Chương 56: Bữa tiệc tân gia (1)

Trần Long lạnh lùng bước tới, ánh mắt quét ngang toàn trường rồi dừng lại trên người vị nam nhân ẻo lả kia.

- Bạch Thánh Sứ, ngươi cũng thật là rảnh rỗi đấy.

- Trần Tư lệnh, không phải ngươi cũng ở đây đó sao.

Bạch Thánh sứ liền nguýt hắn một cái rồi quay mặt đi, như không muốn nhìn thấy hắn. Trần Long nhìn qua Vũ Thái Thành.

- Vũ tiểu tử, ngươi đừng nghĩ có tỷ tỷ ngươi đứng ở đằng sau mà hoành hành bá đạo. Nếu hôm nay tên biến thái kia không tới kịp, ngươi đã sớm làm ma dưới đao của hắn rồi. Còn không mau cút đi.

Vũ Thái Thành nghe vậy liền có chút bực bội, nhưng đành phải im lặng rời đi.

Đúng lúc này thì Bạch Thánh Sứ liền nhảy dựng lên:

- Trần Long, ngươi nói ai là tên biến thái.

- Ta cũng đâu có nói ngươi.

Trần Long chỉ lạnh nhạt cười lên một tiếng. Bạch Thánh Sứ miệng lưỡi không đấu lại người. Cũng không dám công nhiên ra tay đối địch với hắn. Liền hậm hực bỏ đi.

- Trần Long, tiểu tử kia nữa. Các người hãy đợi đấy, có ngày bản thánh sứ sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

- Đồ đàn bà..

- Ngươi...

Diễm Vân lúc này thấy cục diện đã ổn, liền nhìn qua Tử Phong, thấy cánh tay hắn đang không ngừng run lên, thần tình đau đớn liền bước tới.

- Phong nhi. Ngươi sao rồi.

Trần Long nghe thấy vậy liền bước tới, vỗ nhẹ tay lên vai hắn, một luồng hoả kình tràn ra, nhanh chóng đẩy lùi luồng hàn khí kia ra khỏi thân thể hắn.

- Trần đại ca. Đa tạ.

- Cô cô. Ta không sao, người yên tâm.

- Dương huynh đệ, có câu này ta muốn nói với ngươi. Sống ở thời đại này, nắm đấm chính là vương đạo, ta khuyên ngươi mau tới đầu nhập Tiềm Long quân, tránh đêm dài lắm mộng, phát sinh dị biến.

- Ta đã ghi nhớ, không biết Trần đại ca ngươi tới từ khi nào?

- Ta vừa tới, chính là đám người Dương Nguyệt báo tin.

- Bọn họ cũng ở đây.

- Ngươi chớ trách bọn họ, Bạch Thánh Sứ xuất hiện, là việc bọn hắn không thể giải quyết, nên chỉ còn cách cấp báo cho ta. Cũng may ta đến kịp lúc. Chưa để ngươi gây đại hoạ.

- Đại hoạ? Đám người Bạch Thánh sứ đáng sợ tới vậy sao?

- Bọn chúng chính là người của Thánh Cung. Đệ nhất đại bang ở Thương Long, sau này ngươi cứ tự tìm hiểu đi. Ta còn có việc cần đi trước. Cáo từ.

Sau khi Trần Long rời đi, Dương Tử Phong liền mang theo mẫu tử Dương Diễm Vân cũng mau chóng trở về nhà.

- Xem ra Trần Long nói có lý, ta cần phải sớm tìm tới Tiềm Long quân, gấp rút ra tăng thực lực của bản thân là cách tốt nhất.

Sự việc bất ngờ xảy ra lúc ban ngày, khiến không khí lúc này bất giác trở nên ngột ngạt, vốn dĩ bọn họ muốn tối nay tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng tân gia, nhưng không khí lúc này, chẳng ai còn nghĩ tới nữa.

Diễm Vân chỉ vào trong bếp, chuẩn bị mấy món ăn nhẹ. Vãn Tình cũng thở dài một tiếng, tâm trạng nặng nề, lặng lẽ trở về phòng mình tắm rửa.

Vãn Tình vừa rời đi. Tử Phong liền tiến vào trong bếp, Diễm Vân vẫn đứng đó, nhìn nồi canh trên bếp mà gương mặt thất thần.

Hắn liền bước tới, đưa tay ôm chọn lấy vòng eo thon của nàng:

- Cô cô. Người làm sao vậy? Ta thấy hai người tự dưng lại trở nên ưu tư như vậy?

- A. Phong nhi. Cẩn thận kẻo Tình nhi nhìn thấy. Thật không tốt.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng rồi cắn nhẹ.

- Nàng ấy đã sớm vào phòng tắm rửa rồi. Chắc phải lâu nữa mới xong.

- Giờ thì người mau nói đi. Hai người đang buồn vì chuyện gì?

Diễm Vân cảm nhận thấy hơi thở nam nhân liên tục thở mạnh vào tai, khiến cả người trở nên nóng bức, tâm tư xáo trộn, khó có thể tập trung được, hổn hển nói:

- Phong nhi. Hôm nay ta đã thấy ngươi dường như đã trở thành một con người khác điên cuồng và máu lạnh. Hoàn toàn không giống với Phong nhi mà ta biết.

- Vậy sao? Thì ra là chuyện đó, không lẽ cô cô người không muốn Phong nhi trở nên cường đại hơn, để có thể bảo vệ ngươi an ổn cả đời này.

- Không. Ý ta không phải như vậy. Ta chỉ cảm thấy dường như ta đang dần trở thành gánh nặng của ngươi. Ngăn cản tương lai của ngươi sau này. Có lẽ Tình nhi cũng cảm thấy như vậy.

