Đám người Tô Thiếu Bằng thấy lão Xích Ma liên tục chêu đùa Lý Nguyệt Kỳ như mèo vờn chuột thì cười lên thích thú.
- Lão Ma đánh hay lắm, mau giúp bổn thiếu lột sạch y phục của nàng. Nhưng chớ có để nàng ta tổn thương, ảnh hưởng đến mỹ vị của bản thiếu gia ta.
Lý Nguyệt Kỳ nghe tới đây liền cực kỳ tức giận, nộ ý phun trào, chỉ thấy hai chân loé lên, liên hoàn cước pháp liên tục nhằm vào lão Ma đạp tới.
Những tiếng bình bịch vang lên, cước trảo liên tục va chạm, thân thủ Lý Nguyệt Kỳ bỗng đột biến, cước pháp như bão vũ cuồng phong đạp thẳng tới đầu lão Ma.
- Tiểu nữ nhân, Lý gia thoái pháp thật không tệ, hãy xem lão phu phá cước pháp của ngươi.
Vừa dứt lời, quỷ trảo của lão như quỷ mị, điên cuồng vồ tới.
- Phành...phành...phành...
Chỉ thấy lão Xích Ma thân ảnh liên tục áp sát, cước pháp liên miên bất tuyệt của Lý Nguyệt Kỳ liên tục bị trảo kình khắc chế. Rồi xoẹt một tiếng, phía trên đùi nàng lại trúng trảo, rách toạc một vết dài, để lộ ra làn da thịt căng tròn, mềm mại, thật phần bắt mắt.
Lý Nguyệt Kỳ thất kinh, liền a lên một tiếng, đúng lúc này thì lão Xích Ma đã thừa hư mà nhập, một trảo tóm lấy yết hầu, nhấc bổng nàng lên, ghì chặt vào phía vách tường.
Lý Nguyêt Kỳ điên cuồng phản kháng, hai tay nắm chặt lấy cổ tay lão, chân định tung cước nện thẳng vào đầu y, nào ngờ binh một tiếng, eo thon ăn ngay một quyền của lão, khiến cả người nàng co lại, đau đớn như chết đi sống lại.
Lão Xích Ma cười lên hắc hắc, bỗng trong tay xuất hiện thêm một mũi tiêm nhỏ, bên trong là một dung dịch màu xanh lơ, cực kỳ bắt mắt.
- Phập...
Mũi kim đã bị lão cắm ngập vào đùi nàng, dung dịch màu xanh lơ kia liền từ từ ngấm vào da thịt trơn bóng của nàng.
Lý Nguyệt Kỳ thầm sợ hãi, liền gào lên như ác thú, liên tục vùng dẫy. Nhưng chỉ vài phút qua đi, cả người nàng lập tự nhũn ra, toàn thân trở nên vô lực, hơi thở thoi thóp.
Thấy vậy, lão Xích Ma liền vung tay, đêm nàng ném bịch ra giữa nhà kho. Lý Nguyệt Kỳ lúc này liên tục thở dốc, hít thở lại chút sinh khí, thân thể co quắp, cả người không ngừng nóng lên, toàn thân cực kỳ mẫn cảm:
- Khốn kiếp. Ngươi đã tiêm thứ gì vào người ta?
- Ha ha ha. Lý Nguyệt Kỳ, ngươi yên tâm, đây chính là loại xuân dược cực mạnh, bản thiếu đã cẩn thận chuẩn bị cho ngươi. Chút nữa thôi, ngươi sẽ như lạc vào trốn bồng lai tiên cảnh, tận hưởng khoái lạc tột độ của con người. Ha ha ha.
- Hay cho một bạo long nữ. Ta cũng muốn thử xem nàng có thật sự cuồng bạo như lời đồn hay không? Ha ha ha - Lôi Hổ cũng thập phần háo hứng.
Đứng trước một cực phẩm mỹ nữ đang lên cơn động tình, thử hỏi trên thế gian, có nam nhân nào có thể từ chối.
Dương Tử Phong ở phía trên thầm mắng vô sỉ. Cả một đám lưu manh ức hiếp một nữ nhân, còn cho nàng dùng xuân dược. Vậy chút nữa đây không phải là..Không được, ta tuyệt đối không thể để bọn chúng toại nguyện.
Nghĩ tới đây, hắn liền qua lỗ hổng mà một lính đặc công vừa khoét ra khi nãy, phi thân mà xuống, hai bàn tay hắn liền khép lại, xuất hiện 8 chiếc Phong Tình luân nhằm thẳng đám người Tô Thiếu Bằng, Lôi Hổ phóng tới.
- Véo..véo..véo.
