Chương 47: Trảm Lão Yêu

Hắn bám theo Xích Ma lão quái một hồi thì đã vô tình tiến vào một nhà xưởng của một xí nghiệp đã bị phá sản nào đó.

Bất chợt, lão ma liền dừng lại, nhìn hắn mỉm cười nham hiểm:

- Tiểu tử, quả nhiên là tuổi nhỏ không sợ cọp, lão phu có chút khâm phục ngươi đó. Ha ha.

- Chỉ là một thủ hạ bại tướng cũng dám lớn lối với ta. Không phải ngươi còn có một vị sư huynh nữa sao, chẳng lẽ hắn sợ chết không dám đi cùng với ngươi.

- Tiểu tử, chớ có ngông cuồng.

Chỉ thấy vụt một tiếng, bên ngoài cửa kho đã xuất hiện thêm một lão giả, râu tóc đỏ hoe, thần sắc âm lanh, dữ tợn vạn phần. Người này không gầy gò mà trái lại thân thể cường tráng, tiềm ẩn một sức mạnh kinh người, xem ra trong hàng ngũ cao thủ ngoại gia cũng được xếp vào hàng nhất đẳng.

Không để lão yêu có cơ hội cường công hắn liền xông tới, Phong Tình kiếm phóng ra, liên miên bất tuyệt nhắm thẳng đến những bộ vị trọng yếu trên người lão yêu mà đâm tới.

- Keng..keng...keng...

Phong Tình kiếm và hắc trảo của lão yêu liên tục cứng rắn va chạm, âm thanh vang lên trói tai. Xích Ma lão quái đứng bên ngoài thì chợt hô lên kinh hãi:

- Tên tiểu tử kia còn có chiêu này. Xem ra hôm trước giao chiến với lão phu, hắn còn chưa có bung hết sức. Thật là đáng ghét.

Lúc này, trận chiến ác liệt giữa hai người Tử Phong đã lên tới đỉnh điểm. Hắc ma trảo của lão yêu đã đột phá kiếm chiêu của Tử Phong, áp sát tới thân thể hắn, trảo pháp kì dị liền nhằm yết hầu hắn mà bóp tới.

Đúng lúc này thì hoắc một tiếng, thân ảnh của Tử Phong đã lùi xa hơn 10m, tránh đi ma trảo của lão yêu.

- Bách Quỷ Dạ Hành? Đừng tưởng chỉ có mình ngươi biết.

Vừa dứt lời, thân ảnh của lão yêu cũng đột nhiên biến mất, bất ngờ xuất hiện sau lưng Tử Phong, nhằm thẳng tiểu não mà chộp tới nhưng chỉ trúng một tia tàn ảnh.

Hai người thi triển thân pháp thượng thừa, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục triền đấu trong nhà xưởng. Xích Ma lão quái khi thấy Tử Phong hắn thi triển Bách Quỷ Dạ Hành đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực thì hai mắt trợn tròn, mồm há hốc, mồ hôi trên trán túa ra. Đúng lúc này thì trên chiến trường hàng loạt tiếng song chưởng mạnh mẽ va chạm vào nhau, kình lực tản ra như trấn động không gian bốn phía, khói bụi tung bay mù mịt.

Lúc khói bụi tản đi, chỉ thấy hai thân ảnh đã sớm tách nhau ra, Tử Phong trên lồng ngực đã bị một trảo cào rách toạc, máu huyết tuôn ra liền bị một luồng hắc khí quỷ dị liên tục thôn phệ. Đó chính là tuyệt kỹ U Minh Phệ Huyết trảo của Xích Huyết lão yêu. Còn bên kia, bộ dáng lão yêu cũng không khá hơn là mấy, bả vai trái đã bị một kiếm chỉ của hắn xuyên thủng, máu tươi không ngừng phun ra, cánh tay buông thõng xuống, xem ra gần như đã bị phế đi.

- Khốn kiếp thật, khí huyết trong thân thể ta gần như muốn sôi lên ùng ục, nếu tiếp tục để hắc khí này thôn phệ, không khéo ta liền trở thành xác khô mất.

Nghĩ tới đây, hắn liền điên cuồng thôi động lôi kình trong cơ thể tiến lên lồng ngực, ngạnh kháng lại luồng hắc khí quỷ dị kia.

Xích Huyết lão yêu nhìn thấy tên tiểu tử trước mắt sau khi bị trúng U Minh Phệ Huyết trảo của mình hồi lâu mà vẫn có thể kiên cường không ngã, khiến lão thập phần cả kinh.

- Thảo nào ngay cả Xích ma lão đệ cũng bại dưới tay hắn, quả nhiên không oan.

Đúng lúc này thì thân ảnh của hắn lần nữa loé lên, phóng thẳng tới Xích Huyết lão yêu.

- Lão yêu quái, ngươi sợ rồi sao. Vậy thì mau nạp mạng đi.

Hắn thấy khí huyết bản thân không ngừng nhộn nhạo, khí lực giảm sút, xem ra chỉ còn cách tốc chiến tốc thắng. Hai tay hắn vận lên trảo kình phóng thẳng tới yết hầu của lão yêu.

- Tuyệt sát âm phong trảo. Tiểu tử đến hay lắm. Mau nạp mạng đi.

