Chương 36: Tập kích Mãnh Hổ bang

Khi hai người còn đang say sưa, bỗng một tiếng nữ nhân vang lên từ phía cầu thang:

- Mẫu thân, ngươi ở đâu?

Hai người nhất thời hoảng hốt, Dương Diễm Vân liền luống cuống nhặt chiếc quần lót ẩm ướt của mình trên nền sân mà mặc vội vào, nàng lo lắng hỏi:

- Phong nhi, Vãn Tình đang chuẩn bị lên tới, chúng ta phải làm sao đây.

- Cô cô. Người phải bình tĩnh, bộ dáng này của người có thể khiến nàng không nghi ngờ sao.

Nghe Tử Phong nhắc nhở nàng mới nhớ ra, liền vội vàng chỉnh trang lại đầu tóc, quần áo, cố gắng áp chế, lấy lại sự bình tĩnh, thở ra nhè nhẹ.

Bỗng thấy Tử Phong nhẹ nhàng đến bên cạnh nàng, thì thầm nói:

- Ngươi ở đây với Vãn Tình, ta đi trước, tiếp theo người có nhìn thấy điều gì cũng phải tuyệt đối giữ im lặng, hiểu không?

Diễm Vân hai mắt trợn tròn nhìn hắn chớp chớp, cái đầu khẽ gật gật.

Hắn liền hôn chụt một cái lên đôi môi thơm mềm của nàng rồi bất ngờ phóng về phía lan can.

- Véo...

- Phong.g.g.ưmmmmm.

Diễm Vân thấy Tử Phong nhảy xuống từ sân thượng tầng 6 của toà nhà thì chợt kinh hoàng hét lên, nhưng chợt nhớ ra điều hắn mới nói, liền lấy hai tay bịt miệng, chạy thẳng ra sát mép lan can nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy bên dưới sân, một nam tử thân hình cao dáo, mặc đồ đen đang ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng, bàn tay hắn vẫy vẫy rồi xoay người chạy đi.

Diễm Vân thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim như chết lặng nay lại bừng lên sức sống, nàng ấm ức khóc thút thít.

- Tên khốn kiếp, dám doạ chết ta. Hu hu.

Đúng lúc đó thì một âm thanh nữ nhân lại vang lên, rồi một bóng người chạy tới bên cạnh nàng:

- Mẫu thân, sao người lại ở đây? Người có chuyện gì sao? Tại sao người lại khóc.

Vãn Tình lo lắng chạy tới dìu mẫu thân dậy, đồng thời đưa mắt tìm kiếm xung quanh sân thượng, rồi ánh mắt như tinh linh của nàng bỗng dưng như tê dại đi.

- Tình nhi...Tình nhi..

- Dạ. Con đây. Ngươi đó, làm sao lại thừ người ra như vậy. Chúng ta xuống dưới thôi.

- Vâng, mà mẫu thân, ban nãy người vì sao lại khóc.

- À. Vì ta thấy thương tâm vì chuyện của cha ngươi thôi.

Nói tới đây, nàng bỗng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn trong lòng, thầm nghĩ:

- Lâm Văn, xin lỗi ngươi.

Lại nói đến Tử Phong, hắn nhanh như chớp đã đi tới phía cổng bệnh viện, bắt một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến bến cảng cửa sông Như Nguyệt. Hắn dừng xe cách đó chừng 3km, rồi nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, đã điểm 23h đêm.

Vào thời điểm này, những công nhân bốc dỡ trên bến cảnh đã sớm nghỉ ngơi, toàn bến cảng trở nên u tối, thỉnh thoảng mới thấy một vài ánh đèn le lói trong màn đêm.

Hắn liền phi thân vài cái, liền cảm giác cả người nhẹ như chim én, lượn vài vòng quanh khu bến cảng. Vừa phi thân, hắn vừa dùng thức quan sát bốn phía xung quanh, chỉ trong chốc lát, toàn bộ địa hình bến cảng đã được hắn khắc sâu vào trong đại não, thậm trí từng vòng, từng vòng bố trí những chốt chặn, canh gác của đám người Mãnh Hổ bang đã được hắn ghi nhớ rõ ràng. Hắn còn nhận ra cả đám người A Bưu và hơn 10 tên du côn khác không ngừng đi vòng quanh, liên tục tuần tra khu vực trung tâm của bến cảng.