Nguyệt luân vừa ra, mang theo sát khí lạnh lẽo vô cùng, Xích Ma lão quái thấy vậy, thập phần kinh hãi lao thẳng về phía Tô Thiếu Bằng:
- Tô thiếu cẩn thận.
Đoạn xong thủ lão xoay tròn, tà áo xoắn lại tạo thành một tấm khiên mỏng vô hình cuốn lấy hai chiếc nguyệt luân vào trong. Bên phía Masuraki cũng hoảng sợ không kém, từ trong bóng đêm, một thanh nguyệt luân đã trực chỉ yết hầu hắn mà phóng tới. Nhưng đúng lúc này, tên áo đen bên cạnh lão tay khẽ vung lên, một thanh Katana loé lên nhanh như tia chớp chém bạt đi thanh nguyệt luân, cứu về cho hắn một mạng.
Xích Ma lão quái vạt áo phất mạnh, chỉ nghe đinh đinh hai tiếng, hai thanh nguyệt luân như quỷ thần đòi mạng đã cắm vào vách tường cách đó hơn 1m.
Nhưng đám người Lôi Hổ thì không may mắn như vậy, chỉ thấy lão a lên một tiếng, ngay vờ vai phải đã bị một thanh nguyệt luân mạnh mẽ xuyên qua, ghim lại phía sau bức tường mang theo những giọt máu của hắn còn rơi xuống tí tách.
Còn đám người Hắc Hùng còn chưa kịp phản ứng đã bị nhất kiếm phong hầu, chết ngay tại chỗ.
Bọn họ còn chưa hết bàng hoàng thì phát hiện Lý Nguyệt Kỳ vốn đang nằm co quắp dưới sàn đã sớm biến mất không còn dấu tích.
Xích Ma lão quái liền quay qua bốn tên vị sĩ bên cạnh Tô Thiếu Bằng, nói:
- Các ngươi bảo vệ Tô thiếu. Để ta đuổi theo. Nhất định không để ả ta tẩu thoát.
Dứt lời, hắn liền phi thân phóng ra ngoài cửa, thân ảnh hoà vào trong bóng đêm. Tên áo đen bên cạnh Masuraki liền muốn đuổi theo thì đã bị lão ngăn lại:
- Takeshi. Ở đây quá nguy hiểm, không được khinh xuất.
Xong lão liền quay qua đám người Tô thiếu rồi nói:
- Tô tiên sinh, Lôi tiên sinh. Giao dịch lần này đã may mắn hoàn thành. Giờ là chuyện nhà của các vị, ta cũng không tiện xen vào. Ta nghĩ chúng ta nên từ biệt tại đây, lần sau giao dịch, mong Tô tiên sinh cẩn trọng hơn một chút.
- Ha ha. Ngài Masuraki xin cứ yên tâm, lần này chỉ là chút chuyện ngoài ý muốn, tuyệt đối không có lần sau.
- Vậy ta liền đi trước. Xin cáo từ.
Đám người Nhật Bổn chỉ trong nháy mắt, cũng liền biến mất. Một lát sau phía bờ sông, một chiếc thuyền từ từ nổ máy, rẽ sóng rời khỏi bến cảng Như Nguyệt.
Lại nói tới Dương Tử Phong, hắn ôm theo Lý Nguyệt Kỳ lúc này đã ngấm xuân dược, cả người nóng như lửa, miệng không ngừng rên rỉ phát ra những âm thanh mê đắm lòng người. Hai bàn tay nhỏ bé thon dài của nàng bắt đầu không thể tự kiềm chế được, liên tục xoa nắn các bộ vị trên người hắn.
- Lý tỷ tỷ. Kẻ thù còn đang đuổi theo phía sau, tỷ còn làm loạn là hại chết người a.
Hắn ôm Lý Nguyệt Kỳ chạy như bay, lượn lách ra qua vài khúc quơ thì đến một bãi đất trống phía trước. Bất chợt, hắn liền ngừng lại, vì hắn cảm giác được con đường phía trước đã không còn thông nữa.
Lúc này, trên nóc một chiếc contener đối diện, một thân ảnh âm u, cao gầy đã đứng đợi hắn từ khi nào.
- Xích Ma lão quái.
- Tiểu tử. Là ngươi.
Lão Xích Ma thập phần kinh ngạc, không nghĩ tới cao thủ vừa mới tập kích bọn hắn, lại chính là thiếu niên mà ban ngày, hắn đã giao thủ qua tại khách sạn Black Rose.
Hắn biết trận chiến ngày hôm nay là khó tránh khỏi, bản thân hắn cũng rất chờ mong. Hắn muốn biết bản thân hắn và đám người tự xưng là cao thủ của giới Cổ võ cao thấp ra sao.
