Tiếng súng gầm vang vọng cả bến cảng, nhưng bên trong góc tối vẫn yên tĩnh lạ thường, không hề có khí tức của sự sống. Lôi Hổ hai mắt đã đỏ vằn, liền phất tay, hơn 5 tên đàn em còn sót lại liền từ từ bước tới, họng súng vẫn chĩa thẳng về phía bóng đêm.
Đúng lúc này thì trong một góc tối khác, một loạt Phong tình luân lại phóng ra, mục tiêu của chúng chính là 5 tên đàn em thân cận của Lôi Hổ.
Lại một tiếng thét thảm thiết vang lên, năm tên đàn em của Lôi Hổ một lần nữa vô thanh vô tức bị nguyệt luân xuyên phá yết hầu gục ngã trong vũng máu.
Lôi Hổ thập phần kinh hoàng, hét lên như một kẻ phát điên, AK47 trong tay y lại điên cuồng nhả đạn:
- Bằng...bằng...bằng...
- Khốn kiếp, là kẻ nào. Mau bước ra đây. Nếu để Lôi Hổ ta bắt được ngươi, ta thề sẽ chém ngươi thành ngàn mảnh, thả cho chó ăn. Graooooo.
Tô Thiếu Bằng thấy Lôi Hổ như đã phát điên, thân hình y phát lạnh, mồ hôi tuôn ra như mưa, một cảm giác như tử thần giáng lâm khiến hắn trong lòng ngày càng bất an, hoảng sợ tột cùng.
Hắn liền phóng tới, tóm lấy Lý Nguyệt Kỳ, họng súng dí thẳng vào thái dương nàng ta, lớn miệng quát:
- Vị huynh đệ kia, bổn thiếu đếm đến 3, nếu ngươi còn không ra mặt, ta sẽ bắn nát sọ nàng.
- 1....2....
Đúng lúc này một bóng đen lờ mờ ẩn hiện, Lôi Hổ chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra, lông tóc dựng ngược, một âm thanh lạnh lẽo như từ cửu u vọng đến tai hắn.
- Ngươi muốn băm ta thành ngàn mảnh?
Lôi Hổ vừa xoay người lại thì một ánh sáng loé lên, chỉ thấy yết hầu y từ từ khẽ mở, máu tươi từ đó phun ra như suối.
- Ngươi... ngươi...tại....sao..?
Cả người gã đổ gục xuống như một trái núi, chết không nhắm mắt. Có lẽ, nhiều người dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Lôi Hổ - Kẻ tự xưng là đại ca long đầu của giới hắc đạo Hà Bắc lại chết tức tưởi như vậy.
Tô Thiếu Bằng nhìn thấy cảnh này thì mặt cắt không còn giọt máu, hai mắt trợn tròn, miệng há to, kinh hãi tột cùng, miệng khẽ lắp bắp.
- Hắn...không....thể...a.a.a
Nhìn Lôi Hổ từ từ gục ngã, hắn như nhìn thấy tương lai của hắn, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp. Bởi kẻ mà hắn đang đối đầu tuyệt đối là một kẻ điên, một kẻ chỉ biết giết chóc, tuyệt không có thương lượng.
Hắn liền gào lên, liên tục nổ súng về phía Lôi Hổ, cả hai tên vệ sĩ bên cạnh hắn lúc này chân tay đã sớm nhũn ra, nhưng đứng trước giây phút sinh tử này, cũng chỉ biết liều mạng, súng máy trong tay điên cuồng xả đạn.
- Pằng...pằng...pằng...chíu...chíu..chíu.
Cả người Lôi Hổ liền bị đạn bắn xuyên qua, lỗ dỗ như tổ ong, thập phần thảm hại.
- Hắn đâu rồi? Hắn ở đâu?
Rõ ràng khi nãy, bóng lưng hắn còn khuất sau Lôi Hổ, nhưng hiện tại một lần nữa biến mất. Tô Thiếu Bằng thực sự sắp phát điên rồi. Rút cục đối thủ của hắn là người hay quỷ, hắn còn không thể nhận thức được. Vậy thì trận chiến này làm sao mà đánh đây.
- Ngươi không phải là muốn cứu ả ta sao? Vậy thì ta sẽ tiễn ả đi trước.
Tô Thiếu Bằng điên cuồng dí họng súng trở lại thái dương Lý Nguyệt Kỳ, đúng lúc này thì trong bóng tối, tiếng gió rít lại vang lên.