- Xem ra phi vụ lần này hắn rất quan trọng, hắn tính sơ qua đám người Mãnh Hổ bang cũng đã huy động tới gần 400 nhân thủ, trang bị đầy đủ đao kiếm, thậm trí vòng trong còn có cả các loại súng ống, đạn dược hiện đại vô cùng, hoả lực cực mạnh.

Đến bây giờ, hắn mới nhận thức được sức mạnh của Mãnh Hổ bang, thảo nào tên Lôi Hổ kia dám tự xưng là đại ca long đầu của thế giới ngầm Hà Bắc.

Vừa nhắc tới Lôi Hổ, hắn liền nghe thấy từ phía bờ sông, tiếng động cơ gầm rú vang lên, một chiếc ca nô rẽ sóng tạt vào bờ.

Một đám người mặc đồ đen từ trên ca nô bước xuống. Đi đầu là một nam nhân cao lớn, mặt vuông chữ điền, ánh mắt sắc lẹm, bộ râu quai nón của hắn khẽ rung lên theo từng hơi thở của hắn. Người này trên thân mặc một bộ áo vest, bên ngoài là một chiếc áo choàng lông thú, tay chống gậy hoàng kim, khí thế bức người, quả nhiên xứng danh lão đại của xã hội đen Hà Bắc. Hắn chính là Lôi Hổ, đi sau lưng hắn chính là một tên nam nhân đầu trọc, thân hùm vai gấu, chính là Hắc Hùng, nhân vật thứ 2 của Mãnh Hổ bang.

Kẻ này hắn đã từng gặp qua, còn 4 tên áo đen đi phía sau thì hắn lại không hề có ấn tượng chút nào. Chỉ là trên tay họ cầm theo hai chiếc vali vuông vắng, bộ dáng vô cùng cẩn thận.

- Lôi Hổ đã đến, vậy đám người Lý Nguyệt Kỳ đâu? Tại sao nàng ta còn chưa tới.

Đúng lúc này, sau lưng hắn khoảng hơn trăm mét, bên ngoài hàng rào dây thép gai của bến cảng, một tiếng rắc rắc nhỏ bé vang lên, khiến hắn giật mình nhìn lại, rồi lặng lẽ dùng thần thức quan sát.

Chỉ thấy trong đám cỏ xanh kia, một đám khoảng hơn mười tên lính đặc công đang ngụy trang, nằm bất động ở đó. Xem ra bọn họ sớm đã mai phục ở đây, chỉ là còn chờ đợi tín hiệu từ phía cấp trên.

Hắn liền mỉm cười, xem ra đám tôm tép của Mãnh Hổ bang đã có người giúp hắn lo liệu, hắn một lần nữa động thân, biến mất trong bóng tối. Hắn muốn đi một vòng do thám xem lần này đám người Lý Nguyệt Kỳ đã dẫn theo bao nhiêu lính đặc trủng tới đây. Tiện thể nhìn xem nàng ta đang trốn ở nơi nào.

Đúng lúc này, một chiếc thuyền lớn liền từ từ xuất hiện trong bóng đêm rồi từ từ cặp bến.

Từ trên boong tàu, một đám người áo đen khác từ từ bước xuống. Xem ra bọn họ chính là đám người Nhật bổn mà Lôi Hổ đang chờ đợi:

- Ngài Masuraki, hân hạnh, hân hạnh.

- Lôi tiên sinh, đã để ngươi phải đợi lâu.

Kẻ đi đầu của đám người Nhật kia, là một lão giả khoảng chừng gần 60, thân hình cao gầy, thần thái âm hiểm, chính là kẻ đại diện cho băng đảng Azuka Nhật bản đến giao dịch lần này.

Nơi này khoảng cách quá xa, hắn còn không thể nghe rõ những gì bọn họ đang đàm phán. Xem ra cần phải tiếp cận gần hơn nữa.

Nghĩ tới đây, hắn liền phi thân lên một dãy thùng contener cao nhất. Đúng lúc này thì một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn, tên kia vừa giương súng lên thì véo một tiếng, một chiếc Phong Tình luân đã cắm sâu vào yết hầu của hắn, máu phun ta từng tia ướt đẫm cả ngực áo. Hắn liền từ từ đổ xuống.

