Khi mà hắn nặng nề thở ra một hơi rồi từ từ ngồi dậy cũng là lúc mà trên tầng thượng của một toà nhà cao tầng gần đó. Một chiếc trực thăng đã từ từ cất cánh bay lên hướng về Thủ đô.
Hắn nhặt lên chiếc đồng hồ vốn đã dập nát lăn lóc trên mặt đất nhìn lại, hiện tại đã qua 12h trưa.
Hắn móc ra chiếc điện thoại đã bị dư kình của cuộc chiến chấn đến nát vụn, đành ném qua một bên, lảo đảo bước ra ngoài.
Hắn vơ tạm lấy một chiếc áo bảo hộ của công nhân đã bỏ lại gần đó, khoác tạm lên người, che đi những vệt máu đỏ tươi rồi đi về phía bệnh viện. Hắn chỉ lo Xích Ma lão quái nổi điên, vì trả thù cho sư huynh mà ra tay với hai người Diễm Vân.
Khi mở cửa bước vào, hắn liền thở phào một hơi khi mà thấy hai mẹ con Diễm Vân và Vãn Tình vẫn đang ở trong phòng. Diễm Vân thì đi đi lại lại thần sắc vô cùng lo âu, Vãn Tình thì vẫn ngồi bên cạnh, nặn bóp cánh tay cho Lâm Văn nhưng thần sắc cũng vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy hắn trở về Diễm Vân như chút được gánh nặng, hai mắt sớm đã đỏ hoe nhìn hắn, uất ức không nói nên lời.
- Phong ca.
Chỉ thấy Vãn Tình lao nhanh như tên bắn lao vào lòng hắn, bật khóc nức nở.
- Ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết ta và mẫu thân rất lo lắng cho ngươi? Còn nghĩ ngươi đã bị kẻ xấu bắt đi mất rồi chứ.
Tử Phong thấy ánh mắt của Diễm Vân thoáng xuất hiện một tia khác lạ, liền kêu a lên một tiếng. Vãn Tình thấy thần sắc hắn nhăn nhó liền vội tách ra, lo lắng hỏi:
- Phong ca. Ngươi lại bị thương rồi.
Tử Phong khẽ gật đầu một cái, ra vẻ yếu ớt, chống tay lên ghế từ từ ngồi xuống. Tình nhi thấy vậy liền cuống lên:
- Để ta đi kiếm bác sĩ.
- Khoan. Tình nhi, việc này tuyệt đối không thể được. - Hắn liền vội phất tay ngăn cản.
Diễm Vân thấy vậy liền chạy ra nhìn ngó bên ngoài rồi đóng cửa lại.
- Phong nhi. Mau để ta xem vết thương của ngươi.
Nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo lao động trên người. Để hở ra bên trong là chiếc áo ba lỗ màu đen đã bị cào rách lung tung, bên trên còn ướt đẫm từng bãi máu lớn.
Tuy rằng sau khi được nữ tử thần bí kia dùng thần dược trị thương, khiến thương thế của hắn đang cấp tốc khôi phục lại, nhưng bên ngoài vết thương vẫn thực sự doạ người.
Diễm Vân nhìn thấy thì hai tay che miệng, cố gắng không phát ra âm thanh, hai mắt trợn tròn, lệ rơi lã chã. Tình nhi ở bên cạnh cũng không dám nhìn, hai tay bưng mặt khóc thút thít.
Hồi lâu, Diễm Vân mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi hắn:
- Giỏi lắm Phong nhi. Ngươi thấy mình đã đủ lông đủ cánh, không coi ai ra gì nữa đúng không? Có chuyện gì ngươi cũng giấu ta, ngươi coi ta là gì của ngươi?
Nhận thấy thần sắc vừa lo lắng, vừa tức giận của Diễm Vân, hắn liền đảo mắt qua phía Tình nhi, quả thật không thể nói nên lời.
- Cô cô. Ta..ta thực sự là chưa có kịp nói.
- Được. Vậy giờ ngươi hãy mau nói hết ra cho ta.
Biết mọi chuyện chẳng thể giấu diếm thêm được nữa. Hắn liền thở dài một hơi rồi mang toàn bộ mọi chuyện mấy ngày qua tỉ mỉ kể lại cho các nàng nghe.
Từ việc hắn theo dõi đám người A Bưu, cho đến xâm nhập vào bến cảng sông Như Nguyệt, giải cứu Lý Nguyệt Kỳ, đại chiến Xích Ma lão quái, phế bỏ Tô Thiếu Bằng, giết Lôi Hổ. Cho đến gặp lại lão sư phụ đề nghị hắn ra nhập Học viện Tân Long. Rồi cuộc đại chiến sáng nay với huynh đệ Xích Huyết lão yêu đều kể ra hết một lượt. Tất nhiên là những việc tựa như giải độc xuân dược cho Lý Nguyệt Kỳ hay ôn nhu kích tình với Vãn Tình sáng nay, hắn làm sao có thể nói ra chứ.