- Véo...keng..
Chỉ thấy Tô Thiếu Bằng còn chưa kịp bóp cò, tay hắn đã bị trúng ám tiễn, súng liền văng ngược ra phía sau.
Hai tên vệ sĩ thấy vậy liền xoay người, họng súng chỉ về phía thanh ám khí vừa phóng tới. Chỉ là bọn hắn còn quá chậm, vừa xoay người lại đã phát hiện một bóng đen quỷ dị ập tới, hai tay kẻ này như hai cây kìm sắt khoá chặt yết hầu của bọn hắn.
- Crac...crac.
Bọn hắn còn chưa kịp định thần thì xương cổ đã bị người ta bẻ gãy, miệng phun máu tươi, từ từ gục xuống.
Tô Thiếu Bằng thấy vậy, cả người như tê dại, toàn thân run rẩy, từ từ buông Lý Nguyệt Kỳ trong tay, để nàng ngã nhào xuống đất, miệng hắn không ngừng lắp bắp:
- Là ngươi. Sao lại là ngươi? Không thể nào. Tuyệt đối không th...Bazzz
Hắn còn chưa nói hết câu liền cảm thấy má phải ăn ngay một tát, cả người lộn hai vòng rồi lăn ra đất, răng bắn ra ngoài, máu tươi theo đó mà phun ra.
Lúc này, trước mặt hắn từ từ hiện ra một thân ảnh một thanh niên cao lớn, thân hình cường tráng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan như tượng, miệng khẽ nhếch lên một tia tiếu ý.
- Tô thiếu. Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Người này chính là Dương Tử Phong, kẻ mà sáng nay vẫn bị hắn coi là rác rưởi, còn âm thầm hạ lệnh lão Xích Ma hạ sát thủ.
- Ngươi... ngươi đừng có lại đây. Ta là đại thiếu gia nhà họ Tô, nếu ngươi dám...á á á.
Tô Thiếu Bằng còn chưa nói hết câu, liền thấy tứ chi liên tục trúng ám khí, nơi Phong Tình luân lướt qua, gân tay gân chân đều bị cắt đứt.
Tiếng thét của hắn vang vọng cả kho bến cảng.
- Véo..xoẹt..
- Ngươi thật quá ồn ào.
Một mảnh thịt từ trong miệng Tô Thiếu Bằng bắn ra ngoài, chính là lưỡi của hắn.
- Dám uy hiếp nữ nhân của Dương Tử Phong ta, ngươi nên biết sớm sẽ có kết cục ngày hôm nay.
- Xem ra ngươi cũng rất tự hào về gia thế của ngươi. Vậy hôm nay ta sẽ giữ lại mạng chó của ngươi, để ngươi nhìn xem ta sẽ diệt cả Tô gia như thế nào. Ha ha ha.
Dứt lời, Dương Tử Phong liền phất tay, một luồng kình phong quét ngang, hai mắt của Tô Thiếu Bằng đột nhiên nhắm tịt lại, hai dòng máu tươi từ từ chảy ra.
- Ưmmmmmmmmmmm...
Để mặc Tô Thiếu Bằng điên cuồng vật lộn trên mặt đất, hắn liền thở dài một hơi, cuối cùng xem ra đại sự đêm nay đã xong. Mãnh Hổ bang toàn quân bị diệt, Tô Thiếu Bằng trở thành một phế nhân, chỉ đáng tiếc là lại để đám Nhật bổn kia trốn mất.
Đúng lúc này, từ phía sau lưng hắn, một âm thanh yếu ớt vang lên:
- Phong đệ. Cứu ta...ưmmmm. Ta nóng chết mất.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Nguyệt Kỳ toàn thân như lửa đốt, không ngừng quằn quại rên rỉ, ánh mắt đã trở nên mê hồ, đang không ngừng tự tay lột bỏ y phục rách rưới trên người nàng chỉ còn lại một bộ đồ lót màu đen vô cùng nhỏ nhắn, để lộ ra một thân hình bốc lửa, hai bầu ngực căng tròn, vòng eo mềm mại săn chắc, đôi chân dài miêm man, bóng bảy nuột nà.
- Ách. Lý tỷ tỷ. Ngươi thật là làm khó ta nha.