Tử Phong nhanh như chớp liền phóng tới, đón lấy thân thể hắn rồi từ từ hạ xuống. Hắn ngồi trong im lặng, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch. Đây chính là lần đầu tiên hắn giết người. Dù kẻ bị hắn giết chính là những kẻ tuyệt ác bất xá, nhưng cảm giác này khiến máu huyết trong người hắn không ngừng sôi lên.

Khi nãy bị phát hiện, hắn chỉ nhất thời khẩn trương, bàn tay phóng ra theo bản năng, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã lấy đi mạng sống của tên lính gác kia. Hắn khẽ thở dài:

- Ta thực sự không muốn, nhưng là các ngươi lại luôn muốn ép ta vào đường cùng. Nếu muốn trách, hãy tìm tên Tô Thiếu Bằng kia mà tính toán. Hừ.

Nghĩ tới đây hắn mới nhớ, tên Tô Thiếu Bằng kia còn chưa hiện thân, điều này thật kỳ lạ. Không phải vụ buôn bán này do hắn làm chủ sao.

Hắn còn đang mải mê suy nghĩ, thì bên phía xa xa, tên Lôi Hổ và Masuraki kia đã bắt đầu giao dịch. Chỉ thấy từ hai phía, hai tên tay chân bước lên, từ từ mở ra những chiếc vali vuông vắn.

Bên phía Lôi Hổ chính là hai chiếc vali chứa toàn dollar dày cộp. Còn bên phía tên người Nhật chính là một chiếc cặp phía trong chứa đầy các gói bột màu trắng.

Hắc Hùng liền bước lên phía trước, lấy một con dao găm lích nhẹ lên túi bột rồi đưa lên miệng nếm thử.

Hắn liếm nhẹ đầu lưỡi rồi quay qua Lôi Hổ khẽ gật đầu. Lúc này bên phía tên người Nhật cũng đã kiểm tiền xong.

Lôi Hổ liền bước tới cười ha hả:

- Ngài Masuraki. Hi vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ luôn tốt đẹp.

- Ồ. Tất nhiên rồi Lôi tiên sinh.

Đúng lúc này thì tạch ...tạch...tạch..hàng loạt các tiếng động vang lên. Chỉ thấy những tên lính gác trên các dãy contener lần lượt bị bắn hạ. Rồi tiếng súng liên tục vang lên ầm ĩ. Tiếng tên A Bưu hét lên:

- Đại ca. Chúng ta bị tập kích.

Tiếng súng vang lên bốn phía, đám người Mãnh Hổ bang có người liên tục ngã xuống. Nhưng bọn chúng liền nhanh chóng lui lại, ẩn nấp sau các contener điên cuồng chống trả.

Đám người Masuraki thấy đại sự không ổn, liền rút ra súng ngắn liên tục tháo chạy về phía chiếc tàu của bọn chúng.

- Lôi Hổ, ngươi nghe rõ đây, tất cả các ngươi đã bị bao vây, còn không mau buông vũ khí đầu hàng.

Tiếng loa phóng thanh vang lên, người tới chính là Lý Nguyệt Kỳ - Phó cục trưởng Cục cảnh sát Hà Bắc, từ phía bờ sông, hàng loạt những chiếc cano liên tục áp sát về phía bến cảng.

Trong đám người của Masuraki, ba tên cận vệ liền tiến lên trước lấy ra ba khẩu AK47, điên cuồng xả đạn về phía những chiếc cano của cảnh sát.

Tiếng súng nổ vang lên gầm trời, âm thanh đạn bay chiu chíu vang lên bên tai, đám người Lôi Hổ và Masuraki liền mang theo đám thủ hạ thân tín, lui nhanh vào phía nhà kho. Ở bên ngoài, Hắc Hùng và A Bưu đang chỉ đạo đám đàn em chống trả quyết liệt.

Chỉ là bọn chúng ở ngoài sáng, lính đặc công thì vốn đã kiêu dũng thiện chiến, nay trong tình cảnh địch sáng ta tối, lại càng phát huy sức chiến đấu kinh người. Đám người Mãnh Hổ bang vốn đông như kiến cỏ. Nay chỉ còn lác đác vài chục tên vẫn ngoan cường chống trả, số còn lại kẻ không chết thì cũng bị thương nặng, nằm thoi thóp trong vũng máu.