Chương 39: Bại Xích Ma

Lão ma liên tục lộn quanh mấy vòng mới chật vật tránh thoát khỏi nguyệt luân đòi mạng. Lão đưa tay lên sờ phía cổ, một dòng máu nóng đang chảy ra ướt cả bàn tay lão.

- Mẹ kiếp, tiểu từ này thật âm hiểm xảo trá, không dễ đối phó. Hừ.

- Tiểu tử. Xem ra hôm nay, ngươi tuyệt đối phải chết.

Chỉ thấy thân hình lão vừa loé lên, cả ngươi như bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện khiến hắn chỉ nhìn thấy những ảo ảnh lờ mờ với những bộ pháp kỳ quái.

- Lại là bộ thân pháp quỷ dị này.

Đây chính là Bách Quỷ Dạ Hành- một tuyệt kỹ thành danh khác của Xích Ma lão quái, ngang hàng với Tuyệt Sát Âm Phong trảo của lão.

Dương Tử Phong biết bộ pháp này của lão thâm ảo vô cùng, quỷ dị tuyệt luân, hắn liền phi thân ngược lại phía sau, hai tay vung ra, Phong Tình luân như từng đàn châu chấu phóng thẳng về những ảo ảnh của Lão ma.

Chỉ thấy lão né bên trái, nhảy qua phải, thân hình phiêu dật trong đêm đen, những nơi nguyệt luân phóng qua, chỉ là những tàn ảnh của lão.

- Tiểu tử. Đi chết đi.

- Xoẹt...xoet...xoet...

Dương Tử Phong còn chưa kịp định thần thì phía sau lưng ăn ngay một trảo, máu tươi toé lên, rồi trước ngực, bả vai liên tục trúng chiêu.

- Oành...

Lão Ma bồi thêm một cước khiến cả người hắn bay như đạn pháo, đập mạnh lên chiếc thùng contener rồi nặng nề rơi xuống, khoé miệng liên tục thổ huyết, toàn thân đau đớn như thể xương khớp muốn rời ra.

Phải thừa nhận rằng Tuyệt sát âm phong trảo kết hợp với Bách quỷ dạ hành chính là sát chiêu trí mạng, uy lực thập phần cường đại của Lão Xích Ma. So về tốc độ với lão, Tử Phong quả nhiên là đang tự rước lấy nhục. Không lạ khi lão ta có thể tung hoành thiên hạ gần 20, tội ác ngập trời, hai tay dính đầy máu tươi mà chẳng ai có thể làm gì được lão.

Dương Tử Phong nặng nề đứng dậy, khẽ lau đi vệt máu còn đang loang lổ nơi khoé miệng, mỉm cười nhìn lão, mắt loé hàn quang.

- Lão quỷ. Nếu bản lĩnh của ngươi chỉ có như vậy. Thì mau nạp mạng đi.

Lão ma thấy thần thái khác thường của hắn thì trong lòng không khỏi xuất hiện một tia bất an, lão cười gằn nói:

- Hảo tiểu tử, thân thể thật là cường đại. Nhưng hôm nay, kẻ phải chết tuyệt đối là ngươi.

Dứt lời, lão liền gào lên, thân ảnh như quỷ mị lao thẳng về phía hắn. Tử Phong vừa nghiêng đầu tráng né thì xoẹt một tiếng, vỏ thùng congtener phía sau hắn đã bị một trảo của hắn cào ra một lỗ lớn.

Một kích không trúng, Lão ma điên cuồng tấn công, trảo ảnh ngập trời, điên cuồng áp xuống. Nhưng thứ mà lão chộp được lại chỉ còn là tàn ảnh của hắn.

Chỉ thấy Dương Tử Phong lúc này như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa bão táp, thân thể nhẹ nhàng lắc lư, liên tục tránh thoát khỏi ma trảo của lão trong đường tơ kẽ tóc.

Bất ngờ Dương Tử Phong phản kích, thân ảnh bỗng loé lên, rồi biến mất, vô ảnh vô tung. Lão ma thấy vậy liền thập phần kinh hãi.

- Xoẹt...A..

Lão ma bất giác kêu lên đầy thống khổ, chỉ thấy sau lưng đã rính một trảo của hắn. Áo ngoài rách toạc, máu thịt lẫn huyết nhục văng ra tứ tán.

Hai mắt ánh lên huyết sắc, lão liền xoay người lại, song trảo điên cuồng phóng ra, thề phải xé xác hắn thành trăm mảnh. Nhưng thân ảnh của hắn đã sớm biến mất, thoắt một cái đã đứng cách xa lão hơn mười mét.

Lão Xích Ma điên cuồng gào lên:

- Bách Quỷ Dạ Hành. Làm sao ngươi có thể. Tuyệt đối không thể..Ta giết ngươi.

- Đến đúng lúc lắm.

Lần này Dương Tử Phong không hề có ý định tránh né, lần này hắn muốn đường đường chính chính chiến với Lão ma một trận.

Kim cang bá thể lần nữa được thi triển, cả người hắn cơ bắp liền trở nên cường tráng, ẩn chứa sức mạnh bộc phát cường đại vô cùng, song chỉ tụ kình, lao thẳng về phía Lão ma.

- Xoẹt..xoẹt...xoẹt...chíu...chíu...chíu.

Hai bóng người như quỷ mị quấn lấy nhau, triền đấu một hồi, chỉ kình trảo ảnh liên miên bất tuyệt, đã qua hơn trăm chiêu vẫn bất phân cao thấp.