Hắn liền bước tới, nhẹ nhàng đặt Lý Nguyệt Kỳ sang một bên, khẽ cởi áo khoác ngoài trùm lên người nàng.
Lý Nguyệt Kỳ lúc này cả người đã sớm mềm nhũn, cả người nóng bừng, cổ họng khô nóng tới cực điểm, hạ thân đã sớm ướt đẫm. Nhưng nàng biết tình trạng lúc này của hai người cực kỳ nguy hiểm, nên cố gắng cắn mạnh vào bờ môi, duy trì sự tỉnh táo, kéo lấy chiếc áo vẫn còn hơi ấm nam nhân của hắn, phủ lên người mình, rồi ngồi co rúm lại một góc.
Hắn chậm rãi bước tới giữa bãi đất trống, nhìn về phía lão Xích Ma, liền hừ lạnh.
- Xích Ma lão quỷ. Mau tới đây. Ân oán của ta với ngươi, cũng nên kết thúc rồi.
- Hảo tiểu tử. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi.
Lão Xích Ma thân hình quỷ dị từ trên nóc contener lao xuống, song trảo khẽ vung lên, ngắm thẳng yết hầu hắn mà bóp tới.
Chỉ thấy Dương Tử Phong hai chân khẽ động, thoái pháp liên tục xuất ra liên miên bất tuyệt, cước trảo đụng nhau vang lên bình bịch.
- Phành.
Hai người bị lực phản chấn của đối phương, liên tục thối lui. Lão Xích Ma thầm kinh ngạc:
- Tiểu tử, ngươi làm sao biết Lý gia thoái pháp. Không lẽ ngươi là hậu duệ của Lý gia?
- Lão quỷ, ngươi thấy bất ngờ sao. Phía sau sẽ còn những thứ ngươi tuyệt đối không thể ngờ tới a.
Thấy hắn cười lên đầy tự tin, Lão Xích Ma liền thập phần tức giận, lão gầm lên:
- Tiểu tử, hãy nếm thử Tuyệt sát âm phong trảo của lão phu.
Chỉ thấy hai bàn tay lão, một luồng kình phong mờ ảo bao phủ, quỷ dị vô cùng, ma trảo như thiên biến vạn hoá, như phong toả tứ phương, tấn công lên những yếu điểm trên thân thể của hắn.
Tử Phong liền thôi động Kim cang bá thể bảo vệ bản thân, hai tay phóng ra, hơn 50 chiếc Phong Tình luân như tử thần đòi mạng phóng thẳng tới những thân ảnh mờ ảo của lão quái.
- Véo...véo...véo....
Hàn khí sắc lạnh của Phong tình luân khiến Lão ma vô cùng e ngại, chỉ thấy lão giữa đường biến chiêu, cả người xoay vòng trên không trung né đi Phong tình luân. Khi thân lão vừa chạm đất, hai trảo cào mạnh, một mảng đất đá bay tung toé, cả người như một con mãng xà dựa vào thân pháp quỷ dị tấn công hạ bàn của hắn.
Dương Tử Phong hạ bàn bị tập kích, cước pháp liên tục tung ra, ngạnh kháng trảo kình. Chỉ là Lý gia thoái pháp tuy có chỗ tuyệt diệu nhưng đã sớm bị Lão ma nhận ra điểm yếu, khiến hắn liền rơi vào thế hạ phong.
- Xoẹt..
Chân trái của hắn liền trúng chiêu, trên bắp chân xuất hiện những vết cào sâu vào da thịt, máu tươi bắn ra.
Lão Xích Ma đắc thủ nhưng không công, lại thối lui lại phía sau, lão vốn tưởng rằng với một trảo kia sẽ sớm phế đi một chân của hắn, ai ngờ chỉ có thể cào đi một lớp da, điều này khiến lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Khốn kiếp.
Dương Tử Phong thấy chân trái bị thương, liền gầm lên như dã thú. Chân phải dẫm mạnh xuống đất. Bành một tiếng, đất đá dưới chân liền văng lên tung toé, chưởng kình tạt ngang phóng thẳng về lão ma.
- Tiểu tử này phát điên rồi sao. Đánh bậy đánh bạ.
Lão ma cười lên hắc hắc, trảo kình tạt ngang khiến đám đất đá liền bị kình phong hất qua một bên. Nhưng đúng lúc này, một luồng hàn khí khiến lão bất giác sởn gai ốc. Chỉ thấy trong đám bụi đấy, hai chiếc Phong tình luân đã trực chỉ yết hầu của lão, vô thanh vô tức phóng tới.
Lão ma chỉ kịp lộn người ra sau tránh né, nhưng vẫn thấy một luồng hàn kình lạnh thấu xương quét qua cổ, một tia máu đã bất giác bắn ra.