Sau khi nghe hắn lần lượt kể lại những việc gần đây đã trải qua, có lần nào không phải là cửu tử nhất sinh chứ. Diễm Vân và Vãn tình liền yên lặng một hồi, không ai nói với ai, cả ba đều ngồi theo đuổi những suy nghĩ riêng của người.
Bất chợt Diễm Vân liền lên tiếng:
- Phong nhi, Tình nhi. Hai ngươi nghe ta nói cho rõ đây. Sự việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có thể theo lời sư phụ ngươi nói mau rời đến thủ đô, may ra còn có con đường sống. Vậy nên ngay hôm nay, hai người lập tức chuẩn bị tiến về thủ đô. Phong nhi. Vãn tình ta giao lại cho ngươi, nhớ chiếu cố nàng cẩn thận.
Hai người nghe nàng nói tới đây thì bất ngờ thất kinh. Tử Phong là người phản ứng đầu tiên:
- Cô cô. Chuyện này tuyệt đối không thể được. Ta không thể để người ở lại Hà Bắc này.
- Đúng đó mẫu thân, con thấy tốt nhất là chúng ta cùng đi.
- Chuyện này sao có thể. Lâm Văn còn nằm ở đây, ta ...ta làm sao có thể bỏ hắn ở lại mà không lo.- Nàng vừa nói vừa trộm nhìn Dương Tử Phong.
Tử Phong làm sao có thể không hiểu ý tứ của nàng. Hắn liền nói:
- Cô cô. Ngươi có thể yên tâm. Lâm thúc ta sẽ thuê một bác sĩ giỏi nhất chuyên tâm chăm sóc cho y. Ta tin rằng Tô gia kia dù có điên cuồng đến đâu cũng tuyệt đối sẽ không ra tay với một người đã cận kề cái chết như Lâm thúc.
- Mẫu thân, ta thấy Phong ca nói cũng có lý. Người ở lại đây, tất sẽ bị đám người Tô gia tìm tới, lúc đó..lúc đó chúng ta phải làm sao.
Diễm Vân nhìn qua phía Tử Phong, thấy hắn khẽ cau mày, trong mắt ánh lên một tia kiên quyết, khiến trong lòng nàng cũng liền nhũn ra, đành nhẹ nhàng nói:
- Thôi được. Vậy thì sẽ theo ý hai ngươi, cả nhà ta ba người sẽ đi đến kinh đô. Nhớ là càng sớm càng tốt.
Rồi nàng lặng lẽ nhìn qua Lâm Văn đang nằm bất động ở đó, trong lòng thầm nghĩ:
- Xin lỗi Lâm ca. Ta không thể rời xa nam nhân của ta được. Ta càng không thể sống thiếu hắn.
Vậy là ba người bắt đầu bàn bạc tính toán kế hoạch tiếp theo, cuối cùng quyết định để lại cho Thảo nhi một món tiền để nàng tự mình kinh doanh nhà hàng, cũng tiện thể chiếu cố Lâm Văn, còn ba người chiều nay sẽ đặt vé máy bay đi Thủ đô, tuyệt đối không thể để Tô gia có cơ hội ra tay lần thứ hai.
Quyết định như vậy, Dương Tử Phong liền quay trở về nhà bàn bạc một lượt với Thảo nhi, rồi mang theo ít đồ dùng cần thiết và giấy tờ tùy thân rồi rời đi.
21h tối hôm đó, tại sân bay Tân Sơn, cách trung tâm thành phố Thương Long khoảng 20km. Ba người lặng lẽ rời khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi đi vào nội đô. Điểm đến chính là gần khu vực Trường Chất lượng cao nơi mà Vãn Tình đang theo học. Bởi lẽ bọn họ cũng là mới bước chân tới thủ đô nên chẳng có ai thân thích, cũng chẳng có việc gì quan trọng cần phải làm.
Ba người dừng chân lại tại một khách sạn ba sao. Giờ trời đã gần về khuya, mọi người di chuyển đường xa đã thấm mệt, cần phải tìm một chốn để nghĩ ngơi trước đã.
Tử Phong liền tiến đến phía lễ tân:
- Chào cô. Ta tới mướn phòng.
Cô nàng lễ tân xinh xắn đưa mắt nhìn ba người, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Vị khách nhân này, các người muốn thuê mấy phòng?