- Xem ra nàng ta thực sự đã hết chịu nổi rồi. Nếu còn không giúp nàng giải toả, có lẽ nàng ta sẽ bị dục hoả thiêu chết mất.
- Thôi thì tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên, ta đã cứu mạng nàng hai lần, giờ đành phải hy sinh bản thân, cứu nàng lần nữa vậy.
- Lý tỷ tỷ, chuyện này không thể trách ta, ta cứu ngươi rồi ngươi không được lấy oán báo ân, bắt ta về cục cảnh sát đó.
Hắn vừa cúi người xuống, đã thấy Lý Nguyệt Kỳ vùng lên, hai tay khoá chặt lấy cổ hắn, đôi môi mềm mại nóng ẩm kia liền áp tới trên môi hắn, điên cuồng hôn hít.
Hắn liền bế phốc nàng dậy, chạy một vòng xung quanh bến cảng, cuối cùng cũng tìm thấy một căn phòng nhỏ của mấy tên bảo an bến cảng. Nhưng chắc đêm nay có đại sự nên đã sớm bị đám người Mãnh Hổ bang đuổi đi rồi.
Vừa bước vào tới căn phòng nhỏ, hắn liền ném Lý Nguyệt Kỳ lên giường nhỏ, quay lại đóng cửa phòng.
Tiếng hơi thở hổn hển ngắt quãng, tiếng rên rỉ khêu gợi của Nguyệt Kỳ đã khiến dục vọng trong người hắn trở nên sôi sục. Nay nhìn một mỹ nữ tựa như vưu vật của tạo hoá đang động tình, không ngừng rên rỉ cầu xin hắn, làm sao hắn có thể kiềm chế được cơ chứ.
Chỉ thấy thoắt một cái, toàn bộ y phục của hắn đã bị mình tự tay lột sạch, vứt qua một góc, để lộ ra thân hình nam tử thập phần hoàn mỹ, cường tráng. Tên tiểu đệ đệ bên dưới như thoát khỏi gông cùm, vươn lên mạnh mẽ, phô diễn sự cường tráng vủa mình.
Lý Nguyệt Kỳ đang trong cơn mộng mị, thấy vậy liền không đợi hắn động thủ, thân hình mềm mại xà xuống, đôi tay ngọc ngà nóng hổi vội tóm lấy con cc của hắn, miệng ngọc mở ra vội vàng nuốt lấy, bú mút một cách điên cuồng.
Dương Tử Phong thấy vậy thì dục hoả phun trào, hắn cũng chẳng cần phải áp chế nữa, tận tình phát tiết, hai tay giữ chặt đầu nàng, hạ thân liền động, con cc vĩ đại của hắn liên tục nhấp sâu vào trong miệng ngọc mềm mại, ẩm ướt của Lý Nguyệt Kỳ.
Những tiếng rên rỉ rồi âm thanh nhóp nhép liên tục vang lên trong căn phòng nhỏ. Cho tới khi Lý Nguyệt Kỳ tưởng chừng như không thể thở nổi nữa, nàng mới chịu nhèn ra con cc hắn đã ướt đẫm nước miếng của nàng.
Trong cơn động tình, nàng liền vùng lên, đẩy mạnh hắn nằm vật xuống giường, rồi tự tay lột nốt hai mảnh vải che thân cuối cùng trên thân thể mình.
Hai bầu vú căng tròn như được giải thoát nảy lên từng hồi. Bên dưới là bờ mu căng tròn mũm mĩm được trang điểm bằng một nhúm lông đen mượt đã được cắt tỉa gọn gàng, dọc xuống phía dưới là hai mép môi hồng đỏ đã sớm ướt đẫm, dâm thủy tràn ra chảy dọc xuôi theo cặp chân dài ngọc ngà, trắng nõn của nàng.
Lý Nguyệt Kỳ liền lao tới, đè lên thân thể cường tráng của hắn, không ngừng hôn hít các bộ phận mẫn cảm của hắn, tận tình thưởng thức khí vị nam nhân trên người hắn.
Dương Tử Phong lúc này cảm thấy có chút thật bất ngờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình giống như đang bị một nữ nhân cưỡng hiếp vậy. Mà nàng ta là ai chứ? Nàng ta chính là vị Bạo nữ long - Phó cục trưởng nổi tiếng của thành phố Hà Bắc này a.
- Lý tỷ tỷ. Ngươi có thể nhẹ nhàng chút được không. Ta sợ. Hắc hắc.