biết, hắn chính là trượng phu của Lý Nguyệt Kỳ - Phó Tổng tư lệnh quân khu I – Trần Long.

Hai người nghe vậy thì thầm a lên một tiếng, sư phụ hắn là ai mà có thể khiến một Phó tổng tư lệnh quân khu đến tiếp dẫn chúng ta, các nàng thực sự có chút thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng chuẩn bị đồ đạc đi xuống, tránh để người kia phải đợi lâu.

- Xin chào Trần tướng quân, đã phiền ngài phải đợi lâu. – Diễm Vân ái ngại lên tiếng.

- Lâm phu nhân, Lâm tiểu thư, hai vị không cần khách sáo như vậy.

Nói xong hắn liền quay qua Dương Tử Phong đang mặt mũi đen sì, liền mỉm cười nói:

- Dương huynh đệ, nếu không còn chuyện gì nữa, chúng ta lên đường thôi.

Hắn liền vẫy tay một cái, hai tên thuộc hạ liền đi đến xách những túi đồ của các nàng ra xe, rồi hắn đi trước dẫn đường. Chỉ thấy Dương Tử Phong trong lòng có chút bực bội, miệng khẽ lầm bầm:

- Cái gì mà Lâm phu nhân chứ, phải là Dương phu nhân mới đúng. Nếu lần sau ngươi còn dám gọi bừa, ta sẽ đem cả lão bà của ngươi đều đổi qua họ Dương, cho ngươi sống không bằng chết a.

Đúng lúc đó thì Diễm Vân đi đến, khẽ huých vai hắn một cái rồi nói:

- Phong nhi, ngươi nói lảm nhảm gì đó, còn không mau đi thôi.

Bọn họ liền lên một chiếc xe Prado rồi rời khỏi khách sạn, đi thẳng về phía nội thành.

- Trần đại ca. Hiện tại ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?

- Tất nhiên là phải thu xếp nơi ở cho các vị trước, không lẽ Phong huynh đệ muốn cả đời đi ở khách sạn sao?

Dương Tử Phong nghe tới đây, sao cứ cảm thấy tên Trần Long này như đang cố chêu chọc mình thì phải. Hắn thầm nghĩ:

- Đi ở khách sạn thì sao chứ? Ngươi làm sao biết được đêm qua lão tử phong lưu khoái hoạt đến thế nào. Hắc hắc.

- Nếu tiểu tử ngươi còn dám nói thêm câu nữa chọc giận ta, Dương Tử Phong ta xin thề sẽ đem Lý Nguyệt Kỳ biến thành Dương phu nhân cho ngươi coi.

Nếu Trần Long kia thực sự có thể đọc được suy nghĩ của người khác, có lẽ tên tiểu dâm tặc hắn chắc chắn đã sớm chết hàng trăm lần rồi.

Chiếc xe đi vòng quanh nội đô một lát rồi liền dừng lại ở một toà nhà trung cư cao cấp: Royal city.

Trần Long liền dẫn bọn họ lên thẳng lầu thứ 18, tầng cao nhất của toà nhà. Một lát sau, một gã quản lý béo bụng và một nữ nhân viên lễ tân liền tiến đến, mang theo chìa khoá đến bàn giao căn chung cư cao cấp lại cho mọi người.

Trong khi đám thủ hạ còn đang giúp họ chuyển đồ đạc vào trong thì Trần Long liền đi tới bên cạnh Tử Phong.

- Phong huynh đệ, ta còn một số chuyện cần nói với ngươi.

- Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Khi vừa đặt chân ra ngoài hành lang thì Trần Long liền lấy trong túi ra một bộ hồ sơ cho hắn. Hắn liền hỏi:

- Đây là thứ gì vậy Trần đại ca?

- Đó chính là giấy chứng nhận, từ ngày hôm nay, ngươi sẽ chính thức trở thành sinh viên của Học viện Tân Long?

- Trần đại ca. Ngươi nói đơn giản vậy thôi sao?

- Đúng vậy, ngoài ra vị tiên sinh kia còn muốn ta giao cho ngươi một thứ vô cùng quan trọng.

- Hả. Thật sao? Đó là vật gì vậy?

Trần Long liền móc ra trong túi một tấm thẻ bài màu đen, được đúc từ hắc thiếc vô cùng cứng rắn. Mặt trước của lệnh bài là khắc một con hoả long đang giơ nanh múa vuốt thế như long đằng cửu tiêu. Phía sau khắc duy nhất hai chữ Tiềm Long.

- Trần đại ca, đây là vật gì vậy? Nó có tác dụng gì?

- Đây chính là thẻ bài tượng trưng cho thân phận của ngươi trong Tiềm Long Quân, còn có tác dụng gì? Sau này ngươi sẽ rõ.

- Còn nữa, sau khi đến Học viện Tân Long, ngươi hãy tìm đến một vị giáo sư tên là Lệ Tuyệt Tâm, nàng ta sẽ thu xếp cho ngươi.

- Lệ giáo sư, Lệ Tuyệt Tâm. Ta đã nhớ kỹ, đa tạ Trần Long đại ca.

- Được rồi. Ta còn có việc phải đi trước, đây là danh thiếp của ta, nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ gọi cho ta, không cần khách sáo.

Dứt lời, Trần Long liền dẫn theo hai tên thuộc hạ rời đi. Để lại hắn đang không ngừng đưa tay xoa lại hai gò bá. Nói chuyện với tên này cứ phải gỉa bộ, thật là khó chịu, suýt chút nữa là muốn sái quai hàm ta a.