- A. Ta muốn thuê một phòng lớn.
Mẫu tử Diễm Vân thấy vậy cũng thầm kinh ngạc không thôi. Nhưng cũng dần hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ là như vậy thật sự có chút bất tiện nha. Nghĩ đến đây, hai nàng liền lén đưa mắt mà nhìn đối phương rồi vội vàng quay mặt đi, ai nấy mặt mũi liền có chút ửng hồng lên.
Đáng tiếc là phòng lớn khách sạn đã bị người ta thuê hết, ba người chỉ đành thuê lại một phòng nhỏ dành cho hai người, rồi theo lễ tân lên nhận phòng.
Phòng cũng khá rộng rãi, sạch sẽ và gọn gàng nhưng lại chỉ có duy nhất một cái giường lớn, ba người bất giác nhìn nhau rồi ai nấy đều tự thu dọn đồ đạc của mình qua một chỗ. Vãn Tình nằm vật lên giường dáng vẻ hết sức mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thiếp đi. Diễm Vân thì ngồi ở một bên cẩn thận giúp Tử Phong kiểm tra lại vết thương.
Nhìn vết thương trên người của Tử Phong đã có dấu hiệu liền lại, sức khôi phục quả là kinh người. Diễm Vân thấy vậy cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
- Nam nhân của ta, tuyệt không phải là người thường nha.
Sau khi băng bó lại vết thương cho Tử Phong, nàng liền quay qua đánh thức Vãn Tình, kêu nàng ta mau đi tắm trước xong rồi hãy nghỉ ngơi. Vãn Tình mắt nhắm mắt mở với lấy balo lôi ra một bộ đồ ngủ và bộ đồ nội y nhỏ nhắn tinh khôi, khi nàng cúi xuống lấy đồ, chiếc váy ngắn màu trắng đã co lên, xuân quang chợt hiện. Tử Phong hắn thậm trí đã nhìn thấy một phần bờ mông trắng nõn kèm theo đáy chiếc quần lót nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy hai mép môi mềm mại bên trong. Tình cảnh này lọt vào mắt hắn khiến suýt chút nữa máu mũi đã phọt ra. Diễm Vân quay qua biết con gái để lộ xuân quang đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bàn tay giơ lên che đi cặp mắt dâm tục của Tử Phong.
Tử Phong biết mình đã bị Diễm Vân bắt gian tại trận liền xấu hổ giả vờ đằng hắng rồi quay mặt đi hướng khác.
Sau khi Tình nhi đã vào phòng tắm, nàng mới tóm lấy cằm hắn lôi lại để hắn nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, nàng vừa cười vừa hỏi:
- Phong nhi. Có phải ngươi đang có ý đồ xấu với Tình nhi?
Nhìn ra một tia sắc lạnh trong nụ cười của nàng, hắn liền giả bộ cuống cuồng:
- Cô cô. Ngươi hiểu lầm rồi. Thật ra ta không có. Với lại khi nãy, ta thật sự không có nhìn thấy gì?
- Được. Ngươi còn dám nói.
Nàng vừa nói, tay phải liền tóm lấy mạng sườn hắn mà véo mạnh một cái. Chỉ thấy hắn a lên một tiếng, thần sắc nhăn nhó.
Diễm Vân chợt nhớ ra dưới mạng sườn hắn là một vết thương trí mạng, liền hoảng sợ cuống cuồng ôm lấy hắn, lo sợ hỏi:
- Phong nhi. Ngươi không sao chứ? Có phải cô cô khiến ngươi đau lắm không?
Chỉ là nàng vừa dứt lời, liền thấy vòng eo thon đã vị hắn siết chặt lại, cả người áp sát vào phía hắn, miệng hắn sẽ ghé lên tai nàng:
- Diễm Vân, nàng dám làm lão công bị thương, đáng phải trừng phạt.
Nghe tới đây, nàng khẽ giật mình a lên một tiếng, chỉ thấy chiếc váy xanh ngọc bích trên người nàng đã bị hắn tụt xuống gần tới eo thon, để lộ ra hai bầu vú căng tròn bóng mịn, thập phần gợi cảm. Hắn không nói thêm lời nào miệng liền há to hung hăng ngoạm lên bầu vú nõn nà của nàng mà tận tình bú nuốt.
Diễm Vân bị hắn tập kích bất ngờ, thân thể liền khẽ run lên, hai tay vô thức ôm chặt lấy đầu hắn áp vào ngực mình.
- Phong nhi. Ngươi muốn làm gì? Tình nhi còn đang ở trong đó? Ưm...