Đúng lúc này, Lão Xích Ma liền biến chiêu, trảo kình sắc bén phóng thẳng tới yết hầu hắn mà phóng tới.

- Ta đợi ngươi đã lâu rồi.

Từ tay phải của hắn, song chỉ liền phóng ra, chỉ kình sắc bén, thế như thạc phá thiên kinh ngắm thẳng huyết trảo của Lão ma mà tới.

- Phành.

Kình lực mạnh mẽ va chạm liên tục bạo phát kinh thiên, chỉ thấy hai người bị lực phản chấn liên tục lui lại phía sau.

Tử Phong thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, xem ra đợt giao phong vừa rồi, khiến hắn tốn không ít khí lực, trên thân thể hắn, bả vai, lồng ngực đã xuất hiện thêm vài vết thương sâu hoắm, máu tươi không ngừng phun ra. Còn Lão ma sau một hồi chật vật mới có thể cưỡng ép đứng vững, cánh ta lão đã sớm buông thõng xuống, run rẩy không ngừng, máu tươi từ từ chảy xuống. Giữa bàn tay lão lúc này đã xuất hiện thêm một lỗ thủng, hở cả xương trắng, huyết nhục đầm đìa, trên mặt lão cũng xuất hiện thêm một vết rách dài đến mang tai. Lão đứng yên như tượng, thần tình thâp phần kinh hãi, hai mắt vằn lên những tia máu, trợn chừng nhìn hắn cũng như không thể tin vào những gì đã xảy ra trước mắt.

Lão đã chiến bại. Bại một cách tuyệt đối. Lão vốn giương danh với Tuyệt sát âm phong trảo, vậy mà hôm nay không những trảo kình bị phá, bàn tay lão cũng đã bị phế đi. Lão thật sự không cam tâm.

Đánh chết lão cũng không thể tin, thân pháp độc môn của lão Bách quỷ dạ hành lại bị tên tiểu tử kia lén học trộm mất. Không những thế chỉ kình bá đạo của hắn không những xuyên phá huyết trảo của lão, mà xuýt chút nữa đã nhất kiếm phong hầu, lấy đi cái mạng già của lão.

- Lão quỷ. Mau nạp mạng.

Âm thanh vang đến bên tai, lão ma chỉ thấy Dương Tử Phong một lần nữa phóng tới, chỉ kình sắc bén liên tục phóng ra.

- Khốn kiếp.

Lão Ma quát liên một tiếng rồi thân thể liền động, cả người liên tục lui lại phía sau, rồi thi triển Bách quỷ dạ hành lướt qua mấy nóc thùng contener rồi biến mất.

Biết đại thế đã mất, lão đành dứt khoát bỏ chạy, còn ở lại không phải là mang cái mạng già lao cho hắn sao.

Tử Phong đắc thế không tha người, liền bám riết không buông, từ phía sau Phong Tình luân như tử thần đòi mạng, liên miên bất tuyệt phóng tới khiến Lão Xích Ma chật bật vô cùng, khổ không kể siết.

- Tiểu tử, sỉ nhục ngày hôm nay, lão phu nhất định sẽ đòi lại.

Khi Lão ma khuất bóng phía xa, hắn mới dừng lại, thầm thở ra một hơi, cả người như co rúm lại, toàn thân đau nhức, thân thể vô lực ngồi bệt xuống đất, miệng thở hồng hộc. Xem ra trận chiến này đã sớm rút kiệt toàn bộ nội lực trong cơ thể hắn. Khi nãy chỉ là hắn cố tình phô trương thanh thế để doạ lão mà thôi.

Hắn cố gắng đè nén xuống cảm xúc đau buốt đang lan tràn khắp toàn thân, loạng choạng đứng dậy, quay trở lại khu đất trống, Lý Nguyệt Kỳ còn đang ở đó.

Khi hắn vừa tới nơi, liền nghe tiếng từ xa, một tiếng cười dâm đãng vang lên.

- Lý Nguyệt Kỳ. Ngươi tưởng là có thể thoát khỏi bàn tay của bổn công tử sao. Ha ha ha.

Thật không ngờ là đám người Tô Thiếu Bằng đã theo động tĩnh của chiến cuộc mà tìm tới đây. Xem ra Lý Nguyệt Kỳ đã lần nữa rơi vào tay hắn.

Dương Tử Phong lặng lẽ nấp trong góc tối, dùng thần thức thăm dò. Quả nhiên là Tô Thiếu Bằng và Lôi Hổ, sau lưng bọn hắn là 2 tên vệ sĩ của Tô Thiếu Bằng và gần mười tên đàn em của Lôi Hổ.

- Khốn kiếp. Có giỏi thì ngươi giết ta đi.

Tiếng Lý Nguyệt Kỳ vang lên run rẩy và chua chát.

- Lý Nguyệt Kỳ. Ngươi đã rơi vào tay bản thiếu, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong. Hắc hắc.

Hắn vừa dứt lời thì từ trong góc tối, ba chiếc Phong tình luân phóng tới.

- Véo...véo...véo.

- Á..á..á.

Chỉ trong nháy mắt, ba tên đàn em của Lôi Hổ liền bị nguyệt luân xuyên qua yết hầu, chết luôn tại chỗ.

Đám người thập phần hoảng sợ, Lôi Hổ hét lớn:

- Kẻ địch ở đằng kia.

Chỉ thấy cả đám người với hơn mười khẩu súng chĩa thẳng về góc tối liên tục xả đạn như mưa.