- Ngươi càng mạnh mẽ, khoảng cách chúng ta lại càng xa vời. Giống như hai thế giới hoàn toàn cách biệt vậy.

- Cô cô. Ngươi thật ngốc. Đó không phải là gánh nặng, mà là trách nhiệm, trách nhiệm của một nam nhân là phải để nữ nhân bên cạnh hắn hạnh phúc, bình an cả cuộc đời.

Diễm Vân nghe hắn nói vậy thì thâm tâm thập phần xúc động, hạnh phúc khôn cùng, nàng khẽ xoay người lại, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai mắt rớm lệ, ngẹn ngào nói:

- Phong nhi. Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Ngươi thật không cảm thấy ta phiền phức.

Hắn liền nhẹ nhàng đáp xuống khuôn mặt nàng, hôn đi những giọt lệ long lanh kia, dịu dàng nói:

- Nếu ngay cả việc đó, ta còn xứng đáng là một nam nhân sao.

Dứt lời, hắn liền tìm đến môi thơm của nàng, đặt lên đó một nụ hôn cuồng nhiệt và ấm áp.

Diễm Vân nghe những lời nói đầy nhu tình của hắn thì trong lòng ngập tràn hạnh phúc, liên tiếp đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, hai chiếc lưỡi mềm mại hoà quyện vào nhau. Để mặc cho bàn tay to lớn thô giáp của hắn lại ở trên người nàng bắt đầu náo loạn, chỉ trong chớp mắt, hắn đã luồn tay qua chiếc váy xanh ngọc bích của nàng mà luồn tay vào bên trong chiếc quần lót mỏng manh nhỏ bé của nàng mà hung hăng nắn bóp bờ mông nảy nở kia.

Diễm Vân rõ ràng đã cảm nhận được bên dưới hạ thể, con cc vĩ đại của hắn đã bắt đầu trỗi dậy, nàng liền hoảng hốt, lấy một tay giữ chặt lấy bờ mông của mình. Không để hắn lột xuống chiếc quần lót nhỏ nhắn của mình. Đôi môi ngọc tách ra từ miệng hắn vẫn còn ướt nhẹp nước miếng, nàng nhìn hắn khẽ lắc đầu như không muốn làm chuyện đó lúc này.

Nhưng đáp lại nàng, hắn đã dứt khoát tuột chiếc váy tơ tằm mềm mại xuống tận ngang eo nàng, rồi há miệng ngoạm xuống hai bầu vú căng tròn với những hạt đậu nhỏ xinh đã cương cứng lên kia.

Diễm Vân lại một lần nữa trở nên bất lực trước sự xâm lấn đầy mạnh mẽ của hắn. Nàng chỉ biết cắn môi chịu trận, vòng tay qua siết chặt lấy cổ hắn, xoa nhẹ lên mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi kia.

Một mùi vị nam nhân truyền đến khiến nàng như mê như say, chẳng còn thể tự chủ được. Đôi chân ngọc mượt mà khẽ rướn lên khi bàn tay thô giáp của hắn tiến vào xoa nắn lên bờ mu căng tròn láng mịn.

Hắn cấu nhẹ lên hạt le đã sớm cương cứng khiến nàng rùng mình một cái, thân thể khẽ run lên.

- Phong nhi. Dừng lại đi. Ngày mai..ngày mai Tình nhi sẽ quay trở lại ký túc xá. Cô cô sẽ chiều theo ý ngươi..ưm...để ngươi tận tình phát tiết..ư..có được không?

- Ngày mai, Tình nhi trở lại trường học, vậy thì ta phải làm sao. Chi bằng trước mắt phải cho Diễm Vân "ăn thật no" đã, nếu không đêm nay ta làm sao có thời gian trò chuyện với Tình nhi.

- Cô cô. Bên cạnh ngươi, ta thật không thể kiềm chế được.

Nhìn vẻ mặt nóng bức của hắn như một con mãnh thú đang động tình, Diễm Vân cũng nhất thời khó xử. Hắn chẳng phải là nam nhân của nàng sao? Cưng chiều hắn chẳng phải là tâm nguyện của nàng?

Trong lòng còn đang phân vân, Diễm Vân liền bị hắn nhắc bổng, đặt lên trên mặt bếp nấu, rồi bàn tay hắn đưa xuống, mạnh mẽ lột ra chiếc quần lót đã ướt đẫm dâm thủy của nàng.

Hắn chẳng nghĩ ngợi, đưa chiếc quần lót nhỏ nhắn lên mũi hít một hơi thật sâu như một kẻ nghiện.

Diễm Vân nhìn thấy vậy thì liền a lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhỏ nhẹ nói:

- Phong nhi, ngươi làm gì, nó rất bẩn a. Ngươi làm ta xấu hổ chết mất.

Nói xong, nàng liền ngại ngùng quay mặt qua một bên. Tử Phong thấy vậy liền cười lên hắc hắc. Đoạn hắn liền cúi xuống tách ra đôi chân ngọc của nàng. Diễm Vân vội la lên:

- Phong nhi. Không được, ta còn chưa có tắm.

- Cô cô. Ta nhớ nó.

Nghe hắn nói vậy, Diễm Vân liền vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ, nhưng lại cảm thấy có phần hãnh diện khi tiểu nam nhân này lại mê luyến nàng đến vậy.

- Vậy thì tùy ngươi đi..ưm..ư..ư..a

Diễm Vân còn chưa dứt lời, đã thấy đôi môi khô nóng của hắn tiến đến, áp thẳng lên hai mép môi đã ướt nhẹp của nàng, chiếc lưỡi thon dài của hắn liên tục khoét sâu vào trong cửa mình, tận tình mút đi những giọt dâm thủy của nàng vừa mới ứa ra.