Lão yêu không ngừng hưng phấn, công lực đề thăng chuẩn bị nhất kích tất sát. Trong thiên hạ, ngoài Xích Ma lão quái còn có ai hiểu rõ Tuyệt Sát Âm Phong trảo này hơn lão chứ.

Quả nhiên khi trảo kình lăng lệ của Tử Phong cách yết hầu của lão chỉ còn chưa đến năm phân, lão liền lách người tránh qua một bên, trảo kình sượt qua yết hầu khiến một tia máu tươi bắn ra. Đúng lúc này U Minh Phệ Huyết trảo của lão liền chộp thẳng tới mạng sườn của Tử Phong.

- Phập...A....

Thấy Tử Phong hét lên một tia thống khổ thì trong lòng liền phấn khích cười lên ha hả. Liên tục vận kình xuyên thấu vào cơ thể hắn. Nhưng đúng lúc này, khoé miệng tràn máu tươi của hắn lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị.

- Lão yêu. Nạp mạng đi.

Chỉ thấy tả chưởng của hắn đã ngự khí thành đao, khí thế phô thiên cái địa, duy ngã độc tôn. Đây chính là Chí Tôn Đao Kình của Mạc Thông Thiên đã thi triển trước mặt hắn.

Đao kình lăng lệ bá đạo trảm xuống, Xích Huyết lão yêu chỉ kịp hét lên một tiếng đầy căm phẫn.

- Không thể na.....Phập..

Chỉ thấy đao kình chém xuyên qua thân thể lão như chém đậu hũ, thủ cấp của lão đã bị chém bay khỏi thân thể mang theo vẻ mặt chết không cam lòng.

- Sư huynh....

Xích Ma lão quái ở bên ngoài chợt gào lên thảm thiết, lão thật sự không thể tin vào mắt mình, rõ ràng chỉ vài giây trước Xích Huyết lão yêu còn đang phấn khích vì đắc thủ. Vậy mà vài giây sau đã bị người ta trảm thủ, đầu văng cả chục mét. Chết không thể chết lại.

Tử Phong thân hình lảo đảo khó khăn lắm mới đứng vững lại, nhìn thân thể to lớn của Lão yêu từ từ đổ sập xuống trước mắt. Hắn nhìn đao kình đã dần tán đi trên bàn tay, thập phần kích động.

- Thủ đoạn của sư tôn quả thật là lợi hại. Xem ra là ta đã đánh giá thấp bản lãnh của lão nhân gia người a.

Xong hắn liền nhìn qua Xích Ma lão quái, khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

- Lão quái. Ngươi không cần phải thống khổ như vậy. Mau lại đây, lão tử sẽ đưa ngươi sớm đi đoàn tụ với lão ta. Khà khà.

Xích Ma lão quái nghe vậy thì thầm giật mình kinh hãi, mồ hôi toát ra dọc sống lưng, trong lòng chợt dấy lên một sự sợ hãi tột cùng. Nhìn thấy hắn từ từ tiến lại phía lão, bộ dáng như tử thần hàng lâm. Lão liền co người phóng vụt đi, bỏ mặc thi thể của Xích Huyết lão yêu cũng không thèm mang theo. Lão không muốn gặp lại tên quái vật này thêm một lần nào nữa.

Sau khi doạ cho Xích Ma lão quái hốt hoảng bỏ đi, cũng là lúc thân thể của hắn từ từ buông lỏng, đổ uỵch xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này thì từ bên ngoài cửa kho, một nữ nhân bước vào, nhìn nàng ta chỉ khoảng chừng 16, 17 tuổi, thân hình mảnh mai, thập phần cân đối, ngực nở mông tròn, vòng eo nhỏ nhắn, thân mặc một chiếc áo dài bó sát, phía dưới xẻ tà cao đến ngang đùi, để lộ ra đôi chân dài ngọc ngà láng mịn. Khuôn mặt tinh tế được ẩn đi sau một lớp mạng che mặt tơ tằm mỏng manh, chỉ để lộ ra một đôi mị nhãn trong vắt như nước hồ mùa thu, tỉnh lặng và xanh biếc, khí chất của nàng siêu phàm thoát tục, giống tựa tiên tử không nhuốm bụi trần.

Nhìn nam nhân anh tuấn nằm bất tỉnh dưới đất, nàng khẽ cau mày:

- Gia gia cũng thật là. Lại bắt ta đi chiếu cố một nam nhân to xác như vậy. Haizzz

Nàng thở dài một tiếng rồi lấy ra trong vạt áo một bình sứ màu xanh lục, nhẹ nhàng vảy lên vết thương trên ngực và mạng sườn của hắn. Chỉ thấy vài phút sau, luồng khí hình hắc ám quỷ dị kia liền chậm rãi tản ra rồi biến mất.

- Tiểu tử to xác này, những gì ta giúp ngươi cũng chỉ có thể như vậy. Còn lại thì ngươi tự lo liệu đi. Bản tiểu thư đây còn phải lên lớp nữa. Không biết có kịp giờ không đây.

Nàng tỏ ra phiền não rồi xoay người bỏ đi. Để lại mình hắn nằm đó, khoé môi khẽ nhếch lên vô cùng đau đớn khi những vết thương trên thân thể đang từ từ liền lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.