- Xích Huyết lão quỷ?
- Đúng vậy, ta cũng chỉ nghe nói lão ta công phu hơn hẳn Xích Ma lão quái một bậc, nhưng về độ độc ác, tàn nhẫn thì hơn hẳn mười phần. Con người này thập phần âm độc, chỉ cần kết quả không từ thủ đoạn nên rất được Tô Văn Chính tin dùng. Nên trong Tô gia, có thể nói địa vị của lão chỉ đứng sau Tô Văn Chính và Tô Trọng Nguyên.
Dương Tử Phong nghe tới đây thì thầm thở dài một tiếng, chỉ riêng Xích Ma lão quái đã khó đối phó, nay lại có thêm Xích Huyết lão quỷ thì tỉ lệ thắng của hắn không đến ba thành.
Bất giác hắn lại nhớ tới vị sư phụ của hắn kia, xem ra Tô gia tuyệt đối không muốn để hắn có cơ hội đến Thủ đô phong sinh thủy khởi. Vậy thì hắn càng phải tìm cách đến Thủ đô sớm nhất có thể. Chỉ có như vậy mẫu tử Diễm Vân mới có thể an toàn.
- Nguyệt Kỳ tỷ. Cám ơn ngươi đã tới báo tin cho ta.
- Thật ra là ta còn có lý do khác.
- Tỷ còn chuyện gì nữa sao?
- Đúng vậy, thời gian ta ở Hà Bắc cũng không lâu, chân chính bằng hữu cũng không có mấy người, mà ngươi cũng là một trong số đó. Nên ta muốn đến từ biệt ngươi một tiếng.
- Từ biệt ta? Nguyệt Kỳ tỷ, ngươi muốn rời đi, chẳng lẽ là vì chuyện đêm qua?- Tử Phong nghe nàng nói thì thầm giật mình, vội vàng hỏi.
- Ngươi đừng nhắc tới chuyện đó. Ta...ta..đã sớm quên rồi.
- A.
- Ta muốn quay trở về Thủ đô.
- Vậy cũng tốt. Vậy ta chúc tỷ... thượng lộ bình an..
- Phong đệ, nếu một ngày ngươi đến Thủ đô, ngươi sẽ đến thăm ta chứ?
- A. Tất nhiên rồi.
- Được. Vậy tỷ tỷ sẽ đợi ngươi. Tạm biệt.
Dứt lời, nàng liền quay người rời đi. Khi chiếc Santafe lăn bánh cũng là lúc từ trên gò má nàng, hai hàng lệ nóng đã khẽ tuôn rơi.
Dương Tử Phong cũng đứng đó thất thần một hồi lâu rồi khẽ thở dài một tiếng, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Bỗng bên cạnh tiếng Tình nhi vang lên:
- Phong ca. Ngươi đang nghĩ gì đó? Nguyệt Kỳ tỷ tỷ đi rồi sao?
- A. Không có gì. Nàng ta đi rồi. Nghe nói là cùng trượng phu quay trở về Thủ đô.
- Vậy sao. Phong ca. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi.
Hai người vội bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, nơi mà Lâm Văn và Diễm Vân đang ở đó.
Bất giác Tử phong lên tiếng hỏi:
- Tình nhi, nàng ở thủ đô lâu như vậy, chắc có nghe tới Học viện Tân Long chứ?
- Học viện Tân Long. Tất nhiên rồi. Thí sinh cả Bắc Việt ta, có ai không muốn đậu vào Học viện Tân Long chứ.
- Thật vậy sao?
- Tất nhiên rồi. Những người thi đậu vào Học viện Tân Long có ai không phải là nhân tài kiệt xuất chứ. Phong ca. Chẳng lẽ ca cũng muốn thi vào Học viện Tân Long?
- Tình nhi. Nàng cũng biết ta học hành chẳng ra sao, tư chất kém cỏi làm sao dám mơ tưởng tới Học viện Tân Long cơ chứ.
- Phong ca. Không cho ngươi nói như vậy, nam nhân của ta tuyệt không phải hạng người kém cỏi a.
Nghe tới đây, Tử Phong trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, liền kéo nàng lại ôm vào trong lòng, miệng áp tới miệng, hôn chụt một cái lên đôi môi ngọt ngào của nàng.
- Tình nhi. Cám ơn ngươi đã tin tưởng ta.
- Ca ca. Ngươi thật xấu. Tài xế người ta còn đang nhìn kìa.
Chỉ thấy Vãn Tình hai má ửng hồng, nhu tình như nước, khẽ lí nhí bên tai hắn. Gã tài xế kia thấy vậy liền khẽ lắc đầu.
- Thanh niên thời nay thật chẳng ra làm sao a. Bất quá, ta thích. Hắc hắc.
Khi xe dừng lại tại cổng bệnh viện, hai người liền vội trả tiền rồi sải bước thật nhanh đi lên lầu, tiến thẳng đến phòng bệnh của Lâm Văn.
- Cô cô..Cô cô.
Hắn vừa đẩy cửa bước vào vừa gọi, nhưng Diễm Vân chẳng thấy đâu, chỉ thấy điện thoại của nàng đang sạc pin bên một góc phòng. Hắn càng trở nên lo lắng. Đúng lúc này thì từ bên ngoài cửa, một thiếu phụ dung mạo như hoa liền tiến vào, nhìn hai người thần sắc đang lo lắng liền hỏi:
- Phong nhi. Tình nhi. Hai người đến rồi sao?
Nàng vừa dứt lời thì hắn liền bước tới kéo lấy thân thể mềm mại ôn nhu của nàng ôm chặt vào lòng.
- Cô cô. Ngươi đi đâu vậy, thật làm ta lo lắng chết mất.
Diễm Vân cũng bất ngờ trước hành động của hắn, toàn thân bất giác cứng đơ, để hắn tùy tiện ôm lấy. Nhưng hai người đã quên, bên cạnh Vãn Tình còn đang trợn tròn hai mắt nhìn bọn họ.
- Phong ca. Ngươi đang làm gì vây? Còn không mau buông mẫu thân ra.
- Ách. À. Là ta lo lắng quá nên quên mất. Cô cô, xin lỗi ngươi.
Hắn liền giả bộ ngượng ngùng, gãi gãi đầu giải thích. Diễm Vân cũng chợt nóng bừng cả hai má, chỉ tủm tỉm cười quay mặt đi.
- Phong nhi. Không sao. Có điều nhìn hai ngươi như đang rất lo lắng a.
- Mẫu thân. Thật sự là bọn ta đã rất lo lắng cho người. Mà sao ta gọi điện cả buổi người đều không bắt máy?
- A. Là ta ra ngoài mua chút đồ ăn nên đã quên mang điện thoại. Mà hai ngươi đến sớm như vậy, đã kịp ăn uống gì chưa?
Nghe Diễm Vân hỏi vậy Tình nhi mới chợt nhớ ra sáng nay bị hắn vội vàng lôi đi, quả thật còn chưa có kịp ăn gì. Chợt nàng quay sang nhìn hắn ra vẻ trách móc.
- Mẫu thân, tất cả là tại hắn, Tình nhi quả thật là chưa có kịp ăn sáng a.
- Đúng..đúng. Đều là tại ta, vậy để ta đi ra ngoài mua đồ ăn cho ngươi.
Nói đến đây, hắn đành bất đắc dĩ đi ra ngoài. Khi bóng dáng hắn vừa biến mất, Vãn tình sắc mặt liền trở nên biến đổi, nàng quay sang hỏi Diễm Vân.
- Mẫu thân. Sáng nay người có xem tin tức hay không?
- À. Ta có xem qua, ngươi muốn nói tới chuyện gì?
- Là vụ bến cảng sông Như Nguyệt đêm qua đó.
- Ta có xem qua thông tin đó, nghe nói chết rất nhiều người. Đều là đám côn đồ của bang Mãnh Hổ gì đó.
- Đúng vậy. Chính là đám người Mãnh Hổ bang đã đến gây rối nhà chúng ta.
Nghe Vãn Tình nói tới đây, nàng mới chợt nhớ ra trong đám côn đồ đã chết đêm qua, có kẻ tướng mạo rất giống với Hắc Hùng, kẻ đã đến phá quán của nàng hôm trước.
Rồi nàng chợt như nghĩ ra điều gì đó, liền hỏi lại Vãn Tình:
- Tình nhi, ngươi nghi ngờ việc này có liên quan đến Tử Phong?
Nhắc tới đây, Vãn Tình liền đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới ghé vào sát tai mẫu thân, thì thầm to nhỏ, kể lại toàn bộ chuyện đêm qua Tử Phong trở về với thuơng tích đầy mình, rồi cả chuyện sáng nay Lý Nguyệt Kỳ đã tới gặp hắn.
Chỉ thấy Diễm Vân càng nghe thì mặt càng trở nên biến sắc, thần thái dần bất an, lo lắng vạn lần.
Lại nói tới Tử Phong, khi hắn còn đang mải lang thang tại mấy quán ăn sáng ven đường để tìm mua đồ ăn cho Vãn Tình, thì chợt một luồng gió lạnh quét qua, khiến hắn bỗng nhiên khựng lại, thần tình liền trở nên sắc bén, mắt loé hàn quang.
- Xem ra bọn hắn đã tới rồi. Quả nhiên rất nhanh.
Hắn liền xoay người lại nhìn về phía phát ra luồng sát khí kinh người kia, liền thấy trước cổng bệnh viện, một lão giả thân ảnh cao gầy, thân mặc hắc y, ánh mắt âm u sắc bén, đang nhìn về phía hắn mà nở một nụ cười nham hiểm.
Ngay sau khi Tử Phong nhìn thấy lão, lão liền quay người rời đi. Hành động của lão cũng khiến hắn có chút bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra bọn chúng cũng cố kỵ nơi đông người, lão ma xuất hiện ở đây là cố ý để ta thấy bọn họ đã sớm nắm rõ hành tung của ta. Chỉ cần ta bỏ trốn, bọn họ sẽ ra tay với mẫu tử Diễm Vân.
- Hừ. Xem ra các ngươi còn có chút phong phạm của một cao thủ.
Nghĩ tới đây, hắn cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, nếu bọn hắn đã tìm đến thì có thể khẳng định, lúc này hắn muốn trốn cũng khó thoát. Cùng lắm thì chiến với hai tên lão yêu này một trận, hươu chết về tay ai còn chưa thể biết trước được.
Hắn liền bỏ lại túi đồ ăn ở một quán vỉa hè bên đường rồi lặng lẽ bám theo Xích Ma